Lão giả Huyền Phong môn cực kỳ chấn kinh, lùi nhanh.
Ngụy Tác tung tiếp một quyền đầu lấp lánh ngân quang.
“Chát!”
Tay lão giả Huyền Phong môn giơ ngang định chặn đòn nhưng sau tiếng nổ, tay
lão bị Ngụy Tác đánh gãy.
Ngụy Tác kéo lão giả Huyền Phong môn định lùi lại vào phạm vi kim sắc quang
văn bao trùm, tung quyền vào đầu.
“Chát!”
Đầu lão vang lên tiếng như gõ trống, thất khiếu tứa máu, thân thể run lên, thể
nội khí huyết và chân nguyên chấn động đến không thể thi triển thuật pháp, ý
thức cũng cơ hồ bị đập tan.
Không hề dừng lại, Ngụy Tác toát ra hơi nóng như lò lửa, tung quyền giáng vào
đầu lão giả Huyền Phong môn bị kéo lại.
“Trụ thủ!”
Dải thác bạc cuốn tới, kèm theo tiếng quát động trời.
“Chát!” Ngụy Tác không dừng, như có sầm vang trong mây, quyền đầu lấp lánh
ngân quang giáng vào đầu lão giả Huyền Phong môn.
“Phù!” Lại trúng đòn, lão run lên, hộc máu, kim quang và sinh cơ trên mình tan
đi cực nhanh.
“Huyền Phong môn lão tổ… đã bị giết rồi?”
“Kim đơn tứ trọng Côn Bằng lão tổ, đã… chết?”
“Không biết sống mấy trăm năm rồi, vô thần thông vô địch, dùng Côn bằng kim
thân, Hoang cổ bác sát đại pháp mà bị giết khi cận chiến!”
“Chân lão tổ đã chết, y là ai mà giết liền hai Huyền Phong môn lão tổ.”
Nhất thời, mọi tu sĩ ở xa trấn thủ bát phương đều kinh hãi khôn tả, đầu óc mất
khả năng suy nghĩ, như bị Ngụy Tác đập trúng đầu.
“Ngươi…” Cường giả Huyền Phong môn là lão giả họ Cổ từng chặn Lý Tả Ý tại
Thái Uyên thành, cũng là một trong bốn lão bất tử được Huyền Phong môn phái
đến Thiên Huyền đại lục bắc bộ, hiện giờ lão giận dữ dị thường, không ngờ Ngụy
Tác mặc kệ lão quát, cứ giết Côn Bằng lão tổ.
“Ngươi! Muốn chết!”
Một đạo bảo lam sắc quang diễm từ phía đông giáng tới, cường giả cơ hồ cùng
lão giả dấy lên ngọn thác bạc đến là một cung trang thiếu nữ xinh đẹp khôn tả,
mi tâm có một dải lam sắc bảo thạch dài như con mắt, chính thị Hàn Nguyệt Nhi
chỉ đứng sau Lâm Thái Hư trong số các chân truyền đệ tử Huyền Phong môn tại
Thiên Huyền đại lục bắc bộ. Giờ nàng ta mặt mũi băng hàn, toát lên sát khí
kinh nhân băng lãnh.
“Vậy hả?”
Ngụy Tác song mục như điện, lạnh lùng nhìn Hàn Nguyệt Nhi. Nàng ta dung nhan
tuyệt sắc, cao nhã hoa quý, chỉ với vẻ ngoài dễ khiến người ta ái mộ nhưng
không hiểu sao, vẻ cao cao tại thượng không coi ai ra gì của nàng ta lại khiến
gã chán ghét.
Cùng lúc hừ lạnh, ngân quang lóe lên, Ngụy Tác bước tới, bắt lấy Đông hoang
trấn yêu tháp ban nãy mất khống chế mà rơi xuống, tấn công lão bất tử Huyền
Phong môn gần nhất.
Lão giả không hề chần chừ, ngọn thác bạc lại chặn ngang, đồng thời tế xuất
thanh sắc ngọc chung, phát ra thanh sắc quang văn ngăn đón.
Kinh nghiệm đối địch của lão cực kỳ phong phú, không dùng sức một mình đấu với
Ngụy Tác mà định kéo dài thời gian chờ đại năng khác đến vây công.
“Ngươi coi như không có mặt ta hả?” Thấy Ngụy Tác hoàn toàn không coi mình ra
gì, toàn bộ thần thức tụ tập vào lão giả Huyền Phong môn thì Hàn Nguyệt Nhi
giận đến nhợt nhạt mặt mày, lam sắc bảo thạch ánh lên, không ngừng to lên,
thoáng sau hóa thành bảo lam sắc cung điện cổ kinh, rừng rực ánh sáng xanh.
Quảng hàn nguyệt cung!
Vật trong mi tâm Hàn Nguyệt Nhi trung là huyền cấp trung giai pháp bảo Quảng
hàn nguyệt cung mà Thủy Linh Nhi nhắc nhở Ngụy Tác! Tế xuất pháp bảo này, Hàn
Nguyệt Nhi định công kích gã.
“Cách cách!”
Cùng lúc, ám kim sắc quang hoa và một đạo huyết quang lóe lên, Ngụy Tác lướt
ngang một bước trên không, tung một đòn, ngọn thác bạc và thanh sắc ngọc chung
của lão giả bị đánh tan hết, hóa thành quang hoa sôi trào.
“A!”
Lão giả kinh hãi kêu lên, ngân sắc hà quang dày đặc trước mặt, ngân sắc quang
hoa còn sáng gấp trăm lần thần quang của Ngụy, cả kim đơn cũng tế xuất. Nhưng
hà quang trước ngân sắc kim đơn tan vỡ liên tục, không ngăn được một đòn của
gã, tựa hồ cả kim đơn cũng bị đánh vỡ.
Cùng lúc, lam quang ngăn trước kim đơn của lão giả Huyền Phong môn, Hàn Nguyệt
Nhi thấy không ổn, không thể công kích Ngụy Tác, nên đưa Quảng hàn nguyệt cung
chặn hộ.
“Chát!”
“A!”
Quảng hàn nguyệt cung bị đánh văng đi, va vào kim đơn phía sau. Cùng lúc, lão
giả Huyền Phong môn và Hàn Nguyệt Nhi run lên, cùng lui lại, há miệng phun
máu.
Vù!
Quỷ trảo lóe lam quang hút lấy Quảng hàn nguyệt cung lấp lóe, linh quang rực
lên trên không đến chỗ Ngụy Tác đoạn thần thức và chân nguyên xung kích lên
lam sắc nguyệt cung.
Hàn Nguyệt Nhi mất với liên hệ pháp bảo này, pháp bảo này trực tiếp bị Ngụy
Tác hút đi!
“Một đòn khiến Cổ lão tổ và Hàn Nguyệt Nhi trọng thương, lấy cả Quảng hàn
nguyệt cung! Thần thông thật ra cỡ nào!”
“Y là ai, dù thiếu chủ của siêu cấp tông môn cũng không có thần thông này.”
Ngụy Tác lấp lánh ngân quang che cho Lý Tả Ý, liên tục hạ sát hai lão giả
Huyền Phong môn, đánh bay cả Hàn Nguyệt và Cổ lão tổ, cướp thẳng cánh pháp
bảo, thần uy vô thượng chấn động thiên địa khiến mọi tu sĩ run người, lạnh
buốt sống lưng.
“Ta không đối phó ngươi chứ không phải coi thường, cũng không muốn gây hại cho
đáo pháp bảo này. Tuy Thủy Linh Nhi không nói với ta nhưng ta biết pháp bảo
này ban đầu thuộc về nàng chứ không phải ngươi.” Hàn Nguyệt Nhi hãi hùng, Ngụy
Tác mục quang băng lãnh như nhìn xuyên hư không, lạnh lùng nói.
“Thủy Linh Nhi… ngươi?” Hàn Nguyệt Nhi tỏ vẻ không dám tin, như nhớ ra.
“Là… ngươi!”
Cùng lúc, giọng nói lạnh lùng cùng uy áp cực kỳ lẫm liệt từ U Minh thành vọng
về.
“Thế nào, Lâm Thái Hư, thấy mỗ thì kinh ngạc hả?”
Ngụy Tác trực tiếp thu Quảng hàn nguyệt cung, vừa dùng uy năng Thực huyết pháp
đao đối phó lão giả sáng rực ngân hà, cắm tiếp vào ngực Côn Bằng lão tổ, đồng
thời mục quang quét vào, dừng truy kích.
Phía sau U Minh thành, một đạo độn quang lao tới với tốc độ kinh nhân.
Thân ảnh mặc hoàng sắc pháp y, phát ra uy nghiêm hiệu lệnh thiên địa chúng
sinh bàn ngoài chân truyền đại sư huynh Lâm Thái Hư của Huyền Phong môn, dưới
một người trên vạn người thì ai?
“Thế nào, ngươi tưởng mỗ chết chắc? Nếu mỗ chết thì ai cho thiên hạ biết mấy
nghìn tu sĩ Bắc Linh thành lẽ ra đã thoát nhưng vì ngươi tham sống sợ chết,
lôi kéo yêu thú đến mà họ vong mạng!”
Ngoái lại, Ngụy Tác cất giọng băng lãnh cực độ như sấm động, trong mấy trăm
dặm đều nghe rõ.
“Hừ!”
Trong mấy trăm dặm ít nhất tụ tập mấy trăm danh tu sĩ không thuộc Huyền Phong
môn, giọng Ngụy Tác vang lên, các tu sĩ nghe lệnh Huyền Phong môn cũng nghe
rõ, nhưng thần sắc Lâm Thái Hư không hề thay đổi, hừ mũi.
“Sâu kiến là sâu kiến, chỉ cần Huyền Phong môn vẫn có mười vạn tu sĩ, nhiều
kim đơn đại tu, thần huyền cự đầu tọa trấn, những thứ khác là giả hết. Lẽ nào
ngươi tưởng mấy lời đó ảnh hưởng được ta?”
“Ta không biết ngươi trốn thoát bằng cách nào nhưng hôm nay ngươi tưởng thoát
được nữa sao?”
Lâm Thái Hư hừ lạnh, từng thân ảnh toát lên khí tức kinh hân nối nhau tới,
lăng không trấn thủ cách gã mười dặm.
Cộng thêm Lâm Thái Hư, Hàn Nguyệt Nhi và Cổ lão tổ, mười hai tu sĩ vây chặt
Ngụy Tác.
Tổng cộng mười hai Kim đơn đại tu sĩ!
Lâm Thái Hư lăng không dừng lại, nhãn thần băng lãnh, nhìn xuống Ngụy Tác và
Lý Tả Ý mặc pháp y tới tả, hoảng sợ khôn cùng.
“Bất Lão thọ ông… Hắc Tiều chân nhân… Không ngờ tha môn cư nhiên dã tại
giá lý.”
Ngụy Tác quét nhìn mười hai đại nhân vật trấn thủ bát phương, vây chặt gã lại,
đột nhiên nghiêm túc, “Lâm Thái Hư, dù gì mỗ cũng là đạo lữ của Thủy Linh Nhi,
cũng coi là nữ tế của Huyền Phong môn, các hạ là sư huynh của Thủy Linh Nhi,
cũng coi là huynh trưởng, theo lý là anh vợ của mỗ. Định dồn mỗ vào tử địa
hả?”
“Cái gì!”
“Đạo lữ của Thủy Linh Nhi? Y…”
Ngụy Tác nói thế, tu sĩ trong mấy trăm dặm run lên, tỏ rõ vẻ không dám tin như
lúc thấy gã giết lão giả Huyền Phong môn.
“Ngụy tiểu tử, nói nhăng gì hả!” Lâm Thái Hư biến sắc, gầm lên.
Ngụy Tác vốn định gây lớn chuyện nên nghe Lâm Thái Hư quát thì lắc đầu, ra vẻ
cười khổ, “Anh vợ, giờ đã gạo nấu thành cơm, không thể ăn nói tử tế với nhau
sao?”
-o0o-