“Lão đầu, giáp xác Hoang cổ cự ngao, trong mấy ngày có chắc luyện chế thành
một món pháp bảo?”
Ngụy Tác nhìn tinh kim tôi luyện và Đông hoang trấn yêu tháp, hỏi lục bào lão
đầu cú, mục quang lóe lên.
Gã đã định sẽ mượn chỗ luyện khí của Đông Hoang tông để luyện mười một thanh
phi kiếm và xương sống Hoang cổ bạch trạch.
Chất liệu phi kiếm này, dù tu sĩ Kim đơn tứ trọng toàn lực phát ra thuật pháp
cũng vị tất gây tổn hại được, với tu vi của gã thi triển xuất lai, rất có thể
đạt tới uy năng huyền giai trung phẩm trở lên. Xương sống Hoang cổ bạch trạch
luyện chế thành pháp có thể bao trùm phạm vi rộng, kích phát bạch sắc chướng
khí mà nếu không có thuật pháp như thái cổ hung hỏa của gã, dù đại tu sĩ Kim
đơn tam trọng, tứ trọng chưa chắc đỡ được.
Quan trọng nhất là bạch sắc chướng khí này còn thấm vào pháp bảo, khi đấu với
Lâm Thái Hư, y động dụng Phá diệt thần thương, khẳng định sẽ tự rước phiền hà.
Đột nhiên phát hiện có đỉnh cấp thượng cổ luyện khí lô, gã lại có dự định
khác.
Lúc đấu với bọn Đông Hoang tông tông chủ, Ngụy Tác phát hiện Đông hoang trấn
yêu tháp có chất liệu siêu phàm, chịu được uy năng xung kích huyền giai thượng
phẩm.
Nung chảy chất liệu này, cộng thêm Thiên huyết vẫn thiết của Đông Hoang tông
và khối tinh kim của gã nữa thì phẩm giai phi kiếm sẽ đạt mức kinh nhân.
Muốn nung chảy cả Đông hoang trấn yêu tháp và Thiên huyết vẫn thiết thì mười
ngày không đủ.
Ngụy Tác tối đa chỉ đủ kiên nhẫn ở lại mười ngày, vẫn chưa có tin về Lý Tả Ý
thì gã sẽ đến thẳng U Minh thành. Cho mình kỳ hạn này vì nếu gã cùng Huyền
Phong môn đại chiến, giết nhiều cường giả của họ thì sẽ khiến cả tu đạo giới
chấn động, tin tức chưa biết chừng sẽ đồn đến Vân Linh đại lục, khiến bọn Cơ
Nhã nghe được.
Ngụy Tác phải gây chuyện! Phải đủ chấn động!
Giết Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo mà còn bị ỉm đi, nhưng nếu giết cả Huyền
Phong môn chân truyền đại sư huynh Lâm Thái Hư cùng đánh cho các thái thượng
trưởng lão liêu xiêu thì tin này không thể giếu được. Huyền Phong môn cử ngần
ấy đại nhân vật tụ tập ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ, kết quả chết không ít sẽ
khiến tu đạo giới Thiên Huyền đại lục rúng động, chỉ cần có tu sĩ đến Vân Linh
đại lục, khẳng định sẽ đề cập.
Gã biết thường thì không ít hãng buôn vẫn qua lại giữa Thiên Huyền đại lục và
Vân Linh đại lục.
Gã có pháp khí, pháp bảo cỡ Tuyệt diệt kim đơn và Trấn thiên pháp tướng, nhưng
hai loại này không thể dùng lâu dài, đối địch thông thường đương nhiên không
đáng để động dụng, tu sĩ Huyền Phong môn có Nguyên thần đăng, giết một người
thì cường giả khác kéo tới, thời gian đối địch rất lâu nên cần pháp bảo khác
nữa.
Đông hoang trấn yêu tháp có uy năng huyền giai trung phẩm, thậm chí có thể sử
dụng như huyền giai thượng phẩm pháp thuẫn, đối với Ngụy Tác cũng thập phần
hữu dụng.
Gã nghĩ một chốc rồi quyết định, trong mười ngày mà luyện chế giáp xác Hoang
cổ cự ngao thành một món pháp bảo thù nung luôn cả Đông hoang trấn yêu tháp để
luyện chế phi kiếm, còn không luyện thành thì tạm dùng Đông hoang trấn yêu
tháp. Phi kiếm cứ để đấy đã, không cần phải luyện thành rồi luyện tiếp lần
nữa, lãng phí thời gian.
“Lại định nung chảy cả một món pháp bảo huyền giai trung phẩm, ngươi đúng là
lớn mật.” Lục bào lão đầu quá hiểu gã, nên hừ lạnh, “Bất quá Hoang cổ cự ngao
lấy được tại Bắc Minh thành cực hiếm, ngươi đã nghĩ kỹ, muốn luyện chế thì nếu
luyện thành trong vài ngày tất uy năng không đạt tới huyền giai thượng phẩm,
nhưng nếu gom được hai loại nguyên liệu ta bảo, tốn nửa tháng một tháng luyện
chế, dù chưa chắc chặn được công kích của tiên khí trong truyền thuyết nhưng
chí bảo như Phá diệt thần thương thì không thành vấn đề, vài trăm lần cũng
không ngại.”
Ngụy Tác qua thần sắc của lục bào lão đầu là biết lão có cách dùng giáp xác
Hoang cổ cự ngao luyện chế pháp bảo, nên gã gật đầu, trực tiếp hỏi: “Hai loại
nguyên liệu kia khó tìm lắm hả?”
Ngụy Tác suy nghĩ thập phần giản đơn, nếu hai loại nguyên liệu khó tìm thì
dùng luôn Hoang cổ cự ngao, ếu không hiếm thì đợi tìm được, khi xưa gã đấu với
Hoang cổ cự ngao đã cảm thụ được việc công kích thế nào cũng không phá được
phòng ngự đó.
Nếu có một món pháp bảo phòng ngự khiến đối phương không phá được thì coi như
bất bại. Đánh không lại thì dựa vào đó trốn tránh, đối thủ dù không ngừng tấn
công cũng bó tay, tất ấm ức khôn tả.
“Hai loại ngyên liệu đó không khó kiếm, ở thương phường tại thành trì lớn một
chút là mua được.” Lục bào lão đầu nhìn Ngụy Tác, không nhiều lời.
“Giữ Đông hoang trấn yêu tháp đã.” Ngụy Tác không hề do dự, trực tiếp vung
tay, thu Đông hoang trấn yêu tháp và Thiên huyết vẫn thiết sắp tan chảy.
Đoạn nạp bảo thủ trạc rực quang mang, bao lấy Cửu tiêu ly hỏa lô, thu luôn
vào.
“Hiện tại Phần thiên thần lô không biết có còn trong tay bọn Lâm Thái Hư
không. Nếu nung chảy cả Phần thiên thần lô để luyện chế phi kiếm không hiểu
kiếm đó thế nào.” Thu Cửu tiêu ly hỏa lô lại, Ngụy Tác chợt lẩm bẩm.
“Hừ…” Lục bào lão đầu trợn tròng trắng.
Lão hoài nghi Đông hoang trấn yêu tháp có Cửu u minh thiết và Hoang cổ trọng
kim, còn Phần thiên thần lô dù không bằng Hằng vũ tinh kim thì cũng là tinh
kim không kém, chỉ mỗi Đông hoang trấn yêu tháp mà lưu truyền đến tông môn nà
cũng là chí bảo, mà Ngụy Tác còn thấy không đủ, định nung chảy cả Phần thiên
thần lô nữa.
“Hừ!… Người ta còn sống nhăn mà ngươi lấy kim đơn ra luyện Tuyệt diệt kim
đơn.”
Lục bào lão đầu lại trợn tròng trắng.
Vì Ngụy Tác lấy kim đơn của Đông Hoang tông tông chủ ra, định luyện chế thành
Tuyệt diệt kim đơn.
Tiếp theo là kim đơn của bạch bào tu sĩ Đông Hoang tông bị Phệ tâm trùng đánh
lén, rồi của đại tu sĩ mặc kim sắc chiến giáp bị phi kiếm cánh cửa lấy mạng…
Kim đơn của năm Kim đơn đại tu sĩ Đông Hoang tông đều bị gã luyện chế thành
Tuyệt diệt kim đơn.
Cộng thêm Tuyệt diệt kim đơn luyện từ kim đơn của Bạch Vũ chân nhân, Huyền Vũ
chân nhân, Bạch Kiếm Không và Kim Dao chân nhân, hiện tại Ngụy Tác có chín
viên.
Chín viên Tuyệt diệt kim đơn, số lượng đủ dọa chết người.
Bạch bào tu sĩ bị Phệ tâm trùng cắt làm mấy khúc, kim giáp tu sĩ bị đánh nát
xác, thanh y tu sĩ và lão giả bị nguyên khí dị quả xâm tập, nhục thân mộc hóa,
nên Thực huyết pháp đao của gã chưa được hấp nạp khí huyết.
Đoạn Ngụy Tác chụp hết đống nạp bảo nang.
Lần này lấy được hơn một trăm nạp bảo nang của tu sĩ Đông Hoang tông, thường
thì cứ mười tu sĩ chưa chắc có một người có nạp bảo nang, món đồ này không
nhiều, lại dễ sử dụng, tại phách mại hội có thể bám vói giá cao nhưng ngần ấy
nạp bảo nang với Ngụy Tác chỉ là thứ thông thường kiểu phổ thông pháp phù.
“Nếu có Đại thiên hư không đại hoặc Càn khôn pháp giới đựng được cả nạp bảo
nang thì tốt.” Ngần ấy nạp bảo nang chất trước mặt, lục bào lão đầu lẩm bẩm.
Nạp vật cổ giới và nạp bảo thủ trạc của Ngụy Tác dung lượng kinh nhân, giờ có
thêm nhiều nạp bảo nang, dồn đồ trong đó lại sẽ còn sáu, bảy mươi nạp bảo nang
trống. Số này vốn vô dụng, ném đi cũng tiếc, để lại thì tốn diện tích, chỉ có
viễn cổ pháp bảo mà lục bào lão đầu nói tới như Đại thiên hư không đại mới
đựng được nạp bảo nang, ngoài ra thậm chí nạp vật cổ giới và nạp bảo thủ trạc
cũng không đựng được.
“Vật này rất hữu dụng.”
Mất gần một canh giờ, xem hết mọi thứ trong các nạp bảo nang đoạn Ngụy Tác chỉ
lấy ra một món.
Là kim sắc cổ qua của kim giáp tu sĩ, pháp bảo này có uy năng huyền giai hạ
phẩm, chất liệu và pháp trận không rõ huyền diệu thế nào mà có thể tạm thời ẩn
trong hư không.
Những thứ khác, trừ món do Minh hà thanh trúc luyện chế thành có thể dùng để
tôi luyện Hắc thủy liên thì với gã tạm thời chưa có tác dụng gì, tấm ẩn hình
pháp y khiến gã chú ý cũng kém xa tấm của gã.
Đếm xong mọi thứ, Ngụy Tác toàn lực luyện chế xương sống Hoang cổ bạch trạch.
Chẵn bốn ngày sau, xương sống Hoang cổ bạch trạch dày mịt phù văn, ràn rạt
bạch sắc quang hoa!
Xương sống Hoang cổ bạch trạch đã luyện thành pháp bảo!
Luyện chế xong, Ngụy Tác kích phát uy năng xem thế nào.
Đoạn gã lấy pháp bảo do Minh hà thanh trúc luyện chế thành ra tế luyện Hắc
thủy liên.
Nửa tuần hương sau, gã cơ hồ vừa luyện hóa xong thủy linh nguyên khí của pháp
bảo của lão giả Đông Hoang tông thì có tiếng nói vang lên, “Huyền Phong môn
Thiên Linh Vân cầu kiến.”.
Tu sĩ Huyền Phong môn đến rồi!
-o0o-