Thông Thiên Chi Lộ

Chương 674: Điển tịch khó hiểu

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tòa điện phát ra minh hoàng sắc quang hoa như xây bằng hoàng ngọc, tạo cảm
giác cổ xưa, là nơi Đông Hoang tông giữ kinh sách.

“Cấm chế tàng kinh này cẩn thi pháp mới mở được. Tại hạ hiện tại cơ hồ không
thể thi pháp.”

Trước điện vũ chỉ mấy chục trượng, Đông Hoang tông tông chủ vừa thổ máu, nhợt
nhạt nói.

“Ha ha, là thượng cổ Thiên khuyết phong ấn, ta biết cách giải, tiểu tử, không
cần y mở, chúng ta tự làm.” Lục bào lão đầu đắc ý kêu lên.

Liên tục thu gom khiến lão đầu ham mua sắm cực kỳ hưng phấn.

“Nếu không lầm thì đây là thượng cổ Thiên khuyết phong ấn?” Ngụy Tác thản
nhiên hỏi Đông Hoang tông tông chủ nhợt nhạt mặt mày.

“Ngươi…” Đông Hoang tông tông chủ nín thở, mắt hiện rõ thần sắc cực kỳ chấn
kinh, gật đầu ủ rũ: “Đạo cấm chế này đích xác là thượng cổ Thiên khuyết phong
ấn.”

“Y biết cả thượng cổ phong ấn đã thất truyền, lẽ nào y mở được?”

Đông Hoang tông tông chủ vừa kịp nghĩ thế thì Ngụy Tác vung tay, đạo đạo chân
nguyên bắn vào mấy phù văn quanh minh hoàng sắc điện vũ.

“Y biết cách mở thượng cổ phong ấn đã thất truyền! Lẽ nào y là chuyển thế của
thượng cổ đại năng chỉ thiếu chút nữa là thành công đột phá đến Thần huyền
cảnh?!” Đông Hoang tông tông chủ nín thở, trong lòng như kinh đào hãi lãng.

Y nhận ra Ngụy Tác thi pháp hoàn toàn chính xác, thoáng sau hoàng sắc quang
tráo khẽ rung lên, hiện ra một khe hở cả trượng.

“Dẫn đường tiếp.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh gật đầu với Đông Hoang tông tông
chủ, bình tĩnh nói.

Y đã bị triệt để chấn nhiếp nên không dám cãi, đi trước vào chỗ tàng kinh của
Đông Hoang tông truyền thừa nghìn năm.

“À!”

Vào trong, nhãn quang Ngụy Tác kịch liệt lóe lên.

Tòa điện chỉ có một tầng, cao mấy chục trượng, ở giữa là một khối kim hoàng
sắc hổ phách lớn cơ hồ chạm nóc.

Trên khối hổ phách khắc hình và điển tịch.

Từng bức tranh, trừ ghi lại công pháp thì không ít bức ghi lại dáng vẻ đại
năng của Đông Hoang tông.

“Có thần huyền khí tức, bố trí vật này là Thần huyền tu sĩ.” Ngụy Tác hít sâu
một hơi, nhãn quang lóe lên, quay lại hỏi Đông Hoang tông tông chủ đang run
rẩy, “Đông Hoang tông từng có Thần huyền cảnh đại năng?”

Kim hoàng sắc hổ phách vấn vít quang hoa, toát lên khí tức không thể xâm phạm,
huyền ảo khôn cùng. Quang hoa tỏa mùi hương đăc biệt, rõ ràng là khí tức của
Thần huyền cảnh tu sĩ.

“Khai sơn tổ sư của Đông Hoang tông là Thần huyền cảnh đại năng.” Đông Hoang
tông tông chủ run giọng, như muốn khóc, môn phái từng có thần huyền đại năng
tu sĩ mà sa vào cảnh này, đổi lại là ai cũng sẽ như y, không thể chịu đựng
nổi.

“Công pháp cùng thuật pháp cao cấp nhất ở đâu?” Ngụy Tác mặc kệ y cảm thụ thế
nào, không hề khách khí hỏi.

“Đều ở đỉnh khối truyền kinh kim phách.” Đông Hoang tông tông chủ run lên mấy
lần rồi miễn cưỡng đáp.

Ngụy Tác nhìn lên đỉnh khối kim hoàng sắc hổ phách.

“Độc thiên kim luân, thiên cấp đê giai thuật pháp”

“Đông hoang thương lan, thiên cấp đê giai thuật pháp”

Ngụy Tác không hề khách khí, xem xong thì thu ký sự thanh phù vào nạp bảo thủ
trạc.

Đông Hoang tông tông chủ cơ hồ thổ huyết.

“Đông Hoang tông, tối cao chỉ là thiên cấp đê giai thuật pháp? Lại chỉ có ba
môn thiên cấp đê giai thuật pháp? Tệ thế hả?” Ngụy Tác xem một lúc thì lắc
đầu.

“Phù!” Đông Hoang tông tông chủ thật sự phun máu.

“Xem ra tối cao chỉ là thiên cấp đê giai thuật pháp.” Lục bào lão đầu lẩm bẩm.
Thiên cấp đê giai thuật pháp đối với Ngụy Tác quả không có tác dụng. Trừ phi
là thiên cấp trung giai công pháp độc đáo như thái cổ hung hỏa thì mới có thể
đề thăng thực lực cho gã.

“Đây là cái gì?”

Ngụy Tác bị một bức tranh ở trên đỉnh thu hút.

Bức tranh vẽ hai thân ảnh, một người mặc hoàng sam, tướng mạo bình phàm, người
còn lại cao lớn, gấp dôi người thường, không phải là tu sĩ.

Thân ảnh thứ hai có mặt mũi và thân thể không khác gì tu sĩ nhưng sau lưng có
đôi cánh xanh, làn da để trần có hình hỏa diễm như vằn vện khắp cơ thể.

Tu sĩ tướng mạo phổ thông bái phục dưới thân ảnh thứ hai đang giơ tay ấn trên
đỉnh đầu, trong tay là một dải sáng.

“Ghi lại cái gì đây?” Ngụy Tác không nhận ra điều gì, hỏi Đông Hoang tông tông
chủ.

“Đấy là hình ảnh ghi lại việc Đông Hoang tổ sư tiếp nhận truyền pháp.” Đông
Hoang tông tông chủ không dám nhìn thẳng, tựa hồ không mặt mũi nào đối diện
nhân vật trong đó, “Đông Hoang tổ sư vốn chỉ là một thái dược sư thông thường
của một hãng buôn, một lần đi hái thuốc ở sâu đông bộ man hoang hoang nguyên,
gặp một cường giả và được truyền công thụ pháp, Đông Hoang tổ sư sau đó trở
thành thần huyền đại năng.”

“Được cường giả truyền pháp? Lẽ nào đây là thần huyền pháp tướng của Thần
huyền tu sĩ?” Ngụy Tác nghĩ vậy nhưng rồi lắc đầu. Thần huyền pháp tướng đều
khổng lồ còn cường giả truyền pháp này chỉ bằng hai người thường, ngoại hình
có vẻ giống nhân hình yêu thú, không phải thần huyền pháp thân.

“À!”

Ngụy Tác đột nhiên mục quang lóe lên, hơi biến sắc.

“Tiểu tử, sao thế, không ổn hả?” Lục bào lão đầu cảm giác Ngụy Tác biến sắc
nên hỏi.

Ngụy Tác không đáp, chân nguyên cuốn Đông Hoang tông tông chủ lùi lại, đến
trên khối kim hoàng hổ phách, đối diện hình vẽ.

“Chuyện đó…!” Lục bào lão đầu cả kinh. Lão cũng phát giác dải sáng trong tay
cường giả như nhân hình yêu thú do vô số tự phù nhỏ xíu hình thành, quang hoa
lấp lánh tựa sao trời.

Vô số phù văn nhỏ cực độ trông cực kỳ đặc biệt, không phải của thượng cổ tu
đạo giới, thậm chí khác cả văn tự của viễn cổ tu đạo giới, tựa hồ không hiểu
được ý nghĩa.

“Đây là phù văn gì?” Ngụy Tác nhíu mày chỉ vào tự phù, hỏi Đông Hoang tông
tông chủ. Y chắc đã vào không ít lần, không thể không biết dải sáng do vô số
tự phù hình thành.

“Đó là công pháp cùng thuật pháp do cường giả truyền thụ cho Đông Hoang tổ sư,
ghi lại bằng văn tự đặc biệt. Đông Hoang tông sau này đều không hiểu hàm
nghĩa.” Đông Hoang tông tông chủ không dám nhìn, cúi đầu đáp.

“Công pháp cùng thuật pháp do cường giả truyền thụ? Các ngươi không biết hàm
nghĩa?” Ngụy Tác hơi nheo mắt lại, tỏ vẻ không tin Đông Hoang tông tông chủ.

Đông Hoang tông tông chủ cực kỳ ấm ức: “Công pháp cùng thuật pháp đó kinh nhân
cực độ, chắc là thiên cấp đỉnh giai, nếu không vì Đông Hoang tổ sư gục ngã ở
đâu đó, không ai hiểu nổi hàm nghĩa, Đông Hoang tông đâu đến nỗi thế này.”

“Do các ngươi tự rước lấy. Nếu không phải các ngươi cướp bóc của tu sĩ sống
sót thì sao ta lại đến đây. Nếu không phải tự rước lấy thì dù mất thượng cổ
truyền thừa, Đông Hoang tông vị tất không thể duy trì cơ nghiệp, thậm chí lại
xuất hiện đại năng. Thiên Huyền đại lục bắc bộ bị yêu thú chiếm cứ, các ngươi
có Phượng lân thanh ưng và cấm chế đặc biệt để đi lại với nguy hiểm ít nhất,
tương đương với độc chiếm vô số tài nguyên. Khác gì tông môn các ngươi được
trời ban cơ hội, nhưng vì quá than lam nên mới có kết cục này.” Nhìn Đông
Hoang tông tông chủ, Ngụy Tác cười lạnh, lấy ký sự thanh phù, không ngừng ghi
lại điển tịch không hiểu nổi.

Thiên điển tịch này tạo cho gã cảm giác phi phàm, văn tự mà cả lục bào lão đầu
cũng không biết thì càng thần bí huyền ảo, tương lai nhờ cơ duyên xảo hợp hiểu
được thì chưa biết chừng sẽ hữu dụng.

“Đây là cách nuôi dưỡng và thuần dưỡng Phượng lân thanh ưng…”

“Đây là cách bố trí một đại hình hộ sơn pháp trận…”

Ngụy Tác xem tiếp điển tịch trên kim sắc hổ phách thượng, ghi lại những thứ
hữu dụng.

“Các ngươi chắc có bố trí địa hỏa lô hoặc giả thiên hỏa lô phòng để luyện khí
nhỉ. Dẫn ta qua đó.”

Đoạn Ngụy Tác hựu không hề khách khí bảo Đông Hoang tông tông chủ.

“Tiểu tử, ngươi định ở lại đây ôm cây đợi thỏ, chờ Huyền Phong môn đến, nhân
cơ hội có thiên hỏa lô hoặc địa hỏa lô để luyện chế những pháp bảo chưa luyện
xong?” Lục bào lão đầu hiểu ngay.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận