“Thanh La thành có số lượng yêu thú hơn Quan Sơn thành. Thanh La thành còn cao
giai yêu thú dừng chân, bọn tại hạ không dám vào, ẩn cạnh đó hai ngày rồi đến
Quan Sơn thành.” Khổng chưởng quỹ bảo Ngụy Tác, “Hai hôm nay, số lượng yêu thú
tựa hồ ít đi những vẫn có yêu thú từ Thiên khung đổ vào, có lẽ còn vết nứt
Thiên khung chưa được phong bế.”
“Khổng chưởng quỹ, các vị thoát thân được thì trừ pháp trận ra còn pháp khí
đặc biệt nữa hả?” Ngụy Tác hỏi, “Nghe nói còn Tiền chưởng quỹ cùng thoát thân,
vậy Tiền chưởng quỹ hiện tại ở đâu?”
“Cùng bọn tại hạ thoát thân, trừ Tiền chưởng quỹ còn một đồ đệ tên Chương
Niệm.” Khổng chưởng quỹ liếc thông đạo, giải thích: “Họ đang tìm kiếm nơi khác
trong Quan Sơn thành xem có thấy đơn dược bổ sung chân nguyên hoặc pháp bảo
không.”
Thoáng ngừng lại, Khổng chưởng quỹ bổ sung: “Thật ra bọn tại tìm được mấy pháp
bảo tại Thanh La thành nhưng đơn dược bổ sung chân nguyên đã gần hết. Mấy
nguyên liệu để bố trí pháp trận này cũng gần cạn, Tiền chưởng quỹ và đồ đệ chủ
yếu tìm ở các tiệm xem có những thứ này không. Quý đạo hữu hỏi về pháp khí đặc
biệt thì là Khổng chưởng quỹ có nuôi một hồ lô Kim linh phong, Kim linh phong
khả dĩ bay đi mấy nghìn dặm, thấy có yêu thú lợi hại là truyền tin về cho Tiền
chưởng quỹ.”
“Kim linh phong?” Ngụy Tác mắt ánh lên, “Nghe nói linh phong này thọ mệnh hữu
hạn, không động dụng thì thôi chứ thả ra là sau mười mấy ngày sẽ chết. Kim
linh phong rất đặc biệt, bay là bay cả đàn luôn.”
“Không sai.” Khổng chưởng quỹ cười khổ, “Kim linh phong của Tiền chưởng quỹ
chỉ chịu được vài ngày là sẽ chết.”
“Đúng rồi.” Khổng chưởng quỹ nhớ ra, hỏi Ngụy Tác: “Quý đạo hữu đến Quan Sơn
thành lúc nào? Không phải có mấy đại tu sĩ hộ vệ tu sĩ Bắc Linh thành thoát
thân theo thượng cổ truyền tống pháp trận sao, hà cớ đạo hữu không thoát theo
lối đó? Sao lại đến tận Quan Sơn thành?”
“Một yêu thú đáng sợ, thực lực đạt tới cửu cấp xuất hiện, đánh vỡ thượng cổ
truyền tống pháp trận. Khi ấy còn bốn, năm nghìn tu sĩ chưa kịp tẩu thoát. Tại
hạ lúc đó đã trọng thương, đành dùng một môn khống thú chi pháp, khống chế một
con Tử diễm cự giáp trùng, khoét một lỗ trên lưng nó chui vào, sau đó thì tại
hạ hôn mê, tỉnh lại đã ở Quan Sơn thành.” Ngụy Tác nhìn Khổng chưởng quỹ và
Lưu Thành cười khổ: “Tử diễm cự giáp trùng chết hai, ba ngày nay, chắc tại hạ
đến Quan Sơn thành cũng bằng ấy thời gian nhưng nửa ngày trước mới tỉnh lại.
Tại hạ cứ ở trong Tử diễm cự giáp trùng, mới ra ngoài chưa đến nửa canh giờ.”
“Quý đạo hữu bị thương thế này mà vẫn theo phương thức đó đào thoát thì quả
phúc lớn mạng lớn.” Nghe nói Ngụy Tác nhờ Tử diễm cự giáp trùng mà đào thoát,
Khổng chưởng quỹ và Lưu Thành tấm tắc mãi.
“Đúng rồi. Đạo hữu rời Tử diễm cự giáp trùng mới nửa canh giờ, yêu thú yêu đơn
và nguyên liệu luyện khí trong Quan Sơn thành do đạo hữu lấy đi?” Khổng chưởng
nhớ ra, tỏ vẻ thập phần kinh nghi.
“Tức là yêu đơn và nguyên liệu luyện khí không phải do Khổng chưởng quỹ thu
lấy?” Ngụy Tác ngẩn người, “Lúc thấy các vị, mỗ tưởng do các vị lấy đi.”
“Chính ngọ hôm nay bọn tại hạ mới đến Quan Sơn thành, có lẽ sau khi đạo hữu
tỉnh lại. Bọn tại tìm chỗ bày pháp trận để nương náu, ban nãy đi ra tìm kiếm,
nghe tiếng động mới cứu được đạo hữu.” Khổng chưởng quỹ và Lưu Thành nhìn
nhau, “Yêu thú yêu đơn và nguyên liệu thích hợp luyện khí koo phải do bọn tại
hạ lấy đi.”
“Tức là đã có tu sĩ qua đấy.” Ngụy Tác nhíu mày, “Không biết Khổng chưởng quỹ
hiểu gì về mấy loại cây thập phần quỷ dị ngoài kia chăng?”
“Tại hạ chưa từng biết.” Khổng chưởng quỹ lắc đầu: “Có thể là hạt do yêu thú
mang theo, rơi xuống rồi mọc lên, trông thập phần quỷ dị, trên đường từ Thanh
La thành đến Quan Sơn thành có mọc không ít. Bọn tại hạ thấy có thi thể tu sĩ
ở dưới gốc cây có quả đỏ nên không dám đến gần.”
“Khổng chưởng quỹ hiểu gì về bên ngoài không?” Ngụy Tác lại hỏi.
“Chúng ta hiện không biết gì về thú triều. Quý đạo hữu làn gười duy nhất còn
sống trong mười ngày nay mà bọn tại thấy, chỗ nào cũng là thi thể, cả Quan Sơn
thành cũng như đã biến thành loạn táng cương. Bọn tại hạ có ảo giác là Thiên
khung đã bị yêu thú triệt để chiếm cứ, không khác gì man hoang hoang nguyên.”
Khổng chưởng quỹ thở dài.
Ngụy Tác tắt tiếng.
Hiện tại không biết gì về bên ngoài, thú triều lan đến thành trì nào cũng
không hay, nhưng khẳng định được là có vết nứt Thiên khung chưa được phong bế
nên vẫn còn yêu thú tràn vào. Đối với Ngụy Tác việc đó không có ý nghĩa, dù
phong bế được thì Thiên sẽ liên tục nứt.
Hiện tại gã muốn biết đến thành trì nào sẽ an toàn.
“Chát!”
Cùng lúc, bên ngoài đột nhiên có tiếng nổ, rõ ràng thuật pháp gì đó xung kích
phát ra.
Thanh âm này khiến Ngụy Tác và Khổng chưởng quỹ, Lưu Thành cùng biến sắc.
Chốc sau, đá tảng phía trên được gạt ra, gió lùa vào, một lão giả mặc tử hồng
sắc trường sam, đầu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng nhuận hiền hòa và một thanh y
thanh niên tướng mạo bình thường đi vào.
“Chuyện đó…?” Thấy Ngụy Tác, lão giả và thanh y thanh niên thần thái tựa hồ
hơi nghiêm túc, hỏi ngay.
“Lão Tiền, động tĩnh ban nãy là sao?” Khổng chưởng quỹ khẩn trương hỏi.
“Gặp hai con Lang đầu biên bức, đã giải quyết rồi.” Lão giả mặc tử hồng sắc
trường sam và thanh y thanh niên rõ ràng là Tiền chưởng quỹ và đệ tử Chương
Niệm mà Khổng chưởng quỹ nhắc đến. Tiền chưởng quỹ nhìn Ngụy Tác, hỏi, “Vị đạo
hữu này là…”
“Vị đạo hữu này là Quý Lý, tu sĩ từ Bắc Linh thành đào thoát, thương thế rất
nặng, bọn tại hạ gặp lúc đến đây.” Khổng chưởng quỹ bảo Tiền chưởng quỹ.
“Không ngờ tại đây còn gặp tu sĩ sống sót, Quý đạo hữu, hạnh hội.” Tiền chưởng
quỹ hưng phấn. Cũng như Khổng chưởng quỹ nói, liên tục mười ngày không thấy tu
sĩ nào thì họ thậm chí có cảm giác cả Thiên khung đã bị yêu thú chiếm cứ, hiện
tại thấy một tu sĩ thì thập phần kích động.
“Không ngờ Quý đạo hữu dùng Tử diễm cự giáp trùng đào sinh… Quý đạo hữu đúng
là phúc lớn mạng lớn…”
Tiền chưởng quỹ và Ngụy Tác, Khổng chưởng quỹ bàn bạc một lúc, biết Ngụy Tác
ẩn trong Tử diễm cự giáp trùng đào thoát, bọn Tiền chưởng quỹ đều ngạc nhiên.
“Lão Tiền, các vị tìm được gì không?” Nói thêm mấy câu, Khổng chưởng quỹ hỏi
Tiền chưởng quỹ.
“Không.” Tiền chưởng quỹ nhăn nhó, “Chắc hắn có tu sĩ qua Quan Sơn thành, vét
sạch tất cả, những cửa tiệm và phường thị phế khư đều có dấu lục lọi, không
còn gì hữu dụng nữa. Ở thành đông tựa hồ còn một yêu thú phẩm giai không
thấp.”
“Nên thế nào?” Khổng chưởng quỹ nhợt nhạt mặt mày, lục thần vô chủ.
“Khổng chưởng quỹ, Tiền chưởng quỹ, pháp trận này không kéo dài được hả?” Ngụy
Tác giật giật chân mày hỏi. Tu vi của gã là Kim đơn tứ trọng, chỉ bốn, năm
ngày nữa là không sợ gì đa số yêu thú, tu sĩ như bọn Khổng chưởng quỹ không
thể so được, tâm cảnh cũa gã cũng lãnh tĩnh hơn không biết bao nhiêu lần.
“Pháp trận này chủ yếu tiêu hao Kim khí thạch, bố trí một lần duy trì được
mười canh giờ. Kim khí thạch và những thứ khác của tại hạ chỉ đủ bố trí một
lần.” Khổng chưởng quỹ hít sâu một hơi, trấn định tâm thần, giải thích.
“Xem ra đành nhân lúc Kim linh phong còn sống được mấy ngày mà lên đường,
không thì dù thú triều có trấn áp được thì vài ngày nữa, tu sĩ chưa thể khống
chế khu vực này.” Tiền chưởng quỹ tuy nhăn nhó nhưng không hề dao động, hiển
nhiên trên đường tìm kiếm thứ hữu dụng thì đã tính sẵn đối sách.
“Đành thế. Nếu còn yêu thú từ Thiên khung đi qua mà chúng ta cứ ở đây thì lành
ít dữ nhiều. Đến thành trì tiếp theo xem còn nhiều tu sĩ không.” Khổng chưởng
quỹ nói.
“Chúng ta đến Chân Minh thành thôi, Chân Minh thành cách U Minh thành của U
Minh cung chỉ hai thành trì, chưa biết chừng còn trấn thủ được.” Tiền chưởng
quỹ đoạn hỏi Ngụy Tác nãy giờ im lặng: “Quý đạo hữu có ý kiến gì chăng? Thương
thế của đạo hữu lên đường được không?”
“Chân Minh thành?” Ngụy Tác mục quang lóe lên. Chân Minh thành ở phía đông nam
Quan Sơn thành đi sâu vào Thiên Huyền đại lục bắc bộ, Ngụy Tác cảm giác được
Phệ tâm trùng đang ở đó. “Tại hạ thấy đến Chân Minh thành cũng được, thương
thế của mỗ không vấn đề gì, chỉ là không thể thi pháp, phiền chư vị đạo hữu
đưa đi.”
“Không thể chần chừ nữa, chúng ta xuất phát. Đến Chân Minh thành ít nhất cũng
hai, ba ngày, trước khi Kim linh phong chết là cúng ta phải đến nơi, không thì
khó mà an toàn.” Tiền chưởng quỹ hít sâu một hơi. Nếu Chân Minh thành cũng như
Quan Sơn thành này thì không hiểu sẽ thế nào.
-o0o-