Thông Thiên Chi Lộ

Chương 636: Đột kích!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Cổ phù này phải nửa canh giờ mới tiêu tan uy năng?”

Ngụy Tác hít sâu một hơi, sắc mặt hơi khó coi, tuy chưa thấy uy năng cổ phù
thế nào nhưng qua lục bào lão đầu thì dám khẳng định không phải không giải
được mà lão không biết cách.

“Theo những gì ghi lại thì sau nửa canh giờ mới tan uy năng.” Lý Hàn Lâm xám
ngoét mặt mày gật đầu với Ngụy Tác.

“Chỉ đành tử thủ.” Hàn Thiên Mặc khôi phục nét lạnh lùng, mắt lóe lên, “Đại
quy mô thú triều thế này, nếu toàn bộ tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng trở lên
đột vây, chưa nói sau rốt có bao nhiêu sống sót đến được thành trì an toàn mà
số đạo hữu còn lại vốn chiếm tới hơn bảy phần, thấy tu sĩ Chu thiên cảnh tứ
trọng trở lên đi hết tất không còn sĩ khí, chưa biết chừng sẽ triệt để đại
loạn, mong gì chống chọi nửa canh giờ. Chỉ còn cách tử thủ thành trì nửa canh
giờ, rồi nhờ thượng cổ truyền tống pháp trận truyền tống đi, lúc đó truyền
tống được bao nhiêu tu sĩ là do trời.”

“Nửa canh giờ… Được lắm! Nếu trong hắc vụ có yêu thú… Căn bản không cần
nửa canh giờ, một tuần hương là quét sạch ở đây…” Lục bào lão đầu cuống lên.

“Hàn đạo hữu là tán tu hay tông môn tu sĩ?” Ngụy Tác trầm ngâm quan sát Hàn
Thiên Mặc. Gã đương nhiên biết tử thủ Bắc Linh thành cực kỳ hung hiểm, nhưng
không còn lựa chọn hơn nữa. Gã cố ý hỏi vì hiểu rõ thú triều sắp tới, thành
trì mà loạn thì chỉ trong tích tắc. Dù thủ đoạn cứng rắn nhưng muốn ước thúc
cả thành trì cần phản ứng cực nhanh, cơ hồ đợt đầu của thú triều ập tới thì đã
phải quyết đoán, bằng không có muốn ước thúc cũng không nổi, không thể khiến
các tu sĩ ở lại góp sức.

Những tu sĩ ở mấy chục dặm ngoài Bắc Linh thành ngăn cản yêu thú, khiến trong
thành có thời gian bố trí lên tới cả nghìn. Để ngần ấy tu sĩ không bỏ đi thì
không phải chỉ hiểu thú triều là được mà cần thủ đoạn kinh nhân.

“Tại hạ vốn là tông môn tu sĩ, nhưng giờ cũng là tán tu.” Gương mặt Hàn Thiên
Mặc vốn lạnh lùng chợt nhăn nhó. “Tại hạ vốn là tu sĩ Hoàng Đạo tông, nhưng
Hoàng Đạo tông cơ hồ toàn hủy trong thú triều lần trước.”

“Hóa ra thử nhân thị tu sĩ Hoàng Đạo tông.” Ngụy Tác và bọn Kỳ Long Sơn, nhẫn
bất trụ nhìn nhau.

“Thiên Mặc đạo hữu là chân truyền đệ tử của Hoàng Đạo tông, trước khi gia nhập
Hoàng Đạo thành thùi là Hàn gia tu sĩ ở Phong Lâm thành.” Bạch mi lão giả Lý
Hàn Lâm nhìn bọn Ngụy Tác, bổ sung: “Phong Lâm thành Hàn gia là tu sĩ thế gia,
có kinh nghiệm về tổ chức số lượng tu sĩ không ít đi săn yêu thú, Phong Lâm
thành bị hủy mấy chục năm trước vì thú triều. Thiên Mặc đạo hữu là tu sĩ Hàn
gia duy nhất thoát nạn, trước sau đã trải qua hai thú triều, hôm nay thấy yêu
thú tràn tới là đoán được Thiên khung bị nứt, qua mật độ yêu thú bốn phương
tám hướng đổ tới mà biết quy mô thú triều thập phần kinh nhân, không thể thoát
thân được, nhưng bọn tại hạ không ngờ Thiên khung nứt tới ba vết!”

“Hóa ra là người sống sót qua hai lần thú triều.” Ngụy Tác nhìn Hàn Thiên Mặc.
Gã biết tông môn tu sĩ không như mình, thấy tình thế không ổn là chạy, mà sẽ
cố thủ sơn môn, nên thành ra tỷ lệ sống sót rất ít, Hàn Thiên Mặc qua được hai
lần thú triều thì đích xác mạng lớn.

“Chư vị đạo hữu qua được cự li kinh nhân như thế, xuyên việt thú triều thì
thần thông khẳng định hơn xa bọn tại hạ. Nếu chư vị đạo hữu tương trợ, xác
suất giữ Bắc Linh thành trong nửa canh giờ rất cao. Bên dưới Bắc Linh thành là
đá thiên nhiên, dù thổ độn yêu thú cũng không qua được, chúng ta chỉ cần phòng
thủ trên không và trên mặt đất, giảm được không ít nguy cơ.” Hàn Thiên Mặc sợ
bọn Ngụy Tác đi nên nói.

“Kỳ huynh, các vị ở lại đây giúp mỗ bố trí, mố có pháp phù, chắc sử dụng
được.” Ngụy Tác không hề do dự, lấy từ nạp bảo thủ trạc ra hơn nghìn tấm phù
lục, đưa cho Kỳ Long Sơn, đoạn bảo Hàn Thiên Mặc và Lý Hàn Lâm: “Lưỡng vị đạo
hữu có thể đưa mỗ đến truyền tống pháp trận xem qua uy năng cổ phù?”

“Đây là thượng cổ nạp bảo thủ trạc!”

“Ngần ấy pháp phù cơ hả!”

Ngụy Tác thuận tay lấy ra hơn nghìn pháp phù, Hàn Thiên Mặc và Lý Hàn Lâm tỏ
vẻ kinh hỉ. Tuy bọn gã chỉ có Kỳ Long Sơn là Kim đơn đại tu sĩ, nhưng Hàn
Thiên Mặc và Lý Hàn đều biết họ không phải tu sĩ Phân niệm cảnh thông thường,
và có vẻ Ngụy Tác là đầu lĩnh. Có nạp bảo thủ trạc và lấy ra đượcn gay hơn
nghìn phù lục thì khẳng định là tu sĩ phi phàm. Một tiệm chuyên bán pháp phù
cũng vị tất lấy ra được ngần ấy, quan trọng nhất là hành động của gã chứng tỏ
sẽ ở lại giữ thành.

“Hàn đạo hữu ở đây chỉ huy, tại hạ dẫn đạo hữu đi.” Thoáng tỏ vẻ kinh hỉ đoạn
Lý Hàn Lâm mã thượng với gật đầu Ngụy Tác, đi trước dẫn đường.

Kì thực Ngụy Tác nói qua quít cho xong, bọn gã từng đi bằng thượng cổ truyền
tống pháp trận này nên quá rõ vị trí.

Thoáng sau, Lý Hàn Lâm và Ngụy Tác đã đến phía trên thượng cổ truyền tống pháp
trận.

Một màn sáng vàng nhạt bao lấy cả truyền tống pháp trận, lưu động không ít
trường kiếm quang văn.

Quanh màn sáng còn hơn mười tu sĩ Vạn Linh tông.

“Hết rồi… Xong rồi… đúng là Trọng Huyền thần phù.” Lục bào lão đầu cuống
quít kêu lên.

“Thật ra là cổ phù gì?” Lục bào lão đầu không chủ động nói nên Ngụy Tác hỏi Lý
Hàn Lâm.

“Cổ phù này là vật đặc hữu của một thượng cổ tông môn, mỗi đệ tử nhập môn trở
thành nội môn đệ tử đều được một tấm. Nếu gặp hung hiểm ở ngoài, không phải
đối thủ của đối phương thì kích phát, đợi đồng môn đến cứu. Nếu đối phương có
tu vi đủ để đột phá uy năng cổ phù thì cổ phù sẽ nổ tung, ngọc thạch câu phần,
đối phương không lấy được gì.” Lý Hàn Lâm giải thích với Ngụy Tác.

“Cổ phù này từ thượng cổ đã không giải được, đừng lãng phí thời gian.” Lục bào
lão đầu oa oa kêu trong tai Ngụy Tác.

Ngụy Tác không nói gì, gật đầu với Lý Hàn Lâm, thả hai Hắc minh cốt quân và
Dương chi điểu, thanh loan ra.

“Dương Thanh, trấn thủ ở đây.” Ngụy Tác bảo Dương chi điểu. Thượng cổ truyền
tống pháp trận là chỗ để bọn gã có thể thoát thân, nếu Thiên khung của Thiên
Huyền đại lục liên tục nứt vỡ thì dù thoát được cũng lành ít dữ nhiều, hơn nữa
bọn gã còn đối thù lợi hại hơn yêu thú nhiều: Chân Võ và Huyền Phong môn.

Theo Ngụy Tác tưởng tượng, nếu có kẻ giết thân nhân, hoặc đạo lữ như Cơ Nhã,
gã lại là Thần huyền cảnh đại tu sĩ thần thông nghịch thiên như Chân Võ tông
chủ thì chỉ cần biết tung tích đối phương thì sẽ không tiếc giá nào, thậm chí
lật tung cả thiên địa lên cũng phải giết bằng được.

Nếu có số lượng kinh nhân yêu thú ập tới thì thinh không cũng có, tu sĩ Vạn
Linh tông trấn thủ ở đây chỉ tu vi Phân niệm lưỡng trọng, Ngụy Tác không yên
tâm.

“Đây là Dương chi điểu… Đây là thượng cổ thần điểu, phượng tộc… thanh
loan!”

“Hai pháp bảo gì mà khí tức mạnh thế nhỉ!”

Thấy Ngụy Tác thả Dương chi điểu, thanh loan và Hắc cốt minh quân, Lý Hàn Lâm
rúng động.

Đối với tu sĩ như y, Hỗn nguyên ngân oa hoặc Hắc minh cốt quân thực lực tương
đương với Kim đơn nhất trọng đã là phi phàm, nói gì đến thượng cổ thanh loan.

“Có yêu thú tấn công!”

Lý Hàn Lâm đột nhiên rùng minh.

Thinh không ngoài Bắc Linh thành lại có bạch quang chói lòa bay lên, nổ tung,
hình thành một bạch sắc quang đoàn.

Từ bốn phương tám hướng, vô số đạo độn quang đổ về Bắc Linh thành.

“Phóng!”

Cùng lúc, Hàn Thiên Mặc đứng trên tường Bắc Linh thành quát to.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận