“Đi rồi… thỏ ở Vân Linh đại lục đi rồi…” Ngụy Tác vừa ra ngoài thì Lý Tả Ý
chỉ lên không nói.
Trên thinh không, còn thoáng thấy độn quang của Âm Lệ Hoa.
“Ngụy Tác, tỷ ấu nói sẽ sai người truyền tin, thu hút người của Huyền Phong
môn.” Cơ Nhã bảo.
Ngụy Tác nhìn theo Âm Lệ Hoa, lòng thoáng chút buồn.
Gã biết Âm Lệ Hoa trên đường về sẽ thuê người loan tin đã gặp Lý Tả Ý. Huyền
Phong môn rất có thể bị tin tức đó thu hút. Mặc Ngọc lĩnh chỉ còn lại người
của Chân Võ.
“Đi, chúng ta đến Mặc Ngọc lĩnh! Cơ Nhã, nàng điều khiển phi độn pháp bảo lướt
giữa tầng mây, ta tiếp tục tu luyện.” Thoáng sau, Ngụy Tác thu liễm tâm tình,
gật đầu với Cơ Nhã.
Âm Lệ Hoa và gã đều có người cần cứu, gã lại không thể phân thân nên cứ xử lý
gọn ghẽ mọi sự với có cơ hội trùng phùng.
“Nếu không vì Hứa Thiên Ảo bức bách, giờ ta đã cùng tỷ ấy đến Vân Linh đại
lục, xử lý việc của Âm Thi tông xong rồi quay về.”
Gã đổ tội cho Hứa Thiên Ảo luôn.
Còn vương lại hương thơm của người ngọc, sát cơ của gã với Hứa Thiên Ảo càng
lúc càng mạnh.
“Ầm!”
Lướt lên mây, đỉnh đầu Ngụy Tác phun ra thủy linh nguyên khí kinh nhân, ngưng
thành hình thần linh, hút một viên thiên long yêu đơn vào, vô số nguyên khí
không ngừng gột rửa. Cùng lúc, vô số lỗ chân lông trên mình gã mở ra, phun
trào nguyên khí. Lượng phun ra cực kỳ kinh nhân, tạo cho người ta cảm giác như
kình ngư phun nước.
“Vù, vù, vù.”
Không cần thi triển thuật pháp, nguyên khí hỗn tạp được phun ra dấy lên cuồng
phong, thổi cuồn cuộn quanh chúng nhân, nếu có ai nhìn vào cũng chỉ thấy một
trận gió bao trùm mấy trăm trượng mà thôi.
“Tốc độ nguyên khí gột rửa này thật quá kinh nhân.”
“Với tốc độ luyện hóa này, một viên ngũ cấp thủy hệ yêu đơn phổ thông chỉ tích
tắc là xong. Bất quá kim đơn của y to thế này, nguyên khí cần tới quá lớn,
không hiểu cần bao nhiêu viên ngũ cấp thậm chí lục cấp yêu đơn. Nguyên khí hữu
dụng trong đó với y chỉ là một phần nhỏ.”
“Đây là cách tu luyện của thỏ?”
Vì đi trong man hoang hoang nguyên bên ngoài Thiên khung nên không gặp tu sĩ,
Ngụy Tác không ngừng tu luyện, tốc độ khiến Lý Tả Ý cũng rùng mình.
“Không đầy ba nghìn dặm nữa là đến Mặc Ngọc lĩnh!”
Hai ngày sau, bọn Cơ Nhã thấy trên man hoang bình nguyên xuất hiện một dải hồ
không theo quy tắc nào, hình chiếc răng hổ, biết là Hổ Nha hồ, cách Mặc Ngọc
lĩnh không đầy ba nghìn dặm.
Lúc này miệng vị thần trên đỉnh đầu Ngụy Tác đang nuốt thiên long hài cốt và
một viên thiên long yêu.
Hai ngày này, gã đã luyện hóa sáu bộ viễn cổ thiên long hài cốt và hai viên
thiên long yêu đơn, trừ hơn nửa bộ hài cốt U minh thiên long thì số thiên long
hài cốt và thiên long yêu đơn lấy được ở long trủng, chỉ còn lại chỗ này!
So với hai ngày trước, nguyên khí phun ra càng kinh nhân, thần linh do nguyên
khí gột rửa hình thành tên đỉnh đầu đã đạt trăm trượng, thủy linh nguyên khí
khiến phạm vi mấy trăm trượng quanh chúng nhân có một đám mây đen bao phủ.
Uy thế này dù thanh niên thần bí khi trước tu đến Kim đơn tứ trọng cũng không
so nổi.
Nhục thân thanh niên thần bí được thượng cổ Tam Hoàng tông truyền thừa chỉ như
của phổ thông tu sĩ còn Ngụy Tác hiện tại có nhục thân cực kỳ siêu phàm, như
thân thể giao long đang phun mây nhả suonge.
“Cách! Cách! Cách!”
Chúng nhân vừa tới Hổ Nha hồ, thiên long hài cốt sau cùng trên đỉnh đầu Ngụy
Tác được nguyên khí gột rửa mà mủn ra, đột nhiên vỡ vụn, hóa thành bột trắng.
Viên thiên long yêu đơn sau cùng nảy lên rồi tan ra, hóa thành bột.
“Y sắp đột phá tu vi! Từ Kim đơn tam trọng đột phá đến Kim đơn tứ trọng!”
Cơ Nhã và bọn Thủy Linh Nhi rúng động, cảm nhận được khí tức kinh nhân từ mình
Ngụy Tác bừng lên.
“Không xong, hình như không đủ!”
Bọn Cơ Nhã biến sắc, cũng cảm nhận được khí tức đó rung lên mấy lần trong thể
nội Ngụy Tác nhưng tựa hồ thiếu chút nữa mới thoát ra được.
“Cách!”
Thể nội Ngụy Tác chợt vang lên tiếng vỡ nhẹ.
Đồng thời, khí tức của gã dâng tràn!
“Oành!”
Như đóa hoa sen bừng nở, thủy khí kinh nhân cực độ từ Ngụy Tác bừng lên.
“Xoạt! Xoạt!”
Trong vòng mấy nghìn trượng đổ mưa.
Ngụy Tác vốn nhắm mắt, uốn theo long hình đột nhiên mở bừng mắt.
Khí tức kinh thiên dâng lên, gã bước tới, sóng nước theo chân khuếch tán ra
hơn nghìn trượng.
“Kim đơn tứ trọng!”
Trừ Lý Tả Ý thì ai cũng biết gã đột phá Kim đơn tam trọng, đạt tới Kim đơn tứ
trọng.
“Bảy bộ thiên long hài cốt hoàn chỉnh, còn là thủy hệ thiên long thích hợp
nhất, thêm ba viên thiên long yêu đơn có lượng nguyên khí càng kinh nhân. Như
thế mới từ Kim đơn tam trọng đột phá đến Kim đơn tứ trọng. Kim đơn của huynh
ấy thật ra cỡ nào?” Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh nhìn nhau, đọc được ý nghĩ của
nhau.
“Thỏ huynh đệ, yêu đơn của huynh đệ đến mức nào rồi, cho bọn ta xem đi…”
Người đầu tiên muốn xem kim đơn của Ngụy Tác lại là Lý Tả Ý.
“Được!” Ngụy Tác gật đầu, ngực tỏa rạng vạn đạo hà quang.
“…!”
Thấy kim đơn tỏa vạn đạo hà quang bay lên, Hàn Vi Vi suýt nữa mất hết phong
phạm thục nữ mà kêu to nhĩ muội yêu, rồi ngất xỉu.
“Ực”, Lý Tả Ý nuốt nước bọt.
Lớn như bánh xe!
Kim đơn của gã đúng như Hàn Vi Vi tưởng tượng, lớn như bánh xe ngựa!
Tế xuất kim đơn thì thân thể gã cũng bị che kín.
“Đây có còn là kim đơn không.”
Bọn Hàn Vi Vi tỏ ra không dám tin nhìn viên kim đơn khó tưởng tượng nổi đó,
cùng rên rỉ.
Nhưng là một viên kim đơn chân chân chính chính! Kim đơn tứ trọng!
Vien kim đơn lơ lửng trước mặt Ngụy Tác, như một tiểu tinh cầu, còn lớn hơn
thân thể gã, phát ra quang văn huyền ảo, ngưng kết thành hình, thành phù lục
hình vuông.
Khi trước Hứa Thiên Ảo đột phá đến Kim đơn tứ trọng, kim đơn phát ra quang văn
huyền ảo cũng ngưng thành phù lục, nhưng phù lục này đều rất nhỏ, chỉ như con
kiến, không thể nhìn rõ, còn của gã thì như ngón tay, nhìn rất rõ ràng.
Có cảm giác là cứ theo phù văn này, dùng nguyên liệu luyện khí tầm thường
thuộc thủy hệ nguyên khí luyện phù lục thì uy năng cũng cực cao
Kim đơn khổng lồ ánh lên linh quang như nước triều, khiến thần hồn bọn Cơ Nhã
cũng rung lên.
Nếu không phải Ngụy Tác, mà là đối thủ ngay lúc đối địch tế xuất một viên kim
đơn như thế, e là bọn Cơ Nhã sẽ kinh hoảng đến độ không phát ra nổi thuật pháp
và pháp bảo.
“Chát”
Ngụy Tác hít sâu một hơi, toàn lực phát thần thức.
Như có sóng nước lờ mờ tràn đi.
Ba nghìn trượng!
Mắt gã sáng rực lên!
Thần thức gã gấp đôi trước kia, trong vòng ba nghìn trượng là cảm giác rõ ràng
mọi thứ.
“Huynh ấy không cần thuật pháp thần thức xung kích hay ngưng tụ thần thức mà
cũng đạt mức hóa thì e là còn hơn cả Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ.”
Thấy tình cảnh gã phát thần thức, bọn Cơ Nhã tỏ vẻ chấn động vô cùng.
Nhưng gã không chỉ khiến họ chấn động như thế.
“Có tu sĩ đến! Ngụy Tác, có tu sĩ bị hiện tượng ở đây thu hút.”
Ngụy Tác lóe lên nhãn quang, tựa hồ định thử thứ gì khác nữa thì hắc sắc độn
quang từ xa lao tới.
“Là đạo hữu ở đâu hả?”
Giọng nói cao ngạo băng lãnh từ hắc sắc độn quang vang lên.
“Các hạ là ai?” Ngụy Tác bước lên hỏi.
“Hừ!” Hắc sắc độn quang vang lên tiếng hừ lạnh, “Tại hạ Lưu Chân Yến của Chân
Võ.”
“Ngụy Tác, là chân truyền đệ tử của Chân Võ đích, với Chân Võ chỉ đệ tử tinh
anh được thái thượng trưởng lão trở lên chân truyền mới có chữ ‘chân’ trong
tên.” Thủy Linh Nhi truyền âm.
“Là chân truyền đệ tử của Chân Võ, bắt lấy hỏi thăm.” Không hề dừng lại, Ngụy
Tác tiến về phía hắc sắc độn quang.
“Ngươi… lớn mật!” Cùng tiếng quát cực lớn, một đạo ô quang bắn đến trước mặt
Ngụy Tác.
Đạo ô quang là một món pháp bảo kiểu tam đầu xoa bàn, quang hoa như dây leo,
uy thế thập phần kinh nhân, ít nhất cũng là đạo giai thượng phẩm cường hoành
bảo.
“Cách cách!”
Ngụy Tác không dùng thuật pháp và pháp bảo, tung quyền đấm ra, tiếng nổ vang
vọng, quyền đầu của gã hơi rung lên nhưng pháp bảo đó vỡ thành mười mấy mảnh!
-o0o-