“Ngụy Tác, ta phục ngươi đấy, với thực lực của y mà cầm chân một Kim đơn tứ
trọng đại tu sĩ cũng được!” Lục bào lão đầu nghe Lý Tả Ý nói thế thì tắt
tiếng.
“Ngươi muốn theo ta đi cứu hai con thỏ? Ngươi không sợ chết?” Ngụy Tác không
đổi sắc, hỏi Lý Tả Ý.
“Ngươi không sợ chết, sao ta lại sợ.” Lý Tả Ý đáp, “Hai con thỏ đó ở đâu,
chúng ta mau đi cứu!”
“Được! Hảo huynh đệ. Bất quá đối phương quá lợi hại, ta lại không nhớ thuật
pháp hôi hắc sắc loan nguyệt, cần chuẩn bị mấy ngày, ngươi dưỡng thương mấy
ngày, lành lại là chúng ta đi cứu hai con thỏ đó được chứ?” Ngụy Tác lớn tiếng
bảo Lý Tả Ý.
“Được! Thỏ không sợ chết, mấy ngày nữa chúng ta đi cứu họ!” Lý Tả Ý lớn tiếng,
khảng khái vì nghĩa.
“Để tiết kiệm thời gian, chúng ta chuẩn bị ở đây. Ngươi cứ ở im đây, ta đi gọi
mấy con thỏ đó lại, họ tưởng ngươi là tu sĩ, không dám đến gần.” Ngụy Tác chỉ
vào bọn Cơ Nhã, nghiêm túc bảo Lý Tả Ý.
“Lúc đầu ta không biết các ngươi cũng là thỏ.” Lý Tả Ý cảm khái thở dài: “Thỏ
như chúng ta rất giống tu sĩ, khó mà nhận biết.”
“Kỳ thực không khó, ngươi cứ hỏi đối phương có thích ăn cỏ không, nếu có thì
có thể là thỏ, ngươi hỏi tiếp đối phương có phải thỏ không, đáp có thì đúng
rồi. Nếu đáp không phải thì tất không đúng, thỏ như chúng ta sẽ không thể phủ
nhận mình là thỏ.” Ngụy Tác nói nhanh.
“Đúng.” Lý Tả Ý gật đầu, “Thỏ sẽ thừa nhận mình là thỏ. Hảo huynh đệ đúng là
biết nhiều.”
“Ngụy Tác, ngươi…” Lục bào lão đầu suýt nữa ngất xỉu.
“Ngươi đợi ở đây, ta gọi họ tới.”
Đoạn Ngụy Tác lướt lên không về phía bọn Cơ Nhã.
“Ngụy Tác, thế nào rồi? Lý Tả Ý đâu?” Hàn Vi Vi đợi đến mức nóng lòng, hỏi.
“Thần trí y đã triệt để hỗn loạn, e rằng không còn hy vọng moi được Liệt
khuyết tàn nguyệt.” Ngụy Tác về chỗ bọn Hàn Vi Vi, nói khẽ: “Bất quá y cho
rằng mình là thỏ, coi ta cũng là thỏ. Ta bảo các vị đều là thỏ, cả Kỳ Long Sơn
và Thanh Bình cũng vậy, y sẽ đi cứu cùng.”
“Cái gì? Thỏ?”
Bọn Cơ Nhã và Hàn Vi Vi tròn mắt.
“Y điên khùng như thế hả?” Hàn Vi Vi suýt bật cười, “Lẽ nào chúng ta giống
thỏ?”
“Trong mắt y, thỏ và tu sĩ không khác gì nhau.” Ngụy Tác nghiêm túc bảo bọn
Hàn Vi Vi: “Chốc nữa nên cẩn thận, để y thấy ai cũng là thỏ.”
“Lão đại, tiểu đệ và bà nương thì sao, dáng vẻ bọn tiểu đệ khác thỏ xa quá?”
Dương chi điểu kêu lên.
Dương chi điểu cần thái dương chân hỏa để tu luyện, nên nó và thanh loan được
Ngụy Tác để ở ngoài.
“Ngươi cứ bảo mình là chim của thỏ nuôi là được, nhưng ta chưa yên tâm với nó,
cần cho vào nô thú đại, thế nào?” Ngụy Tác liếc Dương chi điểu và thanh loan.
Thanh loan mấp máy môi, như muốn khóc.
“Trước kia ngươi hại lão đại không chỉ một lần, lão đại không tin là bình
thường, sau này cần cố gắng mới được. Lão đại xưa nay ân oán phân minh, đi
theo không bao giờ bị thiệt.” Dương chi điểu an ủi.
Thanh loan không nói gì, cũng không nhìn Ngụy Tác, ấm ức gật đầu.
Ngụy Tác không nhiều lời, lấy ra nô thú đại đựng Dương chi điểu lúc trước thu
thanh loan lại.
“Không ngờ y điên đến mức này. Nếu y xuất thủ, ít nhất cũng cầm chân được một
Kim đơn tứ trọng đại tu sĩ.” Thấy Ngụy Tác thu thanh loan, Nam Cung Vũ Tinh
bảo: “Đệ định thế nào?”
“Trừ một, hai ngày đi lại thì thời gian còn lại không nhiều. Ta định ở lại đây
tu luyện Thủy hoàng phệ nhật quyết.” Ngụy Tác toát lên niềm tự tin cao vời,
băng lãnh, “Ta có Thủy hoàng phệ nhật quyết, cùng với ngần này thiên long hài
cốt, cả thiên long long đơn! Phải cho Hứa Thiên Ảo thấy khinh người quá mức sẽ
có hậu quả gì!”
“Âm Lệ Hoa, hiện tại có trợ thủ như Lý Tả Ý, đối phó Hứa Thiên Ảo càng chắc,
tỷ bất tất luyện chế Đơn sát kiếm.” Thoáng ngừng lại, Ngụy Tác bảo Âm Lệ Hoa.
“Đệ đối phó Hứa Thiên Ảo, Lý Tả Ý hiện thân, chưa biết chừng sẽ khiến cường
giả Huyền Phong môn xuất hiện, tỷ luyện thành Đơn sát kiếm giúp đệ đã.” Âm Lệ
Hoa lắc đầu.
“Đi thôi, chúng ta gặp y.” Ngụy Tác hiểu ý, không nói gì, thân ảnh loáng lên,
lướt về phía Lý Tả Ý.
“Y lại điên khùng đến mức này…”
Theo sau Ngụy Tác, Cơ Nhã và bọn Hàn Vi Vi nhanh chóng thấy Lý Tả Ý ở bên tảng
đá. Lúc đó mặt y rực hồng quang, thân ngoại linh khí ngưng thành ngọn núi liên
miên, sinh long hoạt hổ, nhưng y còn ngậm mấy nhánh cỏ. Thấy bọn Cơ Nhã đến
thì y cười ngượng ngập.
“Thỏ huynh đệ, xin chào.” Hàn Vi Vi nói ngay với đại tu sĩ điên khùng đã thành
truyền kỳ.
“Chào… Các vị cũng là thỏ… Không ngờ còn gặp nhiều thỏ ở đây.” Lý Tả Ý hơi
ngượng ngùng.
“Y điên thật rồi.” Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh nhìn nhau, có cùng ý nghĩ.
“Linh khí của ngươi quá bắt mắt, đổi y phục đi.” Ngụy Tác đưa Thanh minh pháp
y cho Lý Tả Ý: “Chúng ta đào hang ở đây, mấy hôm nữa sẽ đi cứu hai con thỏ.”
“Đa tạ huynh đệ… Được, thỏ không phải vẫn ở hang hả… Con chim ngươi nuôi
này khá lắm…” Lý Tả Ý cảm kích đón lấy Thanh minh pháp y, vừa mặc vừa nhìn
Dương chi điểu. Có vẻ y cho rằng việc thỏ nuôi chim cũng bình thường như ở
trong hang.
Bọn Ngụy Tác nhanh chóng đào động phủ lâm thời.
Nơi này hoang vu, không cần đào quá sâu như lần bị Lâm Thái Hư truy đuổi, chỉ
thoáng sau bọn Ngụy Tác đã đào được sâu trăm trượng, tạo thành bảy, tám gian
tĩnh thất. Sắp xếp Lý Tả Ý ở gian xa nhất, Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã tụ tập ở
gian rộng nhất.
Vào gian tĩnh thất, Ngụy Tác vỗ lên một nô thú đại thượng, thả Phệ tâm trùng
ra.
Lúc ở long trủng, thấy thiên long sát khí tràn tới, Ngụy Tác sai Phệ tâm trùng
thổ độn thổ trốn tránh, nên thoát được cả Thiên dục tinh.
Vốn Ngụy Tác không vội, định xong xuôi mới xem Phệ tâm trùng tiến giai được dị
năng gì, nhưng giờ định tu luyện ở đây để đối phó Hứa Thiên Ảo, nên cần xem
xét Phệ tâm trùng trước.
Thả Phệ tâm trùng ra, Ngụy Tác hạ lệnh ngay.
Phệ tâm trùng không làm gì mà hơi do dự.
“A!”
Đột nhiên, Dương chi điểu thị run lên, kêu váng óc. Ngụy Tác có cảm ứng đặc
biệt với Phệ tâm trùng lại nhận ra nó khẽ hành động.
“Việc gì hả?” Ngụy Tác hỏi.
“Nó định khống chế thần thức tiểu đệ, may mà tiểu đệ không kém chứ yêu thú cấp
thấp hơn tấ đã bị nó khống chế, biến thành con rối rồi.” Dương chi điểu hãi
hùng nhìn về phía Phệ tâm trùng.
“Lẽ nào dị năng tiến giai của nó là trực tiếp khống chế đê giai yêu thú?” Ngụy
Tác nhớ ral úc ở Thanh Phong lăng địa lăng, Phệ tâm trùng trưởng lão khống chế
Hủ thi trùng.
“Quả nhiên như thế!”
Ngụy Tác lệnh cho Phệ tâm trùng nhảy lên nếu có dị năng đó, tức thì nó nhảy
lên ngay.
“Không biết là có thể khống chế đơn lẻ hay nhiều con?”
Ngụy Tác lại hỏi Phệ tâm trùng.
Sau mấy câu hỏi, gã biết Phệ tâm trùng có thể khống chế ba đến năm con yêu thú
có thần thức bằng nửa nó, trong vòng nghìn trượng.
“Chát!”
Ngụy Tác thử hứng chịu thần thức xung kích của Phệ tâm trùng.
Kết quả khiến gã hớn hở, cường độ thần thức của nó không kém gì tu sĩ Kim đơn
lưỡng trọng. Thần thức xung kích cỡ này dù Thủy Linh Nhi cùng Cơ Nhã, Âm Lệ
Hoa cũng bị tê dại một chốc, dù chỉ một nửa thì khống chế yêu thú ngũ cấp đê
giai trở xuống không thành vấn đề.
Bất quá còn phải thử lực công kích của Phệ tâm trùng, Ngụy Tác khước thị phát
hiện, trừ nhục thân và ống hút của nó sánh với thất cấp yêu thú thì uy năng
thuật pháp không hề đề thăng. Xem ra yêu thú thiên về thần thức này mà nuôi
dưỡng thì về sau này mọi phương diện khác không còn đề thăng bao nhiêu, đề
thăng chỉ là phương diện đề phòng thần thức của đối phương tra xét và thần
thức tự thân đề thăng.
Thử xong, Ngụy Tác lại lấy thi thể Thất Diệp chân nhân và một ít thi thể yêu
thú ra, ném vào một gian tĩnh thất cho Phệ tâm trùng.
Hiện tại Phệ tâm trùng cực kỳ đáng sợ, đối phó Kim đơn nhất trọng đại tu sĩ
cũng không thành vấn đề, đối phương mà không có pháp khí phòng hộ, hộ thân
linh quang lợi hại thì dùng Phệ tâm trùng đánh lén, ngay cả tu sĩ Kim đơn tam
trọng, tứ trọng cũng vị tất chống nổi, nên gã càng tự tin đối phó Hứa Thiên
Ảo.
Chỉ cần tu luyện Thủy hoàng phệ nhật quyết thành công, lúc nào gã cũng có thể
phát ra thủy linh nguyên khí, thêm một đạo thủy hệ thuật pháp là sẽ đổ mưa,
cho Phệ tâm trùng ẩn thân, âm hiểm ám sát.
“Ta sẽ tu luyện Thủy hoàng phệ nhật quyết!” Gã quay lạitĩnh thất lớn nhất, bảo
bọn Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi.
Ngụy Tác quyết tu luyện lại công pháp ở đây, đổi sang Thủy hoàng phệ nhật
quyết!
Tu luyện Thủy hoàng phệ nhật quyết cần tán công, phế hết tu vi!
Cơ Nhã và bọn Thủy Linh Nhi chỉ cần tụ lại hộ pháp cho gã!
-o0o-