Thông Thiên Chi Lộ

Chương 608: Gặp lại Lý Tả Ý

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Đây là… Bàn Long chân nhân!”

Thất Diệp chân nhân run người, suýt nữa dựng tóc gáy.

Thứ Ngụy Tác lấy từ một nạp bảo nang ra là một thi thể, Thất Diệp chân khẽ
liếc là nhận ra thi thể của Bàn Long chân nhân!

“Chả trách Bàn Long chân nhân không có tin gì, đã chết trong tay y!”

Thất Diệp chân nhân phản ứng cực nhanh, thấy Ngụy Tác lấy thi thể Bàn Long
chân nhân ra thì rùng mình, móc ra một cái đèn dầu màu tím điêu khắc các loại
kỳ trân dị thú, phù văn thập phần cổ kính, như từng vì sao bay trên không
trung, toát lên thượng cổ khí tức.

“Đây là Tử tâm đăng của thượng cổ Đạo Tâm tông, uy năng huyền giai hạ phẩm,
tương đương với một thiên hỏa lô, có thể dùng để luyện khí, Ngụy Tác, cẩn thận
đừng tổn hại pháp bảo này!”

Thất Diệp chân nhân vừa lấy ra cái đèn, giọng lục bào lão đầu đã vang lên
trong tai Ngụy Tác.

Lục bào lão đầu vừa lên tiếng, mấy chục dải tử tinh hỏa diễm ngưng kết từ pháp
bảo của Thất Diệp chân nhân bay ra, đồng thời, y vung tay định thu lại mười
sáu lá Thanh âm thanh kỳ.

Ngụy Tác thong thả thu lại thi thể Bàn Long chân nhân, mỉm cười với Âm Lệ Hoa.

Âm Lệ Hoa liếc gã như trách móc, tựa hồ trách gã cố ý lấy thi thể Bàn Long
chân nhân ra dọa người ta, đồng thời vung tay, hồng sắc tiểu viên kính lơ lửng
trước mặt.

Hồng sắc hỏa trụ từ tấm gương bắn ra, va vào mấy chục dải tử tinh hỏa diễm.

“Chát!”

Tử tinh hỏa diễm không chống nổi hồng sắc hỏa trụ, tan vỡ hết thảy.

Thất Diệp chân nhân tỏ vẻ cực kỳ kinh hãi.

“Vù!”

Nhữny chg ưa kịp làm gì, trước mặt Ngụy Tác lóe lên linh quang nhi một, đồng
thời một tinh kim cự hoàn chừng một trượng lóe lên kim, bạch, ngân tam sắc
quang hoa bổ tới.

“Choang!”

Thất Diệp chân nhân mặt cắt không còn hột máu, phun ra một đạo thanh sắc hà
quang, khiến quang hoa của tinh kim cự hoàn rung lên co lại.

Vù!

Một đạo ám kim sắc kiếm quang chém đến trước mặt y.

“Đây là Huyền Vũ chân nhân…”

Thất Diệp chân nhân kinh hãi cực độ, ám kim sắc kiếm khí dễ dàng cắt đứt linh
quang của thanh sắc pháp y, khoét một lỗ trên tâm mạch.

Tu sĩ thông thường, dù là Ngụy Tác bây giờ, tâm mạch tan nát thì sẽ sinh cơ
đoạn tuyệt ngay.

Nhưng tích tắc đó, da Thất Diệp chân nhân ánh lên mấy quang phù kỳ dị, như thế
có vằn vện.

“Oành!”

Đồng thời, mười sáu lá Thanh âm thanh kỳ đột nhiên cháy lên, thanh quang chói
lòa khiến ai cũng khó lòng mở mắt.

Cùng lúc, đỉnh đầu Thất Diệp chân nhân vỡ ra, thanh quang vút ra chạy trốn.

Thấy thanh quang có độn tốc cực kỳ kinh nhân, sắp thoát khỏi lưới thanh quang,
Ngụy Tác bình tĩnh như thường thò tay ra chụp.

“Xoạt” Thanh hắc sắc âm khí bắn đi không biết bao nhiêu trượng, ngưng thành
quỷ trảo có lông màu lam, chụp lấy thanh quang.

“A!”

Bị quỷ trảo tóm lấy, thanh quang kêu tanh tách như dầu nóng trong chảo, tỏa ra
tro tàn.

“Ngươi đã giết Huyền Vũ chân nhân, ngươi là Ngụy Tác! Cả Bàn Long chân nhân mà
nguơi cũng giết! Ngươi không thể giết ta, không thì mấy vị hảo hữu của ngươi
không giữ được mạng!” Thanh quang phát ra tiếng Thất Diệp chân nhân gào rú.

“Thế nào hả?”

Thất Diệp chân nhân nói thế khiến chân mày Ngụy Tác giần giật, Huyền sát quỷ
trảo không xiết lại mà hơi lỏng ra, tạo thành một lao lung bao kín thanh
quang.

“Thế nào, các ngươi chưa biết? Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đến Mặc Ngọc lĩnh cầu
xin hộ ngươi, kết quả bị thiếu chủ của bọn ta bắt, trong mười ngày mà ngươi
không đến Mặc Ngọc lĩnh thì thiếu chủ sẽ giết Kỳ Long Sơn và Thanh Bình!”
Thanh quang vang lên tiếng nói oán độc cực độ.

“Cái gì?” Bọn Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh biến sắc, ngoái nhìn Ngụy Tác.

Gã đang đắc ý chợt âm trầm hẳn.

Gã không nói gì mà vung tay, chân nguyên bao lấy thi thể Thất Diệp chân nhân
và Tử tâm đăng.

“Cho các ngươi biết cũng không sao, trừ thiếu chủ thì Chân Võ thái thượng
trưởng lão Bạch Vũ chân nhân cũng ở Mặc Ngọc lĩnh! Với tu vi của các ngươi
không thể cứu được Kỳ Long Sơn và Thanh Bình, chỉ còn cách dùng ta trao đổi!”
Thanh quang vang lên tiếng nói vô vàn oán độc.

“Bạch Vũ chân nhân?” Thủy Linh Nhi hơi biến sắc.

Bạch Vũ chân nhân La Già Lan tu vi kinh nhân Kim đơn tứ trọng, trừ Hứa Thiên
Ảo thì vẫn là nhân vật số hai Chân Võ. Thủ đoạn của lão độc ác, thường không
giết đối thủ mà bắt sống, phế trừ tu vi, đánh thành phế nhân, rồi tống vào
Bạch Vũ cung làm nô lệ. Bị biến thành phế nhân, phải cam chịu phận nô lệ thấp
hèn, đối với tu sĩ mà nói còn đáng sợ hơn chết.

Danh hiệu và tu vi của y, lúc Ngụy Tác hỏi về Chân Võ, Thủy Linh Nhi đã nhắc
tới.

“Ta không thừa lời với ngươi, đừng mong moi được gì từ ta. Thuật pháp này
thiếu chủ cũng biết, trong tám ngày mà dùng ta trao đổi thì còn cứu được Kỳ
Long Sơn và Thanh Bình.” Thanh quang vang lên tiếng nói, đoạn dải sáng co lại,
biến thành một viên đơn châu như kim đơn cỡ trứng vịt.

Ngụy Tác hơi nhíu mày, thần thức quét vào, thi thể Thất Diệp chân nhân không
có kim đơn.

Thuật pháp của Thất Diệp chân nhân là thần hồn đào thoát sẽ có thể đoạt xá
trùng sinh, tựa hồ còn lấy kim đơn làm tái thể, thập phần đặc biệt.

“Đây là Đơn thai chuyển sinh thuật của Lục Dương tông ở Vân Linh đại lục. Y
biết thuật pháp này, lẽ nào có lên quan với Lục Dương tông?” Âm Lệ Hoa tỏ vẻ
kinh nghi.

“Lục Dương tông của Vân Linh đại lục?” Ngụy Tác liếc Âm Lệ Hoa. Lục Dương tông
là một trong những siêu cấp đại tông của Vân Linh đại lục, ở trung bộ, lúc gã
ở Vân Linh đại lục cũng có nghe nói.

“Đúng thế, Đơn thai chuyển sinh thuật có thể để thần hồn hóa nhập vào kim đơn.
Chuyển thành đơn thai rồi thì cần có tu sĩ hiểu thuật này mới có thể thi pháp,
thần hồn mới thoát được.” Âm Lệ Hoa nhìn Ngụy Tác gật đầu, “Xem ra Chân Võ
thiếu chủ Hứa Thiên Ảo có biết.”

“Âm Lệ Hoa, Âm Thi tông có nhiều thuật pháp dùng nhục thân, thần hồn của tu sĩ
để luyện chế, đơn thai này có thể luyện chế pháp bảo chăng?” Ngụy Tác hơi trầm
ngâm.

“Đơn thai này có thể luyện chế Đơn sát kiếm, cùng là pháp khí tiêu hao như
Tuyệt diệt kim đơn, thư thư cũng biết cách luyện, có cả các nguyên liệu để
luyện như âm lân, chỉ mấy ngày là xong. Đơn sát kiếm uy lực không kém gì Tuyệt
diệt kim đơn, khi kích phát lại chỉ là một đạo kiếm khí, không sợ tổn thương
tự thân.” Âm Lệ Hoa nhìn Ngụy Tác: “Đệ muốn luyện chế đơn thai thành pháp
khí?”

“Đối phương quá mạnh, dù đệ giao dịch thì đối phương cũng không thật lòng.”
Ngụy Tác hít sâu một hơi, nhìn Âm Lệ Hoa rồi vung tay, đưa đơn thai do Thất
Diệp chân nhân hóa thành ra. “Sự tình đến nước này, e là đệ phải nuốt lời,
không thể đưa thư thư về, đơn thai này thư thư đem về Vân Linh đại lục, luyện
chế thành pháp khí, có thêm thứ để trông vào.”

Thủy Linh Nhi cùng bọn Cơ Nhã đều run lên.

“Đệ định nhanh chóng tu luyện Thủy hoàng phệ nhật quyết? Đi cứu lưỡng vị bằng
hữu?” Âm Lệ Hoa thập phần bình tĩnh hỏi.

“Kia là…?”

Cùng lúc, Hàn Vi Vi đột nhiên kinh hô, mục quang Ngụy Tác cũng ngưng lại.

Phía trái trên không đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Bóng người này một bước trên không cũng mấy chục trượng.

Hư ảnh hình dãy núi liên miên, theo đà di chuyển của người đó mà tan vỡ rồi
không ngừng ngưng tụ lại.

“Lý Tả Ý!” Thấy rõ hư ảnh, Ngụy Tác biến sắc kinh hô.

“Lý Tả Ý? Y là Lý Tả Ý, sao lại xuất hiện tại đây!” Cơ Nhã và Hàn Vi Vi cũng
biến sắc.

“Khí tức của y thập phần tán loạn, cơ hồ sắp gục ngã đến nơi.” Thủy Linh Nhi
bảo Ngụy Tác.

Rõ ràng, hư ảnh ngọn núi của Lý Tả Ý đã thập phần tán loạn, thể nội chân
nguyên và khí huyết lưu động vô cùng hư nhược.

“Đi, chúng ta bám theo y từ xa rồi tính.” Ngụy Tác gật đầu với bọn Cơ Nhã,
đoạn đi theo Lý Tả Ý.


Mời đọc Thông thiên chi lộ

Đã xong: Thục Sơn thiếu niên, Thiếu Lâm tự đệ bát đồng nhân, Hỗn Nguyên võ tôn

The Following 2 Users Say Thank You to Cong Tu Bac L For This Useful Post:

Hiện/ Ẩn Danh sách các thành viên đã xem!

613

Hôm Nay, 12:57 AM

Cong Tu Bac L

Moderators

Ngày gia nhập: Jan 2010

Bài gửi: 1,795

Trả lời: Thông thiên chi lộ

Chương 609: Ngươi cũng là thỏ sao?

Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 20 Điểm khi đọc bài viết này:

***.vn :

Lý Tả Ý rõ ràng đã kiệt quệ, tuy không ngừng lướt đi nhưng tốc độ và uy thế
không còn đáng sợ.

Thân ngoại linh khí ngưng thành dãy núi, lúc hiện ra là chực đổ sụp ngay.

Bọn Ngụy Tác tuy chỉ sử dụng phi độn pháp bảo bình thường nhưng vẫn bắt kịp Lý
Tả Ý, chỉ vì uy năng Liệt khuyết tàn nguyệt quá đáng sợ, không hiểu y đang
điên nhưng có đột nhiên động thủ hay không, bọn gã không dám đến gần.

Lý Tả Ý như không hề có mục đích, cứ lướt đi thôi.

Chốc sau, Lý Tả Ý đáp xuống bãi đã nhưng nửa tuần hương qua đi là lại lăng
không lướt đi.

Không đầy một tuần hương, Lý Tả Ý đáp xuống nghỉ một chốc rồi lại lao lên
không.

“Ngụy Tác, Huyền Phong môn nhiều Kim đơn đại tu sĩ như thế, cả Lâm Thái Hư tự
thân xuất thủ mà không bắt được y, chưa biết chừng sẽ có người Huyền Phong môn
đuổi tới, đi theo y quá nguy hiểm, đừng đuổi thì hơn.” Hàn Vi Vi lo lắng.

“Thiên cấp đỉnh giai công kích thuật pháp Liệt khuyết tàn nguyệt của y có uy
lực cực kỳ đáng sợ, lấy được thì đối diện Hứa Thiên Ảo cũng không ngại.” Ngụy
Tác lắc đầu, “Y chắc không chịu nổi lâu nữa, vì thuật pháp này cũng đáng mạo
hiểm.”

“Âm Lệ Hoa, chi bằng chúng ta chia tay ở đây, thư thư vào Thiên khung chắc
không vấn đề gì.” Ngụy Tác chợt bảo Âm Lệ Hoa.

“Dù tỷ đi cũng sẽ luyện chế đơn thai của Thất Diệp chân nhân thành Đơn sát
kiếm đã.” Âm Lệ Hoa nhìn Lý Tả Ý, bình tĩnh nói.

Ngụy Tác nhìn vào mắt Âm Lệ Hoa, không nhiều lời mà gật đầu. Đồng thời gãn hớ
ra gì đó, lấy thi thể Thất Diệp chân nhân ra, lấy cả Thực huyết pháp đao.

“Xoạt!” Gã nhắm lên thinh không phía sau, kích phát Thực huyết pháp đao, một
đạo hồng bắn lên đoạn vung tay, cắm Thực huyết pháp đao vào ngực Thất Diệp
chân nhân.

Thực huyết pháp đao vốn hút khí huyết của Kim Dao chân nhân, Thất Diệp chân
nhân tu vi Kim đơn lưỡng trọng, cao hơn Kim Dao chân nhân một bậc, hút khí
huyết của y tất sẽ có uy năng cao hơn.

Lý Tả Ý đột nhiên xuất hiện, Ngụy Tác và lục bào lão đầu chấn kinh nên quên
mất, giờ nói với Âm Lệ Hoa thì gã nhớ ra, may mà chưa lâu, khí huyết Thất Diệp
chân nhân chưa đông lại.

“Ngụy Tác, y dừng rồi.” Cơ Nhã chợt kinh hô.

Ngoài xa Lý Tả Ý đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Ngụy Tác và thi thể Thất
Diệp chân nhân.

“Có phải uy năng Thực huyết pháp đao chọc giận y.” Hàn Vi Vi hơi khẩn trương.

Nhìn từ xa không rõ mặt mũi Lý Tả Ý, chỉ thấy y phục tựa hồ thập phần lam lũ,
thủng lỗ chỗ, bê bết máu.

Chỉ mấy tích tắc sau, Lý Tả Ý ngoái lại lướt đi trên không, rồi đáp xuống một
ngọn núi.

Rõ ràng đã điên loạn, nhưng không như hai lần trước, tới hai tuần hương sau mà
y vẫn không lướt đi nổi.

“Để ta đến xem sao, y quá nguy hiểm, các vị đừng theo.” Lý Tả Ý chưa lướt đi,
Ngụy Tác không nén được bảo bọn Cơ Nhã hòa Thủy Linh Nhi.

“Ngụy Tác, cẩn thận.” Bọn Cơ Nhã và Hàn Vi Vi đều lo lắng.

“Trả Hỏa tước hóa yêu kính cho đệ đã, vạn nhất động thủ, chắc có thể chống nổi
uy năng thuật pháp của y.” Âm Lệ Hoa vung tay, nhét Hỏa tước hóa yêu kính vào
tay Ngụy Tác.

Ngụy Tác gật đầu, không nhiều lời, một tay cầm Hỏa tước hóa yêu kính, tay kia
cầm Thực huyết pháp đao, lướt đến chỗ Lý Tả Ý.

Lý Tả Ý đáp xuống đỉnh núi thập phần hoang lương, đứng trên ngọn cây chỉ cao
cỡ hai thân người, mặt đất đầy lá khô.

Lên đỉnh núi, nhìn quanh một vòng, Ngụy Tác ngẩn người.

Cạnh một tảng đá lớn, Lý Tả Ý đựa vào mỏm đá nhìn vầng dương đang mọc.

Lúc này tóc y bạc trắng, ngay cả lông mày cũng trắng xóa, mặt nhăn nheo như
một lão nhân.

Pháp y của y đã thành những mảnh rách nát nối nhau, ngực có một vết thương
xuyên thấu, nhìn rõ cả nội phủ. Sườn trái của y như bị lợi khí cắt vào, xương
cũng bị cắt đứt.

Ngụy Tác thấy y đang nhìn vầng dương, lẩm bẩm gì đó, đôi mắt mờ đục nhỏ lệ,
cực kỳ đang thương, trọng thương thoi thóp.

Thấy Ngụy Tác lao lên không trung, đại tu sĩ điên khung đang co người chợt
kinh hãi, nhìn rõ gã thì cũng bò dậy nổi, chỉ nhìn gã lẩm bẩm: “Người tốt…”
Thấy Thực huyết pháp đao thì nói: “Người xấu…”

Ngụy Tác hơi ngẩn người, bất giác nhìn Thực huyết pháp đao.

“Người xấu…” Lý Tả Ý thấy gã nhìn xuống Thực huyết pháp đao, gật đầu.

“Người xấu? Ngươi bảo ta giết tu sĩ đó hả?” Ngụy Tác mục quang lóe lên, thử
hỏi tu sĩ đã phát điên.

“Người xấu…” Lý Tả Ý trông thập phần thê lương lại gật đầu, vén vạt áo lên,
có vết thương như bị thiêu cháy.

“Y đả thương ngươi?” Ngụy Tác máy động.

“Người xấu… đánh không lại thì ta trốn, người xấu vẫn đuổi theo…” Lý Tả Ý
tái thứ gật đầu, như sợ đau, che mảnh á rách lại.

“Ngươi bị đuổi đến đây? Còn người xấu nào đuổi theo không?”

“Có tu sĩ điều khiển không trung đại điện hay không?”

Ngụy Tác biết nguyên nhân Thất Diệp chân nhân xuất hiện ở đây vì đuổi theo Lý
Tả Ý, Lý Tả Ý tựa hồ đã kiệt quệ, hai người từng giao thủ, Lý Tả Ý chạy thoát
còn Thất Diệp chân nhân vô tình gặp bọn gã nên định thừa cơ giết người cướp
của, kết quả lại mất mạng.

“…”

Lý Tả Ý điên khùng không nhận ra Ngụy Tác, thấy gã dùng Thực huyết pháp đao
cắm vào ngực Thất Diệp chân nhân nên y không có địch ý, rồi gã hỏi liên tục
nên đại tu sĩ điên khùng này không hồi đáp.

Chốc sau, tu sĩ điên khùng này ngồi xổm xuống, nhổ một ngọn cỏ lên nhét vào
miệng, co tay trước ngực, trông thập phần cổ quái.

Ngụy Tác không hiểu y làm gì, nhưng không nén được, đáp xuống gần đó, định nói
mấy cau với y rồi tính.

Nhưng thấy gã đáp xuống, đối phương tỏ vẻ cực kỳ cảnh giác, mắt rực hung
quang, tựa hồ gã đến gần là y sẽ động thủ.

Gã đành bất động, không dám đến gần tu sĩ đã phát điên đó.

Đối phương đột nhiên nhảy xéo sang lên, bứt mấy cọng cỏ, hai co lại trước
ngực.

“Thật ra là sao?” Ngụy Tác muốn hiểu xem đại tu sĩ điên khùng này muốn làm gì
nên cố học theo, cũng ngồi xổm xuống, nhổ hai nhánh cỏ cho vào miệng.

Thấy gã làm thế, đại tu sĩ điên khùng ngẩn ra, hồ nghi quan sát, lại cho mấy
cọng cỏ vào miệng.

Ngụy Tác học theo.

“Lẽ nào… Ngươi… cũng là thỏ hả?” Lý Tả Ý sau rốt không nhịn được nữa, ngần
ngừ hỏi.

“…!!!” Ngụy Tác suýt nữa bổ chửng.

Hóa ra đại tu sĩ điên khùng này cổ quái như vậy vì đầu óc quá hỗn loạn, tưởng
mình là con thỏ, y đang coi Ngụy Tác cũng là thỏ nốt.

“Đúng, thế nào, ngươi không nhận ra ta là thỏ?” Ngụy Tác cố nén xung động thổ
huyết, bình tĩnh như thường đáp.

“Hóa ra ban nãy không nhận ra, giờ thì biết rồi, ngươi giúp ta giết người xấu
đó.” Mắt Lý Tả Ý tan nét cảnh giác, hoan hỉ nói đoạn đứng dậy, đi đến chỗ Ngụy
Tác.

Thỏ cũng biết đi?

Ngụy Tác tắt tiếng, vẫn bình tĩnh như thường đến chỗ Lý Tả Ý: “Ta thấy ngươi
bị thương nặng, sao rồi?”

“Ta bị thương quá nặng, lực khí không còn, chưa biết chừng sẽ chết, nhưng
trước khi chết còn gặp một con thỏ thì thật tốt quá.” Đại tu sĩ điên khủng bảo
Ngụy Tác.

-o0o-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận