“Bịch!”
“Mị ma nữ lộc” bị đánh văng đi như một khối vẫn thạch đập xuống đất.
“Sao lại như thế!”
“Mị ma nữ lộc” không dám tin, lại lao vào Ngụy Tác. “Oành”, Ngụy Tác bừng lên
khí tức, tung quyền đấm nó văng đi.
“A!”
“Mị ma nữ lộc” sôi trào khí huyết, ngũ tạng lục phủ bị chấn thương, liên tục
giãy giụa mấy lần mới bò dậy được, run như gà mắc mưa.
“Hôm đó ta giao dịch công bình mà ngươi lại dùng âm mưu. Ta mà không có một
khối tinh bi, tất đã chết rồi.”
Ngụy Tác bước tới chỗ “Mị ma nữ lộc”, trên mình lóe ngân quang, khí như cự
mãng áp sát, “Nếu không có thiên long sát khí, chắc ngươi còn giả bộ để bày
mưu hại bọn ra, giờ còn gì để nói nữa không!”
“Sao lại như thế! Sao ngươi lại có nhục thân này! Lúc ở Thanh Thành khư, nhục
thân của ngươi không được thế này!”
“Mị ma nữ lộc” vừa kêu to vừa lùi lại.
“À!”
Ngụy Tác bước tới chỗ “Mị ma nữ lộc”, đột nhiên gã rúng động nhìn sang.
“A! Viễn cổ thiên long…”
“Sao lại như thế!”
Cùng lúc, nữ tu, Âm Lệ Hoa, bọn Cơ Nhã, đều biến sắc kinh hô.
Khí tức chấn động thiên địa từ ngũ sắc ngọc sơn dấy lên, bạch sắc viễn cổ
thiên long lặng lẽ nằm đó chợt phát ra bạch quang chói lòa, nhổm lên!
“Viễn cổ thiên long không chết mà chỉ trá tử?” “Mị ma nữ lộc” ánh lên thần sắc
giảo trá, lùi về chỗ bị thanh niên thần bí đệ đánh ngã, chợt cứng người run
lên.
“Oành!”
Bạch sắc viễn cổ thiên long phát ra bạch quang như nước triều, thế giới dưới
lòng đất đều biến thành bạch sắc.
Nó hơi nhấc thân thể lên, long đầu khổng lồ hướng vào Ngụy Tác, hai con mắt
còn to hơn thân thể gã rọi thẳng.
“Oành!”
Long tức khôn tả từ bạch sắc viễn cổ thiên long tràn ra. Nó nhìn Ngụy Tác, thò
trảo ấn xuống.
“A!”
Cơ Nhã và nữ tu, Âm Lệ Hoa nhợt nhạt mặt mày kinh hô.
Long trảo tựa hồ bao trùm thiên địa, thò ra đã dấy lên cương phong kinh nhân,
khiến bọn Cơ Nhã không đứng vững.
Long trảo thò ra, quanh viễn cổ thiên long uy thế kinh nhân dấy lên vô số
thiên quang văn huyền ảo khôn tả, trong quang văn tựa hồ là văn tự, nhưng
không phải của thời đại nào.
Thần quang trong mắt viễn cổ thiên long đã già đến cực điểm, nhưng uy nghiêm
vẫn cao hơn nhiều cực hạn của Kim đan tu sĩ, như tuế nguyệt hồng lưu, đại đạo
mênh mông, không thể chống nổi.
“A! Thiên long sát khí là nó dẫn động!”
“Nó chắc cảm tri được mỗ và y, nó định bảo vệ long trủng!”
“Nó đã đến lúc đèn khô dầu cạn, đợi khi thiên long sát khí triệt để dẫn động
mới phát động đòn sau cùng để hộ vệ long trủng! Cả việc bị lấy yêu đan, nó
cũng mặc.”
“Xong rồi! Tất cả đều xong! Không ai chống nổi uy nghiêm sau cùng của viễn cổ
thiên long!”
“Mị ma nữ lộc” cứng người, mắt ánh lên kinh hoàng.
Thiên long qua đời, uy nghiêm sau chót khiến thiên địa thất sắc!
Lúc bạch sắc thiên long thò trảo ra, khí diễm của Ngụy Tác rừng rực như mặt
trời, trong cương phong rực rỡ ngân quang, song quyền đấm vào thiên long trảo
tử, khí thế hùng hậu.
Nhưng so với uy nghiêm sau chót của bạch sắc viễn cổ thiên long, khí diễm của
gã không khác nào ngọn nến trong gió, tắt ngóm bất cứ lúc nào.
Ai cũng nhận thấy Ngụy Tác không thể chạn được đòn của bạch sắc viễn cổ thiên
long.
Nhưng lúc đó thời gian như đột nhiên dừng lại.
Trảo của viễn cổ thiên long dừng cách Ngụy Tác không xa.
“Gào!”
Mắt viễn cổ thiên long ánh lên hoàng sắc thần huy, bao trùm Ngụy Tác, không
gian vang lên tiếng long ngâm huyền ảo khôn tả.
Như thể bạch sắc viễn cổ thiên long đang nói gì đó với Ngụy Tác.
Chỉ tích tắc sau, bạch sắc viễn cổ thiên long phát ra khí tức viễn cổ thương
tang, thần huy trong mắt đột nhiên mờ đi.
Trên mình nó, mặt đất quanh ngũ sắc ngọc bao phủ bột long cốt trần thổ bừng
lên đạo đạo bạch sắc quang trụ.
“Oành!”
Bạch sắc viễn cổ thiên long ngẩng đầu rồi gục xuống, sinh khí triệt để tiêu
tan, viễn cổ giao hóa long đã trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt và gian
nan mới hóa thành long, vương giả chân chính cũng qua đời.
Bạch quang không tan đi.
“Ngụy Tác!”
Bọn Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác đứng gần bạch sắc viễn cổ thiên long, đều khóc vì vui
mừng, nhìn bạch quang toát ra thì họ lại kinh hoảng.
“Ngụy Tác! Long cốt lún xuống kìa!”
Nữ tu và Hàn Vi Vi cơ hồ đồng thời kinh hô.
Ngũ sắc ngọc sơn phun trào bạch quang, lún xuống như cát, tỏa ra khí tức ẩm
thấp.
Bạch sắc viễn cổ thiên long phun ra bạch quang, như sợi dây bao lấy ngũ sắc
ngọc sơn.
Phát ra bạch quang thôi, lại thêm mấy bộ thiên long hài cốt từ ngũ sắc ngọc
sơn trượt xuống, từ từ chìm ngập.
Nữ tu và Hàn Vi Vi kinh hô vì thiên long hài cốt đối với Ngụy Tác là chí bảo
hiếm có. Cả hai định cùng gã tìm cách ngăn thiên long hài cốt rơi xuống.
“Mặc kệ. Đến cạnh ta, cẩn thận đừng để lún xuống.”
Thiên long sát khí quanh ngũ sắc ngọc sơn bị bạch sắc viễn cổ thiên long xua
tan, với thần thông của Ngụy Tác rất có thể năng ngăn được thiên long hài cốt
rơi xuống nhưng gã lại đứng im, nói thế với bọn Cơ Nhã và nữ tu.
“Ngụy Tác, sao thế, thiên long hài cốt thập phần hữu dụng với đệ, sao không
tìm cách ngăn trở.” Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh đến cạnh Ngụy Tác, Nam Cung Vũ
Tinh hỏi.
Lại có mấy bộ thiên long hài cốt được bạch quang thôi động, trượt khỏi ngũ sắc
ngọc sơn chìm vào chỗ có bạch sắc quang trụ.
Mấy bộ thiên long hài cốt lúc trước được bạch sắc quang trụ nhấn chìm.
“Sẽ còn không ít thiên long hài cốt.” Ngụy Tác bảo Nam Cung Vũ Tinh cùng bọn
Cơ Nhã: “Ta và viễn cổ thiên long giao dịch.”
“Giao dịch? Vì thế mà viễn cổ thiên long không giết đệ?” Nam Cung Vũ Tinh nhìn
Ngụy Tác, ánh mắt thập phần kinh nghi, “Giao dịch gì?”
“Ngọn núi do thiên long huyết hóa thạch và Thiên long tinh quả đều thuộc về
chúng ta, trong số thiên long hài cốt thì có lợi nhất cho tu luyện của ta là
xương thủy hệ thiên long, cả yêu đan cũng vậy. Thiên long hài cốt còn lại thì
để chìm xuống, đừng đào lên.” Ngụy Tác nhìn Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh, giải
thích.
“Ngũ sắc ngọc sơn và mọi hài cốt cùng yêu đan thủy hệ thiên long là của chúng
ta!” Hàn Vi Vi như bị cự chùy gõ trúng, không nói thành lời.
Long trủng có ngần này thiên long hài cốt, thủy hệ thiên long khẳng định không
ít, hài cốt và yêu đan mỗi con đều là chí bảo kinh nhân cực độ!
Dù mất đi không ít long hài, nhưng còn lại ngũ sắc ngọc sơn và một phần long
hài, long đan, cũng là một bảo khố kinh nhân cực độ! Giá trị thậm chí không
kém gì Linh Diệu cốc ở Thanh Thành khư.
“Viễn cổ thiên long rõ ràng có thể giết chúng ta, vì sao còn giao dịch?” Nữ tu
cũng chấn kinh vô cùng, nhưng hỏi Ngụy Tác với vẻ không hiểu.
“Nó đã đến lúc đèn khô dầu cạn, giết chúng ta thì sức lực còn lại vị tất cho
được toàn bộ hài cốt xuống lòng đất. Nó cảm giác được khí tức của thanh niên
thần bí, biết dù chôn hết hài cốt thì khi nó chết, y vẫn sẽ đào lên.” Ngụy Tác
nhìn nữ tu, hít sâu một hơi, từ từ nói, “Nguyên nhân quan trọng nhất là nó cảm
giác thấy cả Thiên Huyền đại lục và Vân Linh đại lục không còn viễn cổ thiên
long. Nó là viễn cổ thiên long cuối cùng. Long trủng này e rằng là long trủng
sau cùng, sẽ không còn thiên long vào nữa, cũng không còn thiên long bảo vệ,
nên long trủng không thể tồn tại, nên đành chôn long hài xuống lòng đất.”
Thiên long tuyệt tích, long trủng vĩnh viễn trầm luân, sau này trên đời không
còn thiên long nữa.
Với uy nghiêm viễn cổ thiên long bình thường sao lại cùng tu sĩ bàn điều kiện.
Chỉ nguyên viễn cổ thiên long trước khi qua đời thể hiện sức mạnh huyền ảo đến
thế, thật khó mà tưởng tượng nổi.
Vương giả tuyệt lộ, như tuyệt đại phương hoa không còn trên đời, bọn Cơ Nhã và
Nam Cung Vũ Tinh đều trĩu nặng trong lòng, nhìn từng bộ thiên long hài cốt rơi
xuống, không nói lên lời.
“Tiếng long ngâm sau cùng nói gì với ngươi?” Hàn Vi Vi nhìn thi thể bạch sắc
viễn cổ thiên long trên ngũ sắc ngọc sơn với ánh mắt phức tạp, “Nó phát ra mấy
tiếng long ngâm, nói nhiều thế với ngươi?”
“Không phải, lúc bàn điều kiện, trực tiếp dùng thần thức ánh nhập vào não
hải.” Ngụy Tác đáp: “Tiếng long ngâm là nó đặc biệt nói với ta một câu.”
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: