“Chết chắc rồi! Y là quái vật gì mà có thể trực tiếp luyện hóa yêu đan viễn cổ
thiên long để đề thăng tu vi! Ta chết chắc rồi!”
“Có tu sĩ, còn có tu sĩ nữa đến!”
“Mị ma nữ lộc” hóa thân thành thanh loan vốn nghĩ mình chết chắc nhưng thấy có
khí tức tu sĩ đang tới.
Có vẻ không chỉ một tu sĩ đang đến.
Long trủng ở man hoang đại sơn, nằm trong sâu thẳm man hoang hoang dã bên
ngoài Thiên khung, man hoang hoang mênh mông, chỉ khu vực giữa Thiên Huyền đại
lục và Vân Linh đại lục đã hơn Thiên Huyền đại lục không biết bao nhiêu lần.
Tu sĩ cùng lắm chỉ biết được một, hai phần mười diện tích, thường thì vùng sâu
man hoang hoang dã không có tu sĩ đi qua, nói gì đến việc xuống tận dưới lòng
đất hung hiểm nan trắc này.
Tiếng đấu pháp ở dưới lòng đất không thể truyền ra.
Nhưng lại có một toán tu sĩ đến đây.
Ai mà lần ra long trủng?
“Ai!” Cùng lúc, ngoài xa vang lên tiếng tu sĩ.
“Cút!” Thanh niên thần bí phát ra uy thế bất khả nhất thế, lạnh lùng quát.
Kim quang từ nền đất xám trắng hiện ra.
Kim quang là thiên long tàn hồn, kim quang ngày càng ảm đạm, rõ ràng ý chí
trong thiên long tàn hồn gần tiêu tan.
Phía sau kim quang là hoàng sắc quang hoa nhàn nhạt, do một con linh điểu phát
ra, sau nữa là thân ảnh sáu tu sĩ.
“Có tu sĩ đến long trủng trước! Tu sĩ này tu vi không thấp, tất cả cẩn thận.”
Thanh sam tu sĩ đi đầu nghe thấy tiếng “cút” cũng uy áp thì nhíu mày, nói với
đồng bạn.
Đoạn thanh sam tu sĩ vung tay chụp, cởi thanh sắc pháp y ra thay bằng thanh
hồng lưỡng sắc pháp y linh quang cực kỳ nồng hậu.
Thanh sam tu sĩ tất nhiên là Ngụy Tác.
Gã cùng cùng bọn Cơ Nhã, nữ tu liên tục đi theo thiên long tàn hồn đến long
trủng nhưng không ngờ bên trong lại có tu sĩ. Tu sĩ này tu vi không thấp nhưng
gã không thể vì một câu quát của đối phương mà chịu bỏ cuộc, nên cởi Thanh
minh pháp y, đổi sang Nghiệp hỏa hồng liên pháp y của Càn La chân nhân thân
trong Thanh Thành khư.
“Thủy linh nguyên khí quá nồng, kẻ này luyện thủy hệ công pháp, phẩm giai thập
phần kinh nhân.” Nữ tu nhìn về phía có tiếng thanh niên thần bí, mục quang lóe
lên.
“Mặc kệ công pháp của y, đây là thiên long long trủng! Kể cả thiên vương lão
tử cũng giết.” Lục bào lão đầu oa oa kêu lên trong tai gã.
Hiện tại xuyên qua lớp bụi, bọn Ngụy Tác biết đã vào đích long trủng.
Thiên long tàn hồn tiếp tục lao đi, thoáng sau linh khí kinh nhân tràn ra, ngũ
sắc ngọc sơn chói lòa xuất hiện trước mặt Ngụy Tác.
“A! Thiên long huyết hóa thạch! Thiên long tinh quả!”
“Ngũ sắc ngọc sơn là do thiên long huyết ngưng thành! Ngụy Tác, ngọc thạch này
có thể tăng gia thọ nguyên! Thiên long tinh quả trên đó cũng như Thanh hư
đằng, có thể bồi bổ thần huyền pháp tướng!”
“Thiên long… có thiên long vừa chết! A!”
“Ngần này thiên long hài cốt! A, máy lấy đi! Ngụy Tác, lấy hết! Ngọn núi này
cũng lấy nốt!”
“Thanh loan, có cả thanh loan, y…”
Thấy ngũ sắc ngọc sơn, lục bào lão đầu như điên cuồng kêu lên. Khó trách lục
bào lão đầu, thiên long long trủng vốn là một bảo khố khổng lồ. Nhưng thứ này
đối với Ngụy Tác đặc biệt hữu dụng. Nhưng thấy thanh loan và thanh niên thần
bí, lục bào lão đầu nuốt nước bọt như bị nghẹn.
“Là ngươi?”
Ngụy Tác chú ý ngay đến thanh niên thần bí mặc ô kim sắc pháp y, trên mình như
có vô số cái miệng đang phun thủy linh nguyên khí. Giờ bạch sắc kỳ lân Lân
vương lơ lửng trên đầu u thì gã nhận ngay ra thân phận đối phương.
Tu vi thanh niên thần bí còn cao hơn trước nhiều, không ở Vân Linh đại lục mà
xuất hiện tại long trủng khiến Ngụy Tác ý không ngờ.
“Ngươi…” Thanh niên thần bí mắt ánh lên kinh nghi. Vốn y không muốn lắm lời
với đối phương mà động thủ ngay nhưng giọng đối phương tựa hồ rất quen như đã
nghe thấy ở đâu đó.
“Ngươi không ở Vân Linh đại lục mà đến đây làm gì.” Ngụy Tác nói đoạn nhìn
quanh.
“Là ngươi!” Thanh niên thần bí hơi ngẩn ra, bật cười như lấy được bảo bối,
“Đúng là đi nát gót giày không tìm được, vô tình lại gặp ở chốn đây, đường lớn
rỡ ràng ngươi không bước, địa ngục kín đường lại chui vào. Hôm nay ta vừa được
thiên long long trủng, ngươi lại tới thì hay quá rồi.”
“Ngụy Tác, y là ai? Ngu xuẩn như mọt sách.” Hàn Vi Vi trợn tròng trắng.
“Là y! Y không chết! Sao lại như thế!” Thanh niên thần bí cười vang, “Mị ma nữ
lộc” cũng rùng mình nhận ra Ngụy Tác.
Nhận ra Ngụy Tác, phản ứng của nó là bỏ chạy, lần trước nó dùng âm mưu, Ngụy
Tác khẳng định không tha cho nó.
Nhưng từ dưới đất bò dậy, nó đột nhiên sững lại.
Trong lớp bột long cốt lộ ra một viên ngọc vàng nhạt.
Viên ngọc này nằm trong lớp bụi, chỉ lộ ra một góc, trông như lưu ly, phía
trong là hổ phách dịch thể, ánh lên kỳ dị.
“Đây là?”
“Mị ma nữ lộc” âm hiểm giảo hoạt cực độ, mục quang đột nhiên lóe lên, không
còn sợ hãi nữa mà bình tĩnh như thường dừng lại, như có âm mưu quỷ kế.
“Lân vương thủy ấn! Đây là pháp bảo của thượng cổ Tam Hoàng tông!” Nữ tu thấy
bạch sắc tiểu ấn và bạch sắc kỳ lân lơ lửng trên thanh niên thần bí thì rúng
động.
“Thiên long tàn hồn, chả trách tìm được thiên long long trủng. Âm hỏa linh khí
linh ti tiện cuản gươi đâu, mau ra đây chịu chết!” Bạch sắc thủy kỳ lân gầm
lên, lần trước đại bại trong tay lục bào lão đầu và Ngụy Tác, nhất là bị khí
linh như lục bào lão đầu cho một vố, với nó là đại nhục.
“Nhĩ muội yêu!” Ngụy Tác ấm ức kêu lên. Bạch sắc kỳ lân nói thế thì bí mật về
khí linh của gã lộ hết ra với Âm Lệ Hoa và nữ tu.
“Ti cái đầu ngươi, tiện cái đầu ngươi! Pháp bảo phẩm giai cao thì sao, thủy kỳ
lân thì sao, giết chết như thường, lần này đừng chạy.” Lục bào lão đầu dã
không nhịn được, từ Dưỡng quỷ quán thò ra, mắng bạch sắc thủy kỳ lân.
“Ngụy Tác, ngươi cũng có một thượng cổ khí linh!” Âm Lệ Hoa và nữ tu thấy lục
bào lão đầu thì tròn mắt.
“Muốn chết! Ta sẽ để ngươi dưới ánh mặt trời, để thái dương chân hỏa từ từ
thiêu đốt âm hỏa linh ti tiện như ngươi!” Bạch sắc thủy kỳ lân vốn thu nhỏ lại
to lên như gian phòng, phẫn nộ cực độ gào lên.
“Chết cái đầu ngươi! Ngụy Tác, đừng lắm lời, giết chúng đi, chúng đang luyện
hóa thủy nguyên bảo vật kinh nhân cực độ! Có khi là thủy hệ thiên long yêu
đan! Y luyện hóa được thì thực lực sẽ rất kinh người!” Lục bào lão đầu cũng
phẫn nộ kêu lên.
Lục bào lão đầu rất trọng danh dự, bạch sắc thủy kỳ lân bảo lão mạt hạng ti
tiện, thì lão triệt để điên cuồng.
“Oành!”
Đúng lúc đó, thủy linh khí tức quanh thanh niên thần bí đột nhiên dâng tràn,
long trủng tựa hồ ẩm thấp như mặt biển. Tu vi của thanh niên thần bí lại thêm
một cấp.
“Vậy hả?”
Thanh niên thần bí nhìn lục bào lão đầu và Ngụy Tác, tỏ vẻ đắc ý, “Tuy chỉ đạt
Kim đan tam trọng hậu kỳ, thiếu chút nữa là đạt Kim đan tứ trọng. Nhưng cũng
đủ để thi triển ‘Thủy hoàng thiên hà’ rồi.”
“Ngụy tiểu tử, trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi thấy bí thuật của Tam
Hoàng tông, Thủy hoàng thiên hà!”
Thanh niên thần bí vung tay, bạch sắc thủy quang ngưng tụ trên đầu, hình thành
bạch sắc thiên hà.
Đoạn, một viên thủy châu cỡ đầu ngươi mang theo uy năng kinh rợn từ bạch sắc
thiên hà từ từ hạ xuống.
Mỗi một viên thủy châu đều có một hư ảnh phi giáp hoàng giả, thủy quang liễu
nhiễu.
“Chát!”
Ngụy Tác kích phát ám kim sắc kiếm quang, va vào một viên thủy châu, bị chấn
tan.
Uy năng mỗi một viên thủy châu còn hơn Ám hoàng kiếm khí!
Thủy châu dày đặc quanh thanh niên thần bí, e rằng huyền cấp trung giai cổ bảo
cũng không phá được.
“Y…” Nhưng thấy cảnh tượng đó, Ngụy Tác lại kêu lên, càng lúc càng thích y.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: