Thông Thiên Chi Lộ

Chương 557: Trái phải đều sưng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Có đại tu sĩ chọc giận Chân Võ thiếu chủ, bị Chân Võ thiếu chủ bắt, trấn áp
tại Mặc Ngọc lĩnh, dùng chân hỏa thiêu đốt?” Nghe hoàng bào lão giả kể, tu sĩ
mặt vàng và tu sĩ mặt rỗ ngẩn người.

“Vâng, hình như tranh đoạt bảo vật với Chân Võ thiếu chủ, đại tu sĩ đó tựa hồ
là Bá Khí chân nhân.” Hoàng bào lão giả nói.

“Bá Khí chân nhân?” Tu sĩ mặt vàng và tu sĩ mặt rỗ nhìn nhau, tùy tức, tu sĩ
mặt vàng hỏi, “Các hạ có nhầm không, danh đại tu sĩ bị Chân Võ thiếu chủ bắt
là khiếu Bá Khí chân nhân?”

“Chắc là Bá Khí chân nhân, tại hạ nghe các tu sĩ bàn việc này.” Hoàng bào lão
giả đáp.

“Mấy hôm trước, bọn tại hạ tại phường thị có được nghe kể, Bá Khí chân nhân họ
Ngụy, là tu sĩ Thiên Huyền đại lục nam bộ, thần thông cao hơn nhiều tu sĩ Kim
đan nhất trọng nhưng vì không biết Chân Võ thiếu chủ, kết quả mới thế.” Hai
thanh niên bổ sung.

“Lẽ nào Bá Khí chân nhân và hai tiền bối có quan hệ?” Hoàng bào lão giả thấy
tu sĩ mặt vàng và tu sĩ mặt rỗ hơi biến sắc.

“Đúng rồi.” Tu sĩ mặt vàng mắt lóe lê: “Nghe nói gần đây truyền tống pháp trận
ở nhiều thành trì đã đình chỉ sử dụng, hiện tại tình hình thế nào?”

“Hiện tại cả Thiên Huyền đại lục bắc bộ, trừ truyền tống pháp trận của vài
thành trì có cấm chế chuyên dụng thì gần như tất cả truyền tống pháp trận đã
ngừng sử dụng, một nửa vì Phá không pháp tinh tổn hủy, còn lại là chủ động
phong bế.” Hoàng bào lão giả cười khổ: “Tiền bối chắc cũng biết việc dị trùng
chuyên môn phá hoại Phá không pháp tinh. Dị trùng này có thể thần bất tri quỷ
bất giác bám theo tu sĩ cùng đi trong truyền tống pháp trận, vì sợ dị trùng
này mà ngay cả hơn mười thành trì Thiên Huyền đại lục trung bộ gần với bắc bộ
đã chủ động lấy Phá không pháp tinh ra, phong bế truyền tống pháp trận. Hiện
tại đến thành khác đành trông vào bản thân, vì bất tiện nên nhiều thứ để tu
luyện đã tăng giá hai phần.”

“Tin này khẳng định do Hứa Thiên Ảo đồn ra, để làm gì nhỉ?” Hoàng bào lão giả
nói đoạn, tu sĩ mặt vàng và tu sĩ mặt rỗ không nói gì nhưng thật ta đang mấp
máy môi truyền âm.

“Y làm vậy để dẫn dụ đạo lữ và hảo hữu của mỗ đến rồi bắt họ, bức mỗ xuất
hiện.” Tu sĩ mặt vàng bảo tu sĩ mặt rỗ.

Cả hai chính thị Ngụy Tác và nữ tu.

Vốn với tu vi hiện tại và thần thông của Ngụy Tác, dù có tu sĩ Huyền Phong môn
chặn lại thì chỉ cần không gặp nhân vật cấp thái thượng trưởng lão Kim đan
lưỡng trọng, Kim đan tam trọng thì sẽ dễ dàng hạ được. Nhưng gã nghe nữ tu nói
Huyền Phong môn xuất động đệ tử tinh anh thì thường mang theo pháp bảo kiểu
Nguyên thần đăng, bị giết là tu sĩ Huyền Phong môn khác sẽ cảm ứng được, khi
đó thoát thân không dễ tí nào.

Để an toàn, Ngụy Tác và nữ tu định mượn thân phận của hai trong ba tu sĩ nhưng
không ngờ lại nghe ngóng được tin này.

“Hứa Thiên Ảo thực quá vô sỉ!” Nữ tu có vẻ giận: “Mau tìm cách thông tri cho
họ đừng đến.”

“Không kịp rồi, họ chắc từ mấy ngày trước đã nghe tin, Hứa Thiên Ảo cố ý
truyền bá đi thì e giờ nay đã đồn đến Thiên Huyền đại lục nam bộ.” Ngụy Tác
lắc đầu, “Hiện tại cơ hồ toàn bộ truyền tống pháp trận ở Thiên Huyền đại lục
bắc bộ vô dụng, dù tại hạ không gặp trở ngại, toàn lực phi độn, ít nhát phải
hai, ba mươi ngày mới tới thành trì rìa trung bộ, lúc đó đạo lữ và hảo hữu của
mỗ chưa biết chừng đã đến nơi rồi.”

“Nếu đạo lữ và hảo hữu rơi vào tay Hứa Thiên Ảo, các hạ sẽ đến Mặc Ngọc lĩnh
cứu họ chứ?” Nữ tu hỏi Ngụy Tác, “Hứa Thiên Ảo chưa biết chừng đã đạt tu vi
Kim đan tứ trọng, thân phận đặc thù, chắc chắn có dị bảo uy lực kinh nhân. Các
hạ đi có khác gì tự tìm cái chết.”

“Nếu lọt vào tay y, đương nhiên phải liều mạng cùng y.” Ngụy Tác đáp.

Trong mắt nữ tu có quang hoa lóe lên.

“Câc hạ có phương pháp liên lạc với đạo lữ và hảo hữu không, chúng ta đến
ngoài Mặc Ngọc lĩnh đợi họ, đừng để bị Hứa Thiên Ảo gạt.” Hơi trầm ngâm, đoạn
nữ tu bảo.

“Chúng ta mà đến Mặc Ngọc lĩnh mới là tự chui đầu vào lưới.” Ngụy Tác mỉm
cười: “Bất quá đa tạ Lam đạo hữu, việc này vốn là việc riêng của mỗ.”

“Các hạ đã có phương pháp ứng đối?” Thấy gã thản nhiên, nữ tu tỏ vẻ kinh ngạc.

“Mỗ tự có diệu kế, cứ để Hứa Thiên Ảo đợi đi.” Ngụy Tác cười hắc hắc, “Chúng
ta cứ theo kế hoạch đến Bắc La thành, lúc đó đạo hữu sẽ biết.”

“Vậy hả?” Nữ tu thấy gã ra vẻ cao thâm mạc trắc thì bĩu môi, bất quá bớt lo
lắng hơn.

Nàng cho rằng nếu Ngụy Tác liều mạng với Hứa Thiên Ảo thì nàng sẽ giúp gã. Bất
quá thật ra nàng và gã biết nhau chưa lâu, vì sao lại làm thế thì nàng cũng
không chưa nghĩ tới.

“Lưỡng vị tiền bối, động phủ của Kim Dao chân nhân ở Kim Dao sơn trước mặt.”

Hoàng bào lão giả tế xuất thúy lục sắc trúc hạc, tốc độ phi độn hơi chậm, gần
hai canh giờ mới dừng lại, chỉ vào ngọn núi trước mặt nói với Ngụy Tác và nữ
tu.

“Thế này mà cũng xưng là Kim Dao sơn, có khác gì Tiểu Kê sơn.” Ngụy Tác bật
cười.

Ngọn núi đó chỉ cao sáu, bảy trăm trượng, trông như một con gà con đang nằm
dưới đất.

“Tiền bối, hiện tại chúng ta nên làm gì?” Hoàng bào lão giả khẩn trương hỏi
Ngụy Tác.

“Các vị biết động phủ ở đâu chăng? Linh dược giao bằng cách nào?” Ngụy Tác hỏi
hoàng bào lão giả và hai thanh niên đều thập phần khẩn trương.

“Cửa vào thì bọn vãn bối không rõ nhưng lên lưng núi là có đệ tử của y ra
mặt.” Hoàng bào lão giả chỉ lên.

“Y thu cả đệ tử?” Ngụy Tác nhíu mày. “Tổng thể bao nhiêu người?”

“Tất cả chỉ hai người.” Hoàng bào lão giả đáp.

“Được, để đệ tử của y ra đã, đưa bọn mỗ đến.” Ngụy Tác bình tĩnh như thường
gật đầu với hoàng bào lão giả.

Hoàng bào lão giả nghiến răng, không nói gì, lướt lên lưng núi.

“Cảnh sắc không tệ.” Chốc sau, bọn Ngụy Tác cách không đầy năm trăm trượng, ở
đó một dòng suối trong vắt chảy giữa rừng, linh hoa đua nở rực rỡ.

“Trần lão đầu, sư tôn bảo ngươi hái linh dược, xong chư?”

Cách chân núi hơn bốn trăm trượng thì tiếng quát vang lên, một dải cầu vồng từ
trong rừng xẹt tới.

“Nhìn mặt y là muốn đánh.” Thấy tu sĩ đó hiện thân, Ngụy Tác lẩm bẩm khiến nữ
tu bật cười.

Tu sĩ này hơn ba mươi tuổi niên kỷ, mặc thanh sắc nhuyễn giáp, đứng trên thanh
sắc trường kiếm chi không biết dùng tinh kim luyện gì chế thành mà dài chừng
một trượng, thanh sắc kiếm mang liên tục thò thụt, rõ ràng thị một kiếm tu.
Mặt tu sĩ này như bị giày giẫm vào, ngũ quan lõm xuống, cơ hồ bị ai đó giẫm
chân lên thành thử khuôn mặt mới vậy.

Nhưng tu sĩ đó trời sinh lại có dáng vẻ hung hãn, mắt rực hung quang, tướng
mạo không dễ coi tí nào.

Nghe tu sĩ đó quát, thân thể hoàng bào lão giả hơi run, nhìn Ngụy Tác, không
biết trả lời thế nào.

Tu sĩ mặt giày giẫm trong mắt Ngụy Tác là đáng đánh nhưng có tu vi Phân niệm
cảnh tam trọng, so với hoàng bào lão giả và hai tu sĩ trẻ tuổi thì cao hơn
không biết bao nhiêu lần.

“Trần lão đầu, hai người này là ai? Đưa người đến là sao?” Y liếc Ngụy Tác và
nữ tu, sầm mặt quát.

“Không có ý gì, mỗ chỉ thuận đường đi qua bảo Kim Dao chân nhân, linh dược
không có đây, mau giao người ra, không thì sẽ biết tay.” Ngụy Tác liếc đối
phương, mỉm cười.

“Ngươi giúp chúng?” Tu sĩ mặt giày giẫm cười lạnh, “Trần lão đầu, muốn tìm
người giúp cũng nên lợi hại một chút, hai tên này chắc chán sống rồi.”

“Ngươi thích bên trái hay bên phải sưng?” Ngụy Tác đột nhiên hỏi.

“Thế nào, ngươi tưởng đánh sưng được mặt ta?” Mắt đối phương nheo lại.

“Cho chọn mà ngươi không chọn thì đánh sưng cả hai vậy.” Ngụy Tác thở dài.

“Muốn chết!” Mắt đối phương lóe lên hàn quang, vỗ lên một nạp bảo nang trên
eo.

Cùng lúc, thần thức uy áp kinh nhân khiến y cứng người.

Bạch quang lóe lên, thân ảnh Ngụy Tác xuất hiện trước mặt.

“Chát!” “Chát!”

Hai cái bạt tai giáng gọn ghẽ lên mặt y.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận