“Việc gì hả?”
Ngụy Tác và lục bào lão đầu đang kinh nghi bất định, quang điểm ẩn đi.
“Họ không bị giết mà vật này hao tận uy năng.”
Ngụy Tác nhận ra trên tinh cầu, quang hoa đều tắt đi, tinh cầu cũng như khi
linh thạch hao tận linh khí, xuất hiện vết nứt.
“Vật này chỉ còn một chút uy năng. May còn phát hiện tung tích các tu sĩ,
không thì khác gì phế vật.”
May mà mấy tu sĩ đó biết cả phương vị cụ thể, Ngụy Tác bực bội lẩm bẩm rồi ném
tinh cầu vào nạp bảo nang đựng pháp khí hỏng, tiếp tục lao về phía có hơn
nghìn tu sĩ.
Gã cảm giác được uy năng tinh cầu hao hết thì tinh kim tiểu trùng không quay
về, pháp bảo này coi như bị hủy.
Gã không biết rằng cổ bảo này còn lại ngần ấy uy năng vì Cổ Ngạc động chủ muốn
tìm tung tích gã nên cứ giữ trạng thái kích phát, lọt vào tay gã thì chỉ còn
như thế.
“Đây là Phiên Ưng sơn.”
Một canh giờ sau, trước mặt Ngụy Tác xuất hiện một ngọn núi cao.
Cây cối trên núi đều cực lớn, không hiểu có phải do địa khí đặc biệt mà nhiều
chỗ trên núi còn buông nặng mây mưa.
Nhiều nơi liên tục đổ mưa, những nơi không mưa trông đều ẩm thấp, hoang vu.
Chân núi và trên núi đều thấy những đầm lầy lớn mù mịt chướng khí, thậm chí
thấy cả độc trùng lúc nhúc.
Ngọn núi trông như cự ưng bị lật ngửa, hai ngọn cao nhất là hai trảo.
Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải trước khi đến Thanh Thành khư đã xem qua địa đồ
bên ngoài Thiên khung, biết ngọn núi này là Phiên Ưng sơn.
Phiên Ưng sơn, không tính hai ngọn núi ngất trời thì đều bình thường, cao
chừng bốn, năm nghìn trượng, cao hơn mức gã phi độn, trước mặt hai ngọn núi
thì gã càng bé nhỏ.
“Có chuyện gì gả?”
Ngụy Tác điều khiển Tịnh hoa phi liên bay lên qua ngọn núi, thấy cảnh tượng
thì chấn động.
Sau ngọn núi là một lòng cốc đầy mây đen, có vẻ là một đầm lầy.
Trong cốc dày đặc thân ảnh phi độn.
Có tu sĩ, có yêu thú.
Chỗ nào cũng có diễm quang xung kích, nhưng không hiểu quanh cốc có huyền hư
gì mà không vang lên âm thanh, như những bức tranh yên lạnh biến ảo.
Hiện tại vì có ô vân và quang diễm nên không nhìn rõ bên trong có bao nhiêu tu
sĩ, bao nhiêu yêu thú, nhưng cảnh tượng không khác gì lúc Thiên khung ngoài
Hoàng Đạo thành bị nứt.
Nơi này vốn ở ngoài Thiên khung, không liên quan đến việc vết nứt dẫn phát thú
triều.
Thật ra là việc gi?
“Đây là?”
Ngụy Tác hạ thấp độn quang, lao đến gần, nhìn rõ tình hình trong cố thì càng
chấn kinh.
Trong cốc có một đầm lầy lớn, tựa hồ vốn có nhiều độc trùng tụ tập. Hiện tại
trong đầm lầy ít nhất cũng nghìn dặm này như nồi cháo sôi, các loại độc trùng,
yêu thú lớn nhỏ chui ra chui vào, không hiểu số lượng bao nhiêu.
Dưới đầm lầy là những tảng đất, đá, mảnh vỡ cung điện, thậm chí cả nửa ngọn
núi vẫn nhô lên trên không!
Tuyệt đại đa số những mảng đất nhỏ cũng cỡ một, hai gian nhà, to thì bằng mấy
chục gian đều mọc linh dược.
Hơn nghìn tu sĩ đang cùng yêu thú tranh đoạt linh dược.
“Là Linh Diệu cốc! Thanh Thành khư!”
“Nhiều chỗ trong Thanh Thành khư bị hỗn loạn cấm chế chi lực cuốn ra đây!”
Thoáng sau, ý nghĩ này dâng lên trong óc gã.
Linh khí, linh dược trên gò đất cũng các loại công trình đổ nát đều có văn tự
cổ kính cực độ, dấu vết phong hóa tạo cho Ngụy Tác cảm giác giống với Thanh
Thành khư!
Những thứ này không thuộc về nơi này.
Dù là gò đất hoặc mảnh vỡ cung điện, nửa ngọn núi thì chung quanh đều có dấu
vết băn tung tóe, chứng minh sức va kinh nhân.
Những thứ này hiển nhiên cũng như vẫn thạch, từ trên không rớt xuống.
Trong tầm mắt gã, gò đất nhỏ nhất cũng cỡ nửa gian phòng.
Rõ ràng, những thứ nhỏ hơn đã chìm xuống, nhưng thứ to thì hoặc là đã chạm đáy
hoặc còn nổi được nên chưa khuất dưới bùn.
Vì nhiều mảnh Linh Diệu cốc và Thanh Thành khư rơi xuống đây nên khiến tu sĩ
và yêu thú điên cuồng tranh đoạt.
“Linh Diệu cốc! A, thị Linh Diệu cốc và mấy nơi trong Thanh Thành khư bị hỗn
loạn cấm chế chi lực cuốn ra đây!” Lục bào lão đầu kêu lên. Phạm vi cảm tri
của lão không như Ngụy Tác nên phản ứng chậm hơn.
“Kỷ đạo hữu, để Cửu chuyển linh chi lại. Côn Vân tông ngần này ngươi, đạo hữu
không thoát được đâu, chỉ tổ rước họa sát thân.”
“Các vị sư huynh đệ! Linh ô quả bị hắc bào tu sĩ cướp rồi! Đừng để y chạy!”
“A! Kẻ đó giết Trương đạo hữu! Giết y báo thù cho Trương đạo hữu!”
“Đi mau! Có thứ này đủ để chúng ta đề thăng tu vi một cấp.”
“…”
Lòng cốc đầy mây đen cực kỳ hỗn loạn. Ngụy Tác lọt vào trong cố, tiếng đấu
pháp loạn xạ và tiếng mắng chửi vang vọng.
Tựa hồ lớp đá đen ngoài sơn cốc có tác dụng hấp âm, nên ở bên ngoài không nghe
thấy gì những ở trong, mọi âm thanh sôi sùng sục.
“A! A! A! Không cần mạng nữa!”
Lục bào lão đầu kêu ầm lên.
Ngụy Tác cảm giác chấn nhiếp tâm thần, linh dược trong Linh Diệu cốc và cổ bảo
trong Thanh Thành khư đều phẩm giai cực cao. Trong sơn cốc lúc này, tu sĩ và
yêu thú, tu sĩ với nhau, đang chìm vào triệt để hỗn chiến, tuyệt đại đa số tu
sĩ đều dốc sức tranh đoạt.
“Ầm!”
Cùng lúc, Phiên Ưng sơn mạch sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nổ.
Một đạo hà quang quang trụ vút lên không, trong hà quang quang trụ sáng rực
một đóa thanh sắc liên hoa khổng lồ, lan tỏa thủy linh nguyên khí.
Bên trên hà quang quang trụ xung thiên là ô vân, vân khí cuồn cuộn, hình thành
một cái nón khổng lồ.
“Kết đan dị tượng?”
Ngụy Tác ngẩn ra, tròn mắt.
“Kết đan? Có người xung kích kết đan ở đây? Lẽ nào vì đến đây tranh đoạt nên
tiện thể kết đan? Quá điên cuồng! Quá điên cuồng!” Lục bào lão đầu cũng phát
cuồng theo.
Lúc này, ở đây, lại có người kết đan, hơn nữa kết đan thành công.
Nơi này cùng sơn ác thủy, yêu thú vô vàn, dù có tu sĩ lợi hại hộ pháp cũng
không chắc dám kết đan. Lục bào lão đầu có cảm giác có người vội đến tranh
linh dược, kết quả đúng lúc kết đan hoặc vì cướp được linh dược mà có thể kết
đan.
Hỗn loạn hỗn chiến, trực tiếp kết đan gần đó, với lục bào lão đầu thì thật quá
điên cuồng.
“Lại gặp dị biến này! Nơi thế này không hiểu sẽ thu hút tu sĩ cỡ nào nữa, xui
xẻo quá, đi thôi.” Nhưng ở trong một động quật Phiên Ưng sơn, tình hình xung
kích Kim đan tu sĩ không như gã và và lục bào lão đầu tưởng tượng.
Lúc này xung kích kim đan thành công, là tuyệt sắc nữ tu mà Ngụy Tác từng cho
là Trương Phong Dực.
Tuyệt sắc nữ tu phát ra khí tức cực kỳ kinh nhân, chứng tỏ công pháp thập phần
cao giai. Nàng ta xung kích kim đan thành công nhưng không tỏ vẻ gì vui mừng,
ngược lại như thể muốn khóc mà không có nước mắt.
Lướt ra, nhìn cốc địa Ngụy Tác đang có mặt, tuyệt sắc nữ tu lướt ngay ra hoang
nguyên bên trái.
“Cút!”
Cùng lúc, hồng bào tu sĩ râu quai nón gầm lên lao vào Ngụy Tác còn đang ngẩn
người vì việc kết đan. Sau lưng còn hai tu sĩ truy đuổi, có vẻ bị y cướp mất
gì đó.
Vù!
Không để Ngụy Tác phản ứng, hồng bào tu sĩ vung tay, mười hai thanh hắc sắc
phi kiếm xé gió chém vào gã.
“Mười hai thanh phi kiếm?” Ngụy Tác cả kinh.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: