Thông Thiên Chi Lộ

Chương 528: Cá lớn nuốt cá bé?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Hoàng sắc tinh bi?”

Thanh Bình nói vậy, mục quang Ngụy Tác lóe lên, “Thanh Bình đạo hữu, hoàng sắc
tinh bi đó lớn cỡ này, có thể kích phát được nữa không? Họ đuổi riết thế này
chắc vì chính nó?”

“Mảnh tinh bi tại hạ có đây.” Hoàng quang lóe lên, thấy độn quang nhất thời
chưa bắt kịp, Thanh Bình lấy hoàng sắc tinh bi từ nạp bảo nang trung ra. “Kích
phát được hay không thì tại hạ chưa thử.”

Khối hoàng sắc tinh bi này lớn hơn mảnh Ngụy Tác lấy được nhiều, chừng một
phần ba nguyên khối.

Không hề do dự, mục quang lóe lên, Ngụy Tác dồn chân nguyên vào khối hoàng sắc
tinh bi.

Ngụy Tác dồn chân nguyên vào, hoàng sắc tinh bi rực hoàng sắc linh quang, hình
thành quang tráo, tạm đủ che cho ba người.

Ngụy Tác giật giật chân mày, hít sâu một hơi, không điều khiển Ly Hỏa phảng đi
tiếp mà dừng lại.

Gã đương nhiên biết Kim đan tam trọng đại tu sĩ cực khó đối phó, nhưng trực
giác cho biết hoàng sắc tinh bi có quan hệ lớn đến việc thoát khỏi nơi này.

“Ngụy đạo hữu cho rằng chúng biết phương pháp rời khỏi đây có liên quan đến
hoàng sắc tinh bi?” Thanh Bình không ngốc, nghe Ngụy Tác hỏi về hoàng sắc tinh
bi và qua dáng vẻ gã thì hiểu ngay.

“Các hạ thu lại đã.” Ngụy Tác gật đầu, “Tại hạ không cho rằng hoàng sắc tinh
bi trừ công hiệu di qua được khe nứt không gian thì còn gì khiến Kim đan tam
trọng đại tu sĩ thèm muốn. Thượng cổ tu sĩ để lại địa đồ đó cả phương pháp phá
giải cấm chế Chân Tàng điện và Linh Diệu cốc còn nghiên cứu ra, nếu hoàng sắc
tinh bi có công hiệu khác thì y đã tìm ra từ lâu.”

“Ngụy đạo hữu?”

“Y họ Ngụy, biết Thanh Bình, lại tuổi như thế thì chắc là tu sĩ mỗ đang tìm!
Đi nát gót giày không thấy bóng, vô tình lại tìm thấy ở đây! Bạch đạo hữu, y
không dễ đối phó, để mỗ lên tiếng, nếu động thủ thì chú ý đừng tổn thương nhục
thân y.”

Ngụy Tác và Thanh Bình bàn chuyện thì hai tu sĩ trong hoàng sắc độn quang cũng
trò chuyện.

Hoàng sắc độn quang do một chiếc hoàng ngọc đại đỉnh ba chân phát ra.

Cái đỉnh lớn như gian phòng, chạm hình hoàng sắc giao long, hình dáng cổ kính,
là thượng cổ pháp bảo.

Bên trên cái đỉnh, một lão giả mặc trúc diệp phù văn thanh bào, thân ngoại
linh khí hình thành hình con rồng uốn lượn dài năm, sáu trượng, là thái thượng
trưởng lão của Chân Võ, Bàn Long chân nhân.

Người còn lại không phải Cổ Ngạc động chủ vẫn đi cùng, mà nho sĩ có vẻ nhu
nhược đi cùng tu sĩ lùn.

Không hiểu sao tu sĩ này lại đi cùng Bàn Long chân nhân nhưng hai người có vẻ
đã đạt thành ước định liên thủ.

“Hay lắm, y có pháp bảo có tốc độ không nhanh hơn Bàn long hoàng đỉnh của mỗ,
tựa hồ y nhận ra chúng ta biết phương pháp thoát thân, có thể bàn với nhau
được.”

Bàn Long chân nhân rõ ràng gian hoạt, phản ứng cực kỳ cơ mẫn, thấy Ngụy Tác
dừng độn quang lại, là đoán ngay ra.

“Oành”, thần quang gian trá lóe lên, hoàng ngọc cự đỉnh dưới chân lão chậm
lại, không còn bức ép nữa.

“Vị đạo hữu nào đó?”

Đồng thời, Bàn Long chân nhân sang sảng cất tiếng.

“Tại hạ họ Ngụy, các hạ là Bàn Long chân nhân đại danh đỉnh đỉnh, không biết
đạo hữu còn lại danh hiệu thế nào?” Nhìn hoàng ngọc cự đỉnh giảm tốc, Ngụy Tác
thản nhiên hỏi.

“Tại hạ đích xác là Bàn Long chân nhân, vị đạo hữu này là Bảo Phiến chân nhân
Bạch Kiếm Không.” Bàn Long chân nhân vẫn điều khiển cái đỉnh lướt về phía Ly
Hỏa phảng của Ngụy Tác.

“Bảo Phiến chân nhân Bạch Kiếm Không!” Ly Hỏa phảng của Ngụy Tác cách cái đỉnh
không đầy mười dặm, đã nhìn rõ Bàn Long chân nhân và nho sĩ, nghe Bàn Long
chân nhân nói vậy, Thanh Bình biến sắc, truyền âm với Ngụy Tác: “Ngụy đạo hữu,
cẩn thận, Bảo Phiến chân nhân này không như vẻ ngoài đâu, hung danh tại Thiên
Huyền đại lục bắc bộ cực thịnh, là Kim đan lưỡng trọng hậu kỳ đại tu sĩ, cùng
với Bất Lão thọ ông, Hắc Tiều chân nhân hợp thành Thiên Bắc tam hung, chuyên
môn chặn đường tu sĩ bên ngoài Thiên khung, cả những tu sĩ kém xa cũng không
tha!”

“Hóa ra vị còn lại cũng là cao nhân đại danh đỉnh đỉnh. Sao hai vị lại vào
đây, còn truy sát Thanh Bình đạo hữu?” Ngụy Tác bình tĩnh như thường hỏi Bàn
Long chân nhân và Bạch Kiếm Không.

Một Kim đan tam trọng đại tu sĩ, thêm một tu sĩ Kim đan lưỡng trọng, Ngụy Tác
không dám trở mặt động thủ.

“Tại hạ không định truy sát Thanh Bình đạo hữu.” Bàn Long chân nhân nhìn Ngụy
Tác, thản nhiên như không, rõ ràng đã nghĩ trước, “Chỉ là vật trong tay đạo
hữu đó thập phần trọng yếu, bọn tại hạ phải lấy, bằng không sẽ bị khốn đến
chết già ở đây. Thật ra bọn tại hạ cũng không biết vì sao mình bị kéo đến đây,
đang ở Thiên khung hoang nguyên tìm kiếm đồ thì bị ô quang cuốn vào.”

“Tức là các vị biết phương pháp ra khỏi đây?” Ngụy Tác hơi giật giật chân mày.

“Đúng thế, bọn mỗ bị cuốn vào đây, đã tìm nhiều chỗ mới phát hiện nơi thoát.
Nhưng cần có vật của Thanh Bình đạo hữu thì mới qua được.” Bàn Long chân nhân
không tránh mà nhìn Thanh Bình nói ngay.

“Thanh Bình đạo hữu có một vật vốn do bọn tại hạ mang đến đây ” Ngụy Tác bảo
Bàn Long chân nhân: “Tất cả cùng sa vào đây thì nên cùng tìm cách thoát ra,
được chăng?”

“Nếu khả dĩ thì bọn tại hạ không cự tuyệt đề nghị. Nơi này không có gì, linh
khí cũng không, ai muốn ở lại đâu.” Bàn Long chân nhân vung tay, một đạo hoàng
quang lướt về phía Ngụy Tác, “Các hạ xem đi.”

“À!”

Ánh mắt Ngụy Tác lóe lên.

Bàn Long chân nhân đưa cho gã một mảnh hoàng sắc tinh bi. Mảnh này còn nhỏ hơn
mảnh gã lấy được, chỉ cỡ bàn tay, sắc vàng đã nhạt đi nhiều, bên trong còn vết
nứt.

“Không biết Ngụy đạo hữu hiểu gì về vật này chăng?” Thấy mắt Ngụy Tác ánh lên,
Bàn Long chân nhân bình tĩnh như thường hỏi.

Ngụy Tác không đáp, ngoái nhìn Thanh Bình. Vật này vốn của Kỳ Long Sơn, Thanh
Bình khẳng định hiểu rõ hơn gã.

“Bọn tại hạ chỉ biết nó có thể đi qua một vài khe nứt không gian, còn lại
không hiểu gì.” Thanh Bình hít sâu một hơi.

“Nếu tại hạ không lầm thì đây là mảnh vỡ của Trường sinh bi.” Bàn Long chân
nhân liếc Ngụy Tác hòa Thanh Bình đầy thâm ý, “Tại hạ biết vốn cổ bảo này có
công hiệu chia không gian, chạy trốn và ẩn thân, nhưng từ thời thượng cổ tu sĩ
thì đã phá tổn. Thành ra chỉ còn đi qua được một số khe nứt không gian. Mảnh
vỡ này chỉ còn lại uy năng của chất liệu, uy năng pháp trận gần như tan hết,
nếu gặp khe nứt không gian quá mạnh thì dù đi qua cũng sẽ bị hủy.”

“Lẽ nào…” Bàn Long chân nhân nói thế, Ngụy Tác lại giật giật chân mày.

“Xem ra Ngụy đạo hữu đã đoán ra.” Bàn Long chân nhân nhìn Ngụy Tác, “Đúng thế,
bọn tại hạ vô tình nhặt được, phát hiện ra khe nứt không gian thì đã thử. Kết
quả Trường sinh bi tuy miễn cưỡng bảo vệ tu sĩ qua được nhưng sau đó sẽ tổn
hủy.”

Thoáng ngừng lại, Bàn Long chân nhân nhìn mảnh vỡ trắng nhạt trước mặt Ngụy
Tác: “Vật này mà dùng chân nguyên kích phát, dừng lại trong khe nứt không gian
trung một chốc thì thành thế này.”

“Nói thật, tại hạ đã thử vật của Thanh Bình.” Ngụy Tác hít sâu một hơi, bảo
Bàn Long chân nhân, “Nhưng quang hoa tối đa chỉ bao kín ba người, chân nhân
định thế nào?”

“Ở ngoài Thiên khung thì quy củ tối công bình là cá lớn nuốt cá bé, mỗi vị đạo
hữu đều không muốn trao cơ hội ra ngoài cho người khác chứ nhỉ?” Bàn Long chân
nhân nhìn Ngụy Tác: “Nếu tại hạ không nhầm, thần thông của Ngụy đạo hữu và
Bạch đạo hữu đều hơn Thanh Bình đạo hữu.”

“Ý các hạ là ba chúng ta đi ra, để Thanh Bình đạo hữu lại?” Ngụy Tác nhìn Bàn
Long, nhạt giọng hỏi.

Thanh Bình nhợt nhạt mặt mày.

“Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất. Tần thông như chúng ta mà giao đấu,
chưa biết chừng không ai thoát cũng nên.” Bàn Long chân nhân gật đầu với Ngụy
Tác, “Đạo hữu cũng là người thông minh, chắc hiểu được tình thế.”

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận