Vào sảnh đường của Chân Tàng điện, Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải đều hơi nheo
mắt, không ngừng nhìn tứ bề, mím môi với vẻ kinh hỉ dị thường.
“A! Ngần này cổ bảo! Phát đạt rồi!”
Lục bào lão đầu như điên cuồng kêu lên trong tai Ngụy Tác.
Sảnh đường chừng năm, sáu mươi trượng vuông, mặt đất toàn là mảnh ngọc vỡ,
phía trên đầu thủng một lỗ to, đã đổ nát lắm rồi.
Trong sảnh chân chân thực thực dựng sừng sững ba mươi mấy bạch ngọc đài hình
tròn phủ kín trong thanh sắc quang tráo.
Trừ mấy ngọc đài trống trơn thì đều đặt một món pháp bảo.
Pháp bảo muôn hình vạn trạng, có ngọc trâm, vòng tay, viên bát, pháp kỳ,
trường phan… không món nào giống nhau.
Ngụy Tác hít sâu một hơi, thần thức trải ra, thanh sắc quang tráo không gây ra
trở ngại, tổng cộng hai mươi bảy pháp bảo.
Theo tu đạo giới hiện tại, viễn cổ cổ bảo đều uy năng kinh nhân, nhưng con số
hai mươi bảy món này cũng quá kinh nhân.
“Chư vị đạo hữu, chúng ta thử xem thanh sắc quang tráo có gì lạ, lấy được cái
gì ra không?”
Sau mười mấy tích tắc, Lệ Nhược Hải tài hít sâu một hơi bảo Ngụy Tác và bọn Kỳ
Long Sơn.
“Để tại hạ, nếu không nhầm thì lần này đến lượt mỗ.” Pháp Hoa chân nhân liếc
Dương chi điểu đang thoải mái, nói.
Có vẻ y và bọn Lệ Nhược Hải thường hợp tác, đã có ước định, việc có thể nguy
hiểm thì lần lượt.
Hiện tại Ngụy Tác và lục bào lão đầu không hiểu gì về cấm chế ở đây, tuy điện
vũ này trong sơn môn của viễn cổ đại tông môn thì không có cấm chế với lực sát
thương quá cao, Dương chi điểu cũng không cảm thấy nguy hiểm, nhưng Ngụy Tác
đương nhiên không cướp cơ hội.
Pháp Hoa chân nhân nhìn quanh một lượt, đi về phía một thanh sắc quang tráo.
“Y…”
Ngụy Tác không nén được thầm toát mồ hôi.
Hóa ra ngọc đài trong thanh sắc quang tráo có đặt một pháp bảo hình hoàng sắc
mộc ngư.
Pháp Hoa chân nhân tu luyện phật môn công pháp, tất nhiên thích phật môn pháp
khí.
Bất quá Pháp Hoa chân tựa hồ càng cẩn thận hơn Kỳ Long Sơn, đi quanh thanh sắc
quang tráo ba, bốn vòng, thấy không uy năng hủy diệt hì mới chạm tay vào, khẽ
dồn cổ chân nguyên ấn thử.
Xoạt, Pháp Hoa chân nhân và bọn Ngụy Tác không ngờ là chân nguyên không bị trở
ngại, xuyên vào thanh sắc quang tráo, cuốn hoàng sắc mộc ngư ra.
Lần đầu tiên thử đã thành công!
Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải kinh hỉ dị thường.
Xoạt, mọi người không thấy gì lạ, cùng hoan hỉ lao đến cạnh Pháp Hoa chân
nhân.
Pháp Hoa chân nhân cũng thập phần hưng phấn, thu hoàng sắc mộc ngư cổ bảo lại,
cùng chúng nhân quan sát.
Hoàng sắc mộc ngư đích xác bằng gỗ, thơm man mác, bề mặt nhẵn bóng. Cmàu vàng
thuần chính cũng là màu gỗ, đừng nói thị bọn Lệ Nhược Hải, ngay cả lục bào lão
đầu cũng không biết chất gỗ đó.
Bề mặt mộc ngư không có phù văn, nhưng mỗi vảy lại là một đóa bảo hoa, càng
nhìn càng thấy bảo tướng trang nghiêm. Cũng như tuyệt đại đa số cổ bảo, không
có linh quang và linh khí lộ ra, không giống pháp bảo của tu đạo giới hiện tại
nên không rõ phẩm giai.
“Ngụy đạo hữu, hiện tại số lượng cổ bảo nhiều, Pháp Hoa chân nhân đã thử, để
lấy chắc không có nguy hiểm.Chúng ta cứ theo cách đã bàn trước, do Ngụy đạo
hữu chọn một món, thích món nào cứ lấy.” Nhìn kỹ vật này, Lệ Nhược Hải mỉm
cười với Ngụy Tác.
Gã và bọn Lệ Nhược chọn trước tiên khiêu tuyển một món, tiếp đó bọn Lệ Nhược
Hải chọn, vòng hai thì ngược lại, gã chọn cuối cùng, nếu còn vòng ba lại do gã
chọn trước, cứ thế.
Có tới hai mươi bảy cổ bảo, nếu hoàn toàn thuận lợi thì có thể chọn năm lần,
còn lại sẽ do Kỳ Long Sơn thu lấy, tìm đủ số lượng thì lại phân phối.
“Ngụy Tác, cổ bảo thường có cách điều khiển đặc biệt, có những cổ bảo thậm chí
cần chân nguyên công pháp của tông môn sở hữu để phối hợp mới có thể thi
triển, không thì chỉ là phế vật.”
“Chọn thì phải chọn thứ gì tính chất thập phần phân minh, là đan hệ nguyên
khí, như thế sẽ dễ tìm được cách điều khiển, không thì chọn thứ gì chất liệu
hữu dụng, dù không tìm được cách sử dụng cũng có thể tận dụng chất liệu.”
Lệ Nhược Hải và Ngụy Tác bàn đến việc phân phối cổ bảo, lục bào lão đầu hưng
phấn kêu lên.
Cổ bảo cao cấp là thứ mỗi tu sĩ mong ước, những lúc nhàn hạ thì đều nhắc đến,
khi Ngụy Tác là tiểu tán tu tại Linh Nhạc thành thì thường lang thang ở chợ
giao dịch tự do nên biết không ít về cổ bảo.
Gã biết tuyệt đại đa số cổ bảo không thể dùng bừa bãi vì khác với pháp bảo
hiện tại, cứ dồn chân nguyên vào là xong. Có cổ bảo mà sử dụng sai cách thì sẽ
nổ tung, nên nhiều tiệm có tu sĩ chuyên môn nghiên cứu cổ bảo và thủ đoạn để
thử cách sử dụng.
Thông thường chỉ có chừng ba phần cổ bảo thử ra được phương pháp sử dụng, đại
đa số cổ bảo chỉ thử được một phần phương pháp, phát huy một phần nhỏ uy năng,
hoặc sử dụng vô thưởng vô phạt.
Bất quá Ngụy Tác không hề nóng lòng, vì biết lục bào lão đầu cuồng mua sắm thì
dù gã không hỏi, lão cũng sẽ không nén được mà chỉ cho gã chọn.
Quả nhiên, không ngoài Ngụy Tác sở liệu, chưa xem xong hai mươi bảy pháp bảo
thì lục bào lão đầu đã kêu lên trong tai, “Ngươi chọn trong số hắc sắc chủy
thủ, hồng sắc cổ kính và kim sắc tiểu cổ. Hắc sắc chủy thủ do phù văn tinh kim
luyện chế thành, hồng sắc cổ kính dùng Hỏa tước ngọc luyện chế thành, kim sắc
tiểu cổ có phù văn giống với một lôi hệ pháp bảo lợi hại ở thời của ta, chắc
là một món lôi hệ pháp bảo.”
Sợ Ngụy Tác không đủ kiến thức nên lục bào lão đầu lại giải thích, “Phù văn
tinh kim là cách luyện chế độc đáo của viễn cổ tu đạo giới, chia những hạt
tinh kim đã nhỏ rồi thành nhỏ hơn, theo phương pháp đặc biệt mà hình thành phù
lục li ti. Tinh kim luyện chế được như có vô số phù lục nên độ bền dai thập
phần kinh nhân. Thậm chí có thể chịu nổi uy năng huyền giai thượng phẩm trở
lên, dù luyện lại cũng không ảnh hưởng đến chất liệu. Hắc sắc chủy thủ dù
không có phương pháp sử dụng thì cũng có thể đem luyện chế thai thể pháp bảo.
Hỏa tước ngọc là hỏa hệ bảo ngọc uy năng thập phần lợi hại, ngọc thạch này rất
có linh tính, có thể luyện chế thông linh pháp bảo, thậm chí có khí linh.”
“Có thể có khí linh?” Lục bào lão đầu nói vậy, Ngụy Tác cực kỳ động lòng.
Nếu trong cổ bảo này cũng có một khí linh, chẳng phải tuyệt vời lắm sao?
“Tại hạ chọn pháp bảo này.” Ngụy Tác bảo Lệ Nhược Hải rồi dùng chân nguyên bao
lấy, thuận lợi cuốn hồng sắc cổ kính ra.
Tấm kính chỉ cỡ bàn tay, một mặt trơn nhẵn, soi rõ mặt người, mặt kia có phù
văn đặc biệt hình chìn con Trường vũ hỏa điểu.
“Thanh Bình đạo hữu, đến lượt đạo hữu rồi.” Lệ Nhược Hải không nhìn vật trong
tay Ngụy Tác mà mỉm cười với Thanh Bình.
Thanh Bình hơi đỏ mặt vì hưng phấn, xoa chân múa tay, có vẻ bọn Lệ Nhược Hải
đã ước định sẵn xem ai chọn trước.
Xoạt, Thanh Bình dùng chân nguyên cuốn ra một thứ.
“Vật này bất phàm nhưng càng phức tạp thì càng khó tìm được phương pháp sử
dụng…” Lục bào lão đầu thở dài trong tai Ngụy Tác.
Hóa ra Thanh Bình lấy được một chiếc vòng tay.
Cái vòng tay có năm viên châu, dùng dây vàng xuyên lấy nhau, mỗi viên đều cỡ
ngón tay, màu sắc khác biệt, phát ra hào quang nhu hòa màu đen, trắng, đỏ,
xanh, tím đẹp mắt.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: