“Hắc hắc!”
Lệ Nhược Hải nói năng nghiêm trọng, Ngụy Tác chỉ thầm nham nhở mỉm cười.
Gã đương nhiên biết thần thức mà trọng thương sẽ nghiêm trọng thế nào nhưng
trong tay gã còn có Phệ tâm trùng trời sinh biết phát ra thần thức xung kích.
Chỉ cần có thuật pháp thần thức xung kích thích hợp thì khi đối địch, nếu
không yên tâm là sai Phệ tâm trùng phát động trước thăm dò.
Nếu đối phương có pháp bảo phản ngược thần thức xung kích, thần thức Phệ tâm
trùng thụ thương thì gã lại từ từ nuôi tiếp.
Pháp bảo này cực hiếm, đến giờ gã mới thấy Đổng Thanh Y có một viên ngọc chống
lại được thần thức uy áp của đối phương ra thì chưa thấy pháp bảo nào phản
ngược được thần thức xung kích.
Nếu pháp bảo phản ngược thần thức xung kích dễ tìm thì bọn Lệ Nhược Hải không
cần đi mời gã.
Gã đã quyết tâm, có thời gian sẽ đến Mật Vân tông xem có cơ hội lấy được thuật
pháp thần thức xung kích thích hợp không.
Thấy Ngụy Tác thản nhiên, Lệ Nhược Hải như hiểu ra, tỏ vẻ ngẫm ngợi.
“Đúng rồi.” Ngụy Tác đột nhiên nhớ ra, hỏi Lệ Nhược Hải, “Lệ cung chủ, tại hạ
cần Thanh hư đằng vì để phối hợp luyện linh dược. Nhưng nghe nói Thanh hư đằng
hữu dụng với Thần huyền cảnh tu sĩ nhưng không biết kỹ, mong Lệ cung chủ giải
thích cho?”
Thanh hư đằng có tác dụng với cả Thần huyền cảnh tu sĩ, Ngụy Tác cũng chỉ nghe
lục bào lão đầu nói là Thanh hư đằng hiếm hơn cả Tử hồ hoa, tại điển tịch
không ghi lại, lão cũng chưa từng có chủ nhân là đại tu sĩ Kim đan kỳ trở lên,
hiểu vật này hữu dụng với Thần huyền cảnh tu sĩ nhưng không biết cụ thể.
“Ngụy đạo hữu cần Thanh hư đằng để chuẩn bị tương lai xung kích Thần huyền
cảnh?” Lệ Nhược Hải và Kỳ Long Sơn, Thanh Bình đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Xem ra các vị đã biết tác dụng của Thanh hư đằng, chả lẽ thứ này dùng để xung
kích Thần huyền cảnh?” Đầu óc Ngụy Tác cực kỳ linh quang, hiểu ý bọn Lệ Nhược
Hải.
“Xem ra Ngụy đạo hữu không hiểu gì về Thanh hư đằng.” Lệ Nhược Hải khẽ lắc
đầu, giải thích, “Thanh hư đằng còn gọi là Tam thanh tiên đằng, là vật mọi tu
sĩ có hi vọng xung kích Thần huyền cảnh đều cần. Nó không chỉ đề cao xác suất
tu sĩ xung kích Thần huyền cảnh thành công, mà tương đương với đề thăng tư
chất cho thần huyền pháp tướng.”
“Tư chất cho thần huyền pháp tướng?” Ngụy Tác ngẩn ra, Thần huyền cảnh đối với
gã là một lĩnh vực mới, cơ hồ không biết gì, thậm chí lục bào lão đầu cũng
không. Sự thực thì lục bào lão đầu không biết nhiều về Kim đan cảnh, những gì
gã biết là từ điển tịch Hải Tiên tông mà từ miệng Lý Dực Triển.
Ngụy Tác hoàn toàn không hiểu gì, Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn nhìn nhau,
tắt tiếng.
Họ nhận ra tuổi thật của gã chỉ hữu hai mươi mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi mà có
tu vi, thần thông thế này thì nghìn năm nay, gã là bất thế thiên tài của Thiên
Huyền đại lục. Họ đều cho rằng gã đương nhiên có hi vọng xung kích Thần huyền
cảnh, hiện tại chuẩn bị Thanh hư đằng cũng là bình thường, thường thì linh
dược lúc cần lại không tìm được. Nhưng hóa ra gã không hiểu gì về Thần huyền
cảnh, chuẩn bị Thanh hư đằng không phải để tương lai xung kích Thần huyền
cảnh.
Nếu bảo không hiểu gì về Thần huyền cảnh mà lại tu luyện đến Thần huyền cảnh,
thì những lão quái chuẩn bị cả trăm năm cho Thần huyền cảnh mà không thành
công biết đươc tất sẽ hộc máu tức chết.
Thượng cổ tu đạo giới có một tu sĩ là Hoang Dã chân quân, trong tình huống
không biết gì mà đạt tới tu vi kinh thiên Thần huyền cảnh.
Lúc còn là anh nhi, y được phụ mẫu mang theo, cùng một toán tu sĩ đi từ đại
lục này đến đại lục khác, kết quả gặp cao giai yêu thú tại man hoang hoang
nguyên ở ngoài Thiên khung nên tất cả chết sạch. Y được linh thú của phụ mẫu
nuôi nấng nên mới sống sót.
Kết quả tu sĩ này không biết gì về tu đạo giới, mù chữ luôn, cứ theo hình mà
tu sĩ đi cùng cha mẹ để lại mà tu luyện, không biết gì đến Thiên khung và tu
sĩ chi thành, cho là hoàn cảnh sinh tồn ở hoang dã ngoài Thiên khung, nhưng cứ
thế mà y đạt tới Thần huyền cảnh.
Quan trọng là man hoang bên ngoài Thiên khung có yêu thú bát giai, cửu giai, y
tu luyện đến Thần huyền cảnh vẫn thấy thực lực của mình không ra sao. Kết quả
nhờ cơ duyên xảo hợp, gặp vài tu sĩ, quay về bên trong Thiên khung thì y mới
phát hiện mình là đại nhân vật.
“Thần huyền pháp tướng do kim đan phá bích, biến hóa thành.” Tắt tiếng nhìn
nhau, Lệ Nhược Hải thấy mình như thành sư tôn của Ngụy Tác, giải thích, “Xung
kích Thần huyền cảnh thành công, kim đan biến hóa thành thần huyền pháp tướng
thì lúc tu luyện, thần huyền pháp tướng cũng như tu sĩ có thêm một thân thể
hấp nạp luyện hóa linh khí, đồng thời hấp nạp thiên địa nguyên khí, đề thăng
chân nguyên tu vi cho tu sĩ. Nên tốc độ tu luyện của Thần huyền cảnh tu sĩ cao
hơn tu sĩ Kim đan ngũ trọng nhiều. Thanh hư đằng có thể đề cao tư chất cho
thần huyền pháp tướng, tương đương với giúp thần huyền pháp tướng hấp nạp
nguyên khí và tu tốc độ luyện càng cao.”
“Không phải chứ? Cũng như Huyền minh tiên liên khiến tu sĩ tu thành băng linh
căn, mỗi linh căn sẽ khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn. Thanh hư đằng khiến thần
huyền pháp tướng như có thêm linh căn.” Ngụy Tác tròn mắt nướt nước bọt.
“Thần huyền pháp tướng là kim đan biến hình, nhất thân tinh hoa và linh khí
của tu sĩ ngưng tụ thành, có thêm linh căn cũng có thể đem ra làm ví dụ.” Lệ
Nhược Hải gật đầu, nhìn Ngụy Tác, “Đề thăng phẩm giai thần huyền pháp tướng
thì chỉ có Thanh hư đằng và Pháp tướng tiên thảo. Hai loại linh dược này có
thể khiến nguyên khí của thần huyền pháp tướng thay đổi về chất.”
“Lệ cung chủ kiến thức quả nhiên phi phàm. Không ngờ Thanh hư đằng còn có thần
diệu này.” Ngụy Tác thấy lần này theo bọn Lệ Nhược Hải đã tăng trưởng không ít
kiến thức.
“Tiếc là Thanh hư đằng chỉ ba thước, dược lực đến mức nào đó sẽ không tăng
thêm, một nhánh Thanh hư đằng đủ cho một thần huyền pháp tướng biến đổi về
chất, bằng không bọn tại đã yêu cầu Ngụy đạo bớt cho chút đỉnh.” Lệ Nhược Hải
cười khổ nhìn Ngụy Tác, “Ngụy đạo hữu, với tu vi và thần thông của đạo hữu thì
xung kích Thần huyền cảnh rất sáng sủa, lấy được Thanh hư đằng thì sử dụng nên
cân nhắc. Thần huyền pháp tướng quan trọng hơn một môn thuật pháp nhiều.”
“Dược lực của Thanh hư đằng chỉ đề thăng phẩm giai của một thần huyền pháp
tướng?” Ngụy Tác hỏi: “Vật đó có thể trồng đi nơi khác không?”
“Di thực thì có thể, lại không khó, bất quá cũng vô dụng.” Thanh Bình chen
lời, nàng ta hiểu ý Ngụy Tác nên, lắc đầu, “Thanh hư đằng có chỗ cổ quái là
cắt đứt rồi thì không mọc thêm nữa, dù di thực thì nó cũng không dài ra, thành
thử phát hiện Thanh hư đằng thì cứ cắt cả mang đi.”
“Không phải chứ, biến thái thế hả?” Ngụy Tác tròn mắt, “Chúng phồn thực bằng
cách nào?”
“Không ai biết chúng phồn thực kiểu gì, quanh Thanh hư đằng mấy vạn dặm sẽ
không có nhánh thứ hai, cắt cụt rồi cũng không có nhánh nữa mọc ra. Vật này vì
thế càng lúc càng hiếm, bọn tại hạ được được ở điển tịch vài tông môn nhưng
lịch sử mấy nghìn năm nay của Thiên Huyền đại lục dù thỉnh thoảng xuất hiện
Thanh hư đằng cũng bị Thần huyền cảnh tu sĩ lấy mất. Mấy nghìn năm chỉ có vài
người tận mắt thấy Thanh hư đằng, còn lại chỉ nghe nói chứ không thấy tận
mắt.” Lệ Nhược Hải nghiêm túc bảo Ngụy Tác: “Ngụy đạo hữu lấy được Thanh hư
đằng cũng không nên để lộ, bằng không sẽ có Thần huyền cảnh tu sĩ tìm tới thì
rầy rà to.”
“Vậy thì trực tiếp luyện hóa chắc ăn hơn.” Ngụy Tác nói.
Vừa bàn luận, bọn Ngụy Tác thân ảnh không hề dừng lại, tan biến vào con đường
đá sứt sở.
…
“Nơi này là Thanh Thành khư?”
“Họ vào đây tìm bảo vật?”
Thân ảnh bọn Ngụy Tác vừa khuất bóng thì một dải độn quang từ Hôi Vụ hạp cốc
đáp xuống.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:
Boom Thông Thiên Chi Lộ 30 Chương chào mừng 30/4 – 1/5 đến đây là kết thúc.
Chúc anh em ngày lễ vui vẻ :99: