Thông Thiên Chi Lộ

Chương 509: Phục kích dưới vực sâu

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mặt dày thì no bụng.

Tại Linh Nhạc thành, lúc còn làm cái nghề rất có tiền đồ là đê giai tiểu tán
tu, giao dịch thì gã đều mặt dày thêm này thắt kia cũng là việc bình thường.

Mặt dày để thu lợi thì với Ngụy Tác không có gì phải nói.

Kỳ Long Sơn, Thanh Bình và Pháp Hoa chân nhân không vội, đợi gã nhận thanh sắc
ngọc phù của Lệ Nhược Hải xong mới gật đầu, đi trước dẫn đường.

Đi qua thanh sắc quang mạc, Chân Từ thâm uyên hiện ra trước mắt Ngụy Tác.

Trước mặt Ngụy Tác là vực sâu.

Phía trên miệng vực độ trăm trượng và bên trong vực đều lan tràn ngân sắc
quang tuyến.

Như từng sợi tơ nhện màu bạc kết lại, cũng giống vô số sợi dây đàn bằng bạc
bện vào nhau.

Bờ kia vực là một bình đài đổ nát chỉ còn lại ba mảnh vỡ hình tam giác lơ lửng
trên không trung.

Từng đạo hồng sắc quang hoa mê ly như tia chớp lóe lên sau bình đài khiến
thinh không ánh màu cam.

Nếu miệng vực này sâu không đáy đã đành.

Đáy vực thì với mục lực của bọn Lệ Nhược Hải có thể nhìn thấy phần nào, với
Ngụy Tác thì càng rõ.

Đáy vực có rất nhiều cây trụ cao cỡ ba thân người, tua tủa như măng đá.

Phần lớn trụ đá đã gãy đổ nhưng trên trụ còn nhiều ngân sắc quang điểm, tựa hồ
ngân sắc quang tuyến bắt nguồn từ các cây trụ.

Trừ ra, đáy vực còn nhiều bức tượn tu sĩ cầm pháp khí, đại đa số là phi kiếm.

Trên các bức tượng đầy phù văn huyền ảo khôn tả, cực kỳ cổ kính và phát ra
quang hoa đặc biệt.

Đáy vực mọc đầy rêu, rải rác xương khô, loáng thoáng có quang mang, tựa hồ là
pháp bảo.

“Kỳ đạo hữu, các vị thử thăm dò dưới kia chưa?” Thấy quang mang thoạt ẩn thoạt
hiện, Ngụy Tác máy động.

“Bọn mỗ không dám.” Kỳ Long Sơn lắc đầu, “Ngụy đạo hữu thử kích phát một đạo
thuật pháp là biết nguyên nhân.”

“Hả?”

Ngụy Tác máy động, một đạo ám kim sắc kiếm khí đột nhiên vút xuống.

Đạo thuật pháp này là “Ám hoàng kiếm khí” mà Ngụy Tác lấy được từ tay Huyền Vũ
chân nhân.

Gã định thừa cơ rèn luyện, đạo thuật pháp này trừ có hai thủ đoạn công kích
thì kích phát kiếm khí cỡ nào là do cách khống chế chân nguyên, tu vi hiện tại
của gã mà dùng thuật pháp này, dù cố ý giả trang thành tu sĩ Phân niệm cảnh,
không có Vọng khí thuật pháp tất không nhìn ra.

Hiện tại Ngụy Tác cũng sợ đạo thuật pháp này uy năng quá mạnh nên cố ý khống
chế khiến kiếm khí kích phát uy năng chỉ ngang với đạo giai hạ phẩm pháp bảo.

“À!”

Gã giật giật chân mày vì vực sâu trừ ngân sắc quang ti ra không có gì nữa
nhưng đạo kiếm khí bắn xuống thì lại rực ánh đỏ, hơn trăm đạo hồng sắc ti
quang cắt ngang ám kim sắc kiếm khí, thần thức của gã không thể đoán được hồng
sắc ti quang từ đâu đột nhiên mọc ra.

Đạo ám kim sắc kiếm khí bị cắt thành mấy trăm đoạn.

Ngụy Tác trợn tròng trắng, uy năng hồng sắc ti quang khiến gã lạnh người.

“Uy năng hồng sắc ti quang thì bọn mỗ đã thử, huyền giai trở lên, không phá
được thì càng có nhiều hồng sắc ti quang đổ tới.” Kỳ Long Sơn nhìn Ngụy Tác,
“Từ năm mươi trượng trở xuống, kích phát phi độn thuật pháp, tạo thành nguyên
khí dao động cũng dẫn phát hồng sắc ti quang.”

“Huyền giai trở lên?” Ngụy Tác trợn tròng trắng, đột nhiên nghĩ đến tổ hợp đầu
óc đan giản Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân.

Lúc trước hai gã dùng cách câu cá, từ đỉnh Tiểu Dạ sơn, móc được không ít thi
thể yêu thú trong Diệt tiên đằng. Học theo họ, làm một cần câu dài, chưa biết
chừng sẽ câu được thứ gì tốt cũng nên, chân từ xạ tuyến hút tinh kim, nên có
thể sẽ câu được thứ gì đó hay ho nhưng không làm bằng tinh kim.

“Đi thôi!”

Thấy Ngụy Tác trợn tròng trắng, Kỳ Long Sơn và Pháp Hoa chân nhân tưởng gã bỏ
ý tìm hiểu thứ trong vực sâu, nên gật đầu, cả toán lại lao lên không.

“À!”

Ngân sắc quang ti trên Chân Từ thâm uyên xung kích hoàng sắc quang tráo do
Pháp Hoa chân nhân kích phát, liên tục vang lên tiếng thiêu đốt, quang tráo
sáng bừng những đóa hoa, không phá được quang tráo nhưng Ngụy Tác cũng hơi
biến sắc.

Ngân sắc quang ti tuy không thấu qua được hoàng sắc quang tráo, nhưng vừa vào
phạm vi bao trùm của ngân sắc quang ti lung, Ngụy Tác cảm nhận thân thể chìm
hẳn xuống như có sức mạnh lôi kéo.

Thân thể nặng hơn không chỉ trăm lầm, phi độn ở Chân Từ thâm uyên chậm bằng
nửa bình thường.

Gã hiểu rõ đó còn là vì Pháp Hoa chân nhân kích phát linh quang quang tráo
chống lại chân từ chi lực không thì gã đã không chống nổi, bị Chân Từ thâm
uyên lôi xuống.

Hiện tại uy năng hoàng sắc linh quang quang tráo do Pháp Hoa chân nhân kích
phát tan dần, ngân sắc quang ti xung kích vào thì quang tráo nhạt dần, mỗi
mười mấy tích tắc, Pháp Hoa chân nhân lại dồn một đạo chân nguyên vào khiến
hoàng sắc cổ phù kích phát một hoàng sắc linh quang quang tráo khác.

Chốc sau, cả toán đến giữa Chân Từ thâm uyên.

Thấy cả toán sắp an toàn đi qua nơi này, đột nhiên Kỳ Long Sơn hơi sững lại.

“Sao hả?” Cạnh Kỳ Long Sơn, Pháp Hoa chân nhân hỏi.

“Nhìn phía kia.” Kỳ Long Sơn chỉ tay, mục quang âm trầm, “Các vị có nhớ lần
trước đến đây không có màn sương xám không?”

Pháp Hoa chân nhân và Thanh Bình hơi ngẩn ra, nơi Kỳ Long Sơn chỉ là phía sau
bình đài.

“Tựa hồ không đúng, lần trước đến không có.” Pháp Hoa chân nhân và Thanh Bình
tỏ rõ thần sắc dị thường ngưng trọng.

Từ phía sau bình đài, một đạo đạo hồng sắc quang hoa mê người mang theo hơi
sương xám nhạt bao trùm trăm trượng.

Hôi sắc vụ khí và hơi sương ở Hôi Vụ hạp cốc khá giống nhau.

“Lần trước không có sương xám thế này?”

Ngụy Tác nghe Kỳ Long Sơn và Pháp Hoa chân nhân nói thì quan sát màn sương,
nhưng đúng lúc đó thì màn sương bất động chợt uốn mình lan ra.

Cùng lúc, giọng nói dị thường không linh, cực kỳ lọt tai đột nhiên vang lên.

Giọng nói là của một nữ tu, cảm giác đầu tiên của Ngụy Tác là chưa từng nghe
tiếng hát nào hay đến thế.

Giọng nói lại như trực tiếp vang trong óc bọn Ngụy Tác, mỗi một âm tiết như
sóng xung kích vô cùng đánh vào não hải.

“Không xong!”

Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt.

Trừ gã thì bọn Kỳ Long Sơn, ngay cả Lệ Nhược Hải đều tỏ ra si mê.

Bọn Lệ Nhược Hải cả phi độn thuật pháp cũng ngừng thi triển, ngay cả Pháp Hoa
chân nhân cũng dừng kích phát hoàng sắc cổ phù, linh quang quang tráo tan
nhanh.

Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải rơi nhanh xuống như cục đá.

Bọn Lệ Nhược Hải hoàn toàn mất khống chế, rơi cực nhanh còn Ngụy Tác vẫn có
thể thi triển phi độn thuật pháp, chỉ là thân thể nặng hơn mấy chục lần, rơi
chậm hơn mà thôi

“Phù!”

Tích tắc đó, Ngụy Tác vung tay dồn chân nguyên vào đáo hoàng sắc cổ phù.

Ngụy Tác thay Pháp Hoa chân nhân khống chế hoàng sắc cổ phù.

Cùng lúc, chân nguyên từ tay kia Ngụy Tác bao lấy bọn Lệ Nhược Hải, như sợi
dây kéo họ lại.

Hoàng sắc quang tráo lại sáng lên, thân ảnh bọn Ngụy Tác dừng lại trên không.

Dù vậy, lưng gã cũng toát mồ hôi lạnh.

Rơi liền mấy chục trượng, cách chỗ dẫn phát hồng sắc quang ti mà Pháp Hoa chân
nhân nói có hai, ba mươi trượng.

Dùng chân nguyên lay bọn Lệ Nhược Hải lướt đi, đồng thời gã hít sâu một hơi,
nhìn về màn sương xám.

Trong hôi sắc vụ khí, một thân ảnh mảnh mai, có phần kiêu ngạo hiện ra.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận