“Thân thế của ngươi?” Ngụy Tác ngẩn người.
Gã vốn cho rằng Nam Cung Vũ Tinh cũng như gã, xuất thân từ một gia đình phổ
thông tán tu. Lúc gã quen nàng, tu vi của nàng không cao, gia nhập Thiết Sách
cũng không phải tổ chức lợi hại gì.
Linh Nhạc thành có quá nhiều tán tu như gã và Nam Cung Vũ Tinh. Nhưng xem ra
có vẻ nàng không như gã, không phải là dân cư bản địa cực kỳ phổ thông của
Linh Nhạc thành.
“Phụ mẫu ta kỳ thực là tu sĩ trong Lộc Giác thành, một thành nhỏ ở Thiên Huyền
đại lục trung bộ. Sau này vì kết oán với tu sĩ khác nên mới đến Linh Nhạc
thành.” Nam Cung Vũ Tinh nhìn Ngụy Tác: “Phụ mẫu săn yêu thú bên ngoài Thiên
khung mà chết trong tay yêu thú, chỉ còn lại mình ta.”
“Phụ mẫu ngươi kết oán với ai?” Ngụy Tác nhíu mày, gã chưa từng nghe nói đến
Lộc Giác thành, khẳng định là một ngôi thành nhỏ tầm thường ở Thiên Huyền đại
lục trung bộ, nhưng giờ có tu vi này nên nghe nàng nói thế thì phản ứng đầu
tiên đương nhiên là muốn giúp nàng giáo huấn tu sĩ năm xưa kết oán với phụ mẫu
nàng.
“Cho qua thôi, phụ mẫu bảo sư môn của mẫu thân muốn gả người cho một tu sĩ
khác, nhưng người cùng phụ thân trốn đến Linh Nhạc thành.” Nam Cung Vũ Tinh
càng đỏ mặt, “sư môn của mẫu thân không biết hiện giờ thế nào, ta cho ngươi
biết không phải muốn ngươi xuất thủ, dù gì sư môn của mẫu thân cũng không đối
phó hai người. Cho ngươi biết vì khi ấy sư môn nhất định muốn mấu thân lấy tu
sĩ khác là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân, nguyên nhân gì?” Ngụy Tác càng lúc càng mơ hồ.
“Mẫu thân ta có thể chất đặc biệt.” Nam Cung Vũ Tinh nhìn gã.
“Thể chất đặc biệt? Linh căn tu sĩ?” Ngụy Tác ngẩn người.
“Không phải linh căn.” Nam Cung Vũ Tinh lắc đầu, “Thể chất của người nếu cùng
ai đó kết đạo lữ, tập luyện song tu thuật pháp thì sẽ có lợi cho nam tu, Thiên
Huyền đại lục không có danh xưng cho thể chất này nhưng đại lục khác thì…”
“Diệu lô đỉnh?!” Nam Cung Vũ Tinh chưa dứt lời, bị cắt ngang vì dáng vẻ tròn
mắt không dám tin của Ngụy Tác.
“Đúng thế, theo cách nói của Vân Linh đại lục thì nữ tu có thể chất đó là Diệu
lô đỉnh.” Nam Cung Vũ Tinh gật đầu.
“Ngươi nói với ta chuyện đó là…” Ngụy Tác trợn mắt lớn hơn, nuốt nước bọt,
nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên.
“Mẫu thân nói rằng thể chất của ta cũng vậy.” Nam Cung Vũ Tinh gật đầu.
Nam Cung Vũ Tinh cũng là Diệu lô đỉnh chi thân? Chả trách nữ tu xinh đẹp nhiều
như thế nhưng nàng luôn có khí chất khác hẳn.
Nếu Ngụy Tác không nhớ lầm thì Âm Lệ Hoa đã nói với gã Hàn Vi Vi cũng là Diệu
lô đỉnh chi thân.
Gã đã được Hiên Viên lão tổ và Lý Dực Triển cho biết về Diệu lô đỉnh nể hiểu
rõ thể chất Diệu lô đỉnh cũng hiếm có như linh căn thể chất.
Giờ Nam Cung Vũ Tinh cũng là Diệu lô đỉnh chi thân, thật khiến gã không dám
tin.
Biết về Diệu lô đỉnh nên có lần Cơ Nhã và Ngụy Tác song tu xong thì đã tiếc
rằng mình không phải Diệu lô đỉnh chi thân, bằng không sẽ càng có ích cho gã,
Kết quả Ngụy Tác cười cực kỳ nham nhở, ôm nàng nói là cần cù sẽ bù lại hết, tư
chất kém một chút nhưng tu luyện thêm thì hai, ba lần cũng bằng người ta một
lần, khiến Cơ Nhã vốn hay thẹn, không dám nhắc đến ba chữ Diệu lô đỉnh nữa.
“Không ngờ ngươi lại là Diệu lô đỉnh chi thân.” Ngụy Tác khó khăn lắm mới định
thần được, bảo Nam Cung Vũ Tinh, “Theo ta biết Diệu lô đỉnh chi thân có rất
nhiều loại, thể chất của ngươi là loại nào?”
“Ta không biết.” Nam Cung Vũ Tinh thật thà đáp, rồi đỏ mặt, “Mẫu thân ta chỉ
biết là có thể chất loại đó chứ không biết cụ thể.”
“Ta biết rồi. Ngụy Tác, ngươi cho ta vào nạp bảo nang đi.” Lục bào lão đầu đột
nhiên lên tiếng.
Biết rồi?
Lục bào lão đầu nói thế, Ngụy Tác tưởng lão biết Nam Cung Vũ Tinh là Diệu lô
đỉnh chi thân gì nhưng nửa câu sao thì khiến gã ngẩn người, “Lão đầu, ngươi có
ý gì?”
“Còn ý gì nữa?” Thân ảnh lục bào lão đầu xuất hiện, nhìn gã với vẻ cực kỳ coi
thường, “Xuẩn ngốc, Diệu lô đỉnh nào thì thử là biết ngay. Nàng ta nói với
ngươi chuyện đó chả phải muốn xem có thể mang lợi ích gì cho ngươi, cùng ngươi
song tu hả? Nam Cung Vũ Tinh, đừng làm đạo lữ của y nữa, y quá ngốc, không
hiểu phong tình, ta thật không chịu nổi.”
“Chuyện đó…” Ngụy Tác nghe vậy thì lại nhìn Nam Cung Vũ Tinh.
Dù Nam Cung Vũ Tinh lúc ở cùng Ngụy Tác đều không cảnh vẻ gì nhưng nghe lục
bào lão đầu nói thế rồi bị gã nhìn, thì nàng cũng đỏ ửng mặt mày, nhất thời
không biết nên nói gì.
Ngụy Tác tỉnh ra ngay, nham nhở chụp lấy Dưỡng quỷ quán định cho vào nạp bảo
nang.
“Đợi đã!” Lục bào lão đầu vốn có vẻ tính trước rồi, đột nhiên đưa tay yêu cầu
tạm dừng.
“Sao hả? Ngươi bảo hiểu rồi cơ mà?” Ngụy Tác hỏi lục bào lão đầu.
“Ta đột nhiên nghĩ ra, đừng trách ta không nhắc ngươi.” Lục bào lão đầu hầm hừ
với vẻ khinh miệt, “Ngươi lấy được Tráng dương chi từ Thiên La chân nhân vốn
cần phối hợp với âm nguyên linh dược, luyện chế thành đan dược thì mới có công
hiệu tăng cường dương nguyên, khí huyết, nhưng phối hợp với song tu công pháp
thì có thể trực tiếp luyện hóa, có lợi cho cả hai.”
“Tráng dương chi?” Ngụy Tác vỗ lên nạp bảo nang lấy ra một tinh thạch đan
bình, thúy lục sắc quang hoa lấp lóe bên trong, là một cọng rễ như hình hải
mã, là Tráng dương chi mà gã thắng đổ đấu với Thiên La chân nhân.
“Nhớ việc đã đáp ứng với ta nhé.” Lục bào lão đầu trợn tròng trắng, lục quang
lóe lên, quay vào Dưỡng quỷ quán.
Ngụy Tác đương nhiên cho luôn Dưỡng quỷ quán vào nạp bảo nang.
Cho Dưỡng quỷ quán vào nạp bảo nang, chỉ còn lại Ngụy Tác và Nam Cung Vũ Tinh,
gã cầm Tráng dương chi một cách ngượng ngùng.
“Ngụy Tác, dùng Tráng dương chi đi.” Nam Cung Vũ Tinh nghiêm túc nhìn gã.
“A?” Ngụy Tác suýt nữa sắc nước miếng.
“Ta đến tìm ngươi, tâm ý đúng như nhĩ lục bào lão đầu nói.” Nam Cung Vũ Tinh
nhìn gã với thần sắc an định, “Ngươi đi Thanh Thành khư chuyến này, ai biết sẽ
gặp hung hiểm gì. Tu sĩ sinh ly tử biệt vốn là bình thường, không ai dám chắc
chia tay rồi sẽ gặp lại, phụ mẫu chúng ta đều rời nhà như bình thường nhưng
rồi không trở lại. Thần thông của ngươi tuy hơn xa phổ thông tán tu, ta đồng ý
làm đạo lữ của ngươi cộng thêm môn song tu thuật pháp này hữu dụng thì ta cũng
muốn thật sự trao thân, trở thành đạo lữ đúng nghĩa của ngươi.”
Theo tính cách của Ngụy Tác, trước đó mà có nữ tu xinh đẹp nói vậy thì gã
khẳng định sẽ cực kỳ nham nhở vồ vập nhưng Nam Cung Vũ Tinh nói vậy thì gã lại
có cảm giác trang trọng khôn tả.
Nhìn vào mắt Nam Cung Vũ Tinh, Ngụy Tác đột nhiên bật cười, “Nhưng chúng ta
chưa từng cùng tắm ôn tuyền.”
“Lần tới tắm ôn tuyền rồi tính.” Nam Cung Vũ Tinh vừa bực vừa buồn cười trừng
mắt, cố ý quay đi.
“Đợi đã, thư thư.” Ngụy Tác đột kéo tay nàng, hắc hắc mỉm cười.
“Đệ định giở trò gì?” Lòng tay Nam Cung Vũ Tinh nóng lên, định gõ đầu gã.
“Xem này.” Ngụy Tác mỉm cười, toàn lực luyện hóa Khuê thủy trúc.
Lam sắc thủy linh nguyên khí thanh linh vô cùng bị Ngụy Tác rút từ Khuê thủy
trúc ra, ngần ấy thủy linh nguyên khí nhưng gã không dùng để tế luyện Hắc thủy
liên.
Càng lúc càng nhiều thủy linh nguyên khí xuất hiện, ngưng thành một viên thủy
châu trong suốt đoạn càng lúc càng nhiều thủy châu tụ tập lại, khi Khuê thủy
trúc bị luyện hóa xong, lượng thủy linh nguyên khí hình thành một dải nước mấy
trượng.
Từng làn bạch sắc chân hỏa từ tay Ngụy Tác quây quanh dải nước, thiêu đốt
không khí bên ngoài.
Nhiệt độ dải nước tăng lên.
Tích tắc sau, Ngụy Tác thu chân hỏa chỉ vào Hắc thủy liên, bốn cánh của Hắc
thủy liên xòe ra như cái bát đón lấy dải nước.
Hắc thủy liên chạm vào dải nước do thủy linh nguyên khí kinh nhân ngưng thành
thì liên tục hấp thu thủy linh nguyên khí, nhưng chắc phải nửa ngày mới hút
cạn được.
“Thế nào, ôn tuyền này được chứ.” Nam Cung Vũ Tinh khẽ hô, Ngụy Tác phát ra
cách âm linh quang quang tráo, thả cả Hắc minh cốt quân ở cửa, kéo Nam Cung Vũ
Tinh cùng nhảy vào dải nước ấm.
Lúc bay lên, y phục cả hai rơi xuống như bươm bướm.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: