“Hai mươi ba tu sĩ chi thành, mọi truyền tống pháp trận, toàn bộ bị hủy hết?”
Không chỉ tu sĩ tại trường và Ngụy Tác không dám tin, ngay cả lục bào lão đầu
cũng kêu lên trong tai gã.
Theo tập quán, tu sĩ Thiên Huyền đại lục phân chia khu vực bắc bộ lớn hơn
nhiều nam bộ, tu sĩ chi thành ở bắc bộ cũng nhiều hơn nam bộ và tây bộ, nhưng
con số hai mươi ba thành trì quá kinh nhân, tương đương với quá nửa thành trì
ở đó.
Một thành trì không có truyền tống pháp trận, tu sĩ qua lại rất khó khăn, lâu
dần sẽ biến thành một vũng nước tù đọng, một tu sĩ chi thành phần lớn là tu sĩ
Chu thiên cảnh trở xuống, nhiều người đừng nói phi độn pháp bảo mà phi độn
thuật pháp cũng không có, nếu không có truyền tống pháp trận thì như Ngụy Tác
lúc còn là tu vi Thần hải cảnh, phạm vi hoạt động chỉ là hai nghìn dặm quanh
Linh Nhạc thành. Muốn đi xa hơn thì phải qua đêm ở ngoài, với đê giai tu sĩ có
khác gì lấy mạng ra liều. Thiên Huyền đại lục bắc bộ là nơi có nhiều yêu thú ở
rừng núi nhất đại lục.
“Truyền tống pháp trận bị hủy hết vì cớ gì?” Cực Lạc chân nhân tỏ vẻ cực kỳ
ngưng trọng hỏi Bích Hồ chân nhân, “Lẽ nào vì Phá không pháp tinh trong truyền
tống pháp trận bị hủy?”
“Ngần ấy truyền tống pháp trận mất tác dụng, đều vì Phá không pháp tinh bị hủy
hoại.” Bích Hồ chân nhân gật đầu, hai ba mươi đạo quang hoa tản ra, “Phá hủy
Phá không pháp tinh là đây.”
“Đây là?”
Mọi Kim đan tu sĩ ngưng thần nhìn, Bích Hồ chân nhân ném cho chúng nhân mười
mấy tia quang hoa, đều là mấy quả cầu thủy tinh cỡ trứng chim sẻ.
Trong quả cầu thủy tinh có một con trùng đen xì cỡ con kiến.
“Chát!” “Chát!” “Chát!” Tuyệt đại đa số tu sĩ đang kinh ngạc, Cực Lạc chân
nhân và Ngụy Tác, Linh Thú cung cung chủ Lệ Nhược Hải vung tay đánh tan lớp
thủy tinh bao quanh mấy con trùng, dùng chân nguyên hút chúng đến gần.
Mọi Kim đan tu sĩ mới hiểu ra, con trùng ở trong đã chết, lớp thủy tinh bên
ngoài chỉ để giữ cho khỏi hủy hoại ứ.
“Chát chát chát”, mọi tu sĩ chấn tan lớp thủy tinh ngoài mấy con trùng, dùng
chân nguyên bao lấy.
A!
Tiếng hít hơi lạnh lại vang lên.
Con trùng bên trong thì chỉ cái đầu hình gọng kìm đã chiếm một nửa thân thể,
mọi bộ phận thân thể gần giống với kiến, không có mắt hay xúc giác nhưng cứng
hơn cả tinh kim, mấy Kim đan tu sĩ thử dùng chân nguyên ép xuống nhưng vô
hiệu. Quái dị nhất là loại trùng này cũng là yêu thú song không có mảy may khí
tức. Nếu nhắm mắt, quét thần thức vào thì hoàn toàn không cảm giác được, như
thể không khí, vì thế bọn Ngụy Tác phải phá bỏ lớp đem con trùng đếm quan sát
bằng mắt.
“À!”
Cùng lúc, một tiếng cách lại thu hút chú ý của mọi Kim đan tu sĩ.
Linh Thú cung cung chủ mày kiếm mắt sao, thập phần anh tuấn, linh khí hình
thành Hoang cổ mãnh thú hổ vương bốn cánh đang cầm một thanh ngân sắc tiểu
đao.
Lệ Nhược Hải lấy ra ngân sắc tiểu đao cắt nhẹ lên mé trái đầu con trùng bé tí.
Con trùng trông vẫn nguyên lành nhưng bị y cắt một vết thì tách ra.
A!
Tiếng hít hơi lạnh lại vang lên, Lệ Nhược Hải thu đao, thanh hoàng sắc chân
nguyên bao lấy một viên đan nhỏ màu đen pha vàng từ đầu yêu trùng rơi ra.
Yêu khí trên viên đan rất nồng, là một viên yêu đan!
Trong thể nội con trùng nhỏ xíu này lại có yêu đan tồn tại, yêu đan tuy bé
nhưng mọi Kim đan tu sĩ đều nhận ra phẩm giai không thấp.
“Ngũ cấp đê giai yêu thú, điển tịch Thiên Huyền đại lục không ghi gì về loài
này.” Lệ Nhược Hải trầm ngâm, thong thả nói.
“Ngay cả mấy thái thượng trưởng lão Bắc Minh tông cũng không nhận ra. Lệ cung
chủ có thể coi là nhân vật hàng đầu Thiên Huyền đại lục về yêu thú mà nói vậy
thì chắc là yêu thú vô danh chưa từng xuất hiện.” Bích Hồ chân nhân gật đầu,
kể tiếp, “Yêu thú mà dùng thần thức sẽ không thể phát hiện, cũng không chủ
động công kích tu sĩ, chỉ ăn phệ Phá không pháp tinh, nên khi truyền tống pháp
trận trong các thành trì thi nhau vô hiệu thì mới biết là do chúng phá hoại
Phá không pháp tinh. Loại trùng này có thể vô thanh vô tức theo tu sĩ truyền
tống đi rồi mới phá hoại Phá không pháp tinh. Nếu không kịp phát hiện, hiện
tại chưa biết chừng không chỉ truyền tống pháp trận của hai, ba mươi thành trì
tổn hại.”
“Hiện tại không biết còn loại trùng này thoát ra không, ở đây có nhiều đạo hữu
trong các tông môn, xin hãy nhắc nhở tông môn đề phòng, nhất là ở phía ngoài
truyền tống pháp trận.” Thoáng ngừng lại, Bích Hồ chân nhân nhìn quah bổ sung.
“Hơn hai mươi tu sĩ chi thành bị đứt liên lạc, tương đương với bị tạm thời
cách tuyệt. Tin tức lan chậm, chả trách bọn mỗ vẫn chưa biết Thiên Huyền đại
lục bắc bộ chư thành gặp biến cố.” Cực Lạc chân nhân nheo mắt, “Bích Hồ chân
nhân, cấm chế của các hạ là sao?”
“Cấm chế trên mình tại hạ đúng là tai bay vạ gió.” Bích Hồ chân nhân cười khổ,
“Truyền tống pháp trận tổn hại, các tông môn đều muốn tìm cách sửa nên lan tin
ra. Vốn việc này không liên can gì đến tại hạ, chư vị đạo hữu cũng biết tại hạ
chỉ là một tán tu nhàn vân dã hạc. Hôm đó tại hạ đang hành tẩu tại Thiên Huyền
đại lục trung thì thấy một dải độn quang khí thế hung hung lao qua đầu mình,
vì chỉ nhận ra tu sĩ trong đạo độn quang tu vi không cao, tại hạ bực mình chặn
lại, định cho y biết mùi. Không ngờ y lại là Quy Lạc Minh, một trong các thái
thượng trưởng lão Bắc Minh tông, tu vi Kim đan tứ trọng nhưng có thuật pháp
che giấu khí tức. Chỉ mấy câu là hai bên động thủ, Bắc Minh tông thần thông
kinh nhân, chỉ mấy chiêu là tại hạ bị chế trụ. Y cười ha hả nói là vừa hay đỡ
công. Hóa ra sau việc Thiên khung trong một ngày có hai vết nứt thì Bắc Minh
tông nhận ra nguy cơ, phái nhiều cao giai tu sĩ đi truyền tin và mua Phá không
pháp tinh, đồng thời mời cao giai tu sĩ đến Thiên Huyền đại lục bắc bộ trợ
trận, thanh trừ đại quy mô ở mấy chỗ có số lượng yêu thú đông, ít nhất cũng
giảm bớt mật độ yêu thú bên ngoài Thiên khung, sau này dù Thiên khung đồng
thời nứt nhiều vết thì quy mô thú triều cũng bớt đi. Tại hạ xui xẻo, tranh
phong đấu khí, kết quả gặp phải cao thủ Bắc Minh tông.”
“Tức là y hạ cấm chế rồi bắt chân nhân làm việc này thay cho y?” Cực Lạc chân
nhân hỏi Bích Hồ chân nhân đang nhăn nhó, ấm ức cực độ.
“Đúng thế, cấm chế này người khác rất khó giải. Y lệnh cho tại hạ lan tin ra
trong các Kim đan tu sĩ, tìm ba viên Phá không pháp tinh giao cho y thì mới
giải cho. Cấm chế chưa giải ngày nào là ngyaf ấy không thể tu luyện, tu vi
đình trệ.” Bích Hồ chân nhân thở dài, “Y cũng cho tại hạ một ít Bích diễm tẩy
tủy đan và hộ thần phù, cũng không tệ lắm.”
Chúng nhân coi như hiểu hết nhưng vết nứt Thiên khung ảnh hưởng như thế đến
Thiên Huyền đại lục bắc bộ chư thành, tu sĩ tại trường đều thấy nặng nề.
“Đây là một viên Phá không pháp tinh, đưa cho mỗ mười viên Bích diễm tẩy tủy
đan.” Chúng tu sĩ trầm ngâm, Linh Thú cung cung chủ Lệ Nhược Hải ném một viên
hoàng sắc tinh thạch cho Bích Hồ chân nhân.
“Đa tạ Lệ cung chủ.” Bích Hồ chân nhân lấy ra một thanh ngọc đan bình, đưa cho
Lệ Nhược Hải.
“Bắc bộ chư thành gặp biến cố, Phá không pháp tinh của tại hạ cứ giao cho Bích
Hồ chân nhân, Bích diễm tẩy tủy đan và đạo giai hạ phẩm pháp bảo cứ tùy ý.”
Lại một viên Phá không pháp tinh phi bắn đến chỗ Bích Hồ chân nhân, người lấy
ra là Lữ Kỳ cạnh Ngụy Tác.
“Viên pháp tinh này coi như Lăng Vân kiếm môn giúp chút sức mọn cho đạo hữu
bắc bộ.” Lại một viên Phá không pháp tinh bay đến chỗ Bích Hồ chân nhân, là
Lăng Vân kiếm môn Thiên Kiếm chân nhân có linh khí hình thành hình bạch hồng
quán nhật.
Thoáng sau là đủ ba viên Phá không pháp tinh.
Những Kim đan tu sĩ này đúng là có lắm đồ hơn hẳn tu sĩ thông thường. Tu sĩ
Thiên Huyền đại lục bắc bộ tuy thường thì không liên quan nhưng vạn nhất Thiên
khung thật sự tan vỡ thì họ dù gì cũng là tấm thuẫn bài che chắn, nên các tu
sĩ này không tính toán.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: