Thông Thiên Chi Lộ

Chương 447: Chờ một chút

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Lục bào lão đầu nói thế, Ngụy Tác không nói gì nữa, từ từ đáp xuống vách núi.

Gã vỗ lên một nô thú đại thả hồng sắc tiểu thú mua tại phường thị Vạn Thọ
thành ra.

Hai bên mép hồng sắc tiểu thú có hoa văn xoắn ốc, khí tức không quá lợi hại,
phẩm giai không cao, năng lực phi độn cũng không có, chỉ là hành động nhanh
nhẹn. Ngụy Tác vừa đặt xuống, hồng sắc tiểu thú ngửi ngửi rồi nhắm một hướng
lao đi.

Gã thong thả bám theo, cách hồng sắc tiểu thú hơn hai mươi trượng.

Cắm cổ chạy một lúc, hồng sắc tiểu thú đột nhiên biến mất tại một dốc núi
trông rất bình thường, như tan biến vào không khí.

“Thấy chưa.” Lục bào lão đầu đắc ý lên tiếng trong tai Ngụy Tác, “Chướng nhãn
pháp trận của Diệu Đan chân nhân đến giờ vẫn còn.”

“Pháp trận hữu hiệu hay không không quan trọng, quan trọng là còn thứ gì hay
không, đồ tốt mà mất hiệu lực cũng vô dụng.” Ngụy Tác cười hắc hắc, lấy ra một
nhúm bột màu lam, dùng chân nguyên bao lấy, rải đều.

Nhúm bột màu lam rải xuống, dốc núi xuất hiện sáu dải sáng lam nhạt.

Tựa hồ dải sáng này hoàn toàn trong suốt nhưng giờ dính bột màu lam.

Trên dốc núi, dưới sáu làn sáng xuất hiện một vết nứt sâu.

Sáu vết nứt đều không thấy đáy, trong mỗi vết lơ lửng lục sắc quang hoa như lá
liễu, rất đặc biệt.

“Động tác nhanh lên, Lam thiềm phấn chỉ khiến pháp trận này hiển hình trong
một tuần hương. Nếu trong thời gian này mà ngươi không phá trận được thì đành
tìm một túi Lam thiềm phấn khác mới mong tìm được lối vào.” Thấy Ngụy Tác đang
hào hứng quan sát, lục bào lão đầu hừ lạnh.

“Không thành vấn đề, xưa nay mỗ rất nhanh.” Ngụy Tác cười ha hả phất tay, tế
xuất pháp bảo có thể kích phát kim sắc thiểm điện hình sư tử.

Gã dồn một đạo chân nguyên vào, kim sắc pháp bảo rực kim quang, một đạo lôi
quang quang trụ giáng xuống.

“Chát!”, lục sắc quang hoa lơ lửng dưới vết nứt rung lên, tan biến không ít.

“À!”

Ngụy Tác định kích phát kim sắc pháp bảo thì đột nhiên nhíu mày, tỏ vẻ nghi
hoặc.

Trong một vết nứt ánh lên hoàng sắc quang hoa.

Một tu sĩ mặc pháp y vàng nhạt xuất hiện.

Tu sĩ này thập phần đĩnh bạt, mày kiếm mắt sao, chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám
tuổi, là mỹ nam tử hiếm có.

Y mặc hoàng sắc pháp y thập phần hoa mỹ, thêu phù văn như vì sao bạc, mái tóc
đen bộc lại sau gáy bằng một cái vòng ngọc màu vàng. Ngụy Tác dùng Vọng khí
thuật quét vào, phát hiện thử y là tu sĩ Phân niệm cảnh ngũ trọng, bất quá đã
đạt hậu kỳ. Với tuổi này mà có tu vi tiến cảnh đó thật sự thập phần kinh nhân.

“Đợi đã!”

Thấy Ngụy Tác, tu sĩ anh tuấn biến sắc, không đợi gã lên tiếng mà phủ đầu
trước đoạn thân ảnh loáng lên, đột nhiên nhảy xuống khe nứt.

Chỉ mười mấy tích tắc sau, tu sĩ anh tuấn khiến Ngụy Tác không hiểu nổi này
chợt loáng lên.

“Ai mà dám oanh kích động phủ của ta.” Vừa hiển hiện thân ảnh, tu sĩ này lên
tiếng trách Ngụy Tác.

“Động phủ của các hạ?” Lục bào lão đầu và Ngụy Tác ngẩn người.

Hóa ra nơi này là một điểm ở bên ngoài Thiên khung Thiên Huyền đại lục nam bộ,
một nơi mà lục bào lão đầu đã định sẽ để Ngụy Tác thăm dò xem có lợi ích gì
không. Nơi này là động phủ của Kim đan kỳ đại tu sĩ Diệu Đan chân nhân, Diệu
Đan chân nhân từ thời đại của lục bào lão đầu đã là đại luyện đan sư nổi danh,
tùy tiện cũng luyện được địa giai đan dược. Trong động phủ có Thần nguyên sâm
dược đỉnh, thân đỉnh luyện bằng Thần nguyên sâm có thể đề thăng tu vi, dù Diệu
Đan chân nhân không để lại cao giai đan dược và pháp bảo thì chỉ Thần nguyên
sâm đỉnh cũng là bảo vật hiếm có. Một đời chủ nhân của lục bào lão đầu có giao
tình với Diệu Đan chân nhân nên từng đến động phủ này. Lão biết rõ vị trí và
cách ra vào. Với lão nơi này thập phần an toàn, có khả năng có nhiều lợi ích,
hiện tại Ngụy Tác đủ tu vi thì lão đưa gã đến đây đầu tiên. Nhưng cả hai không
ngờ trong động phủ của Diệu Đan chân nhân lại mọc ra một tu sĩ.

“Thế nào, ta ở trong đó ra, không phải động phủ của ta thì của ngươi chắc?”
Ngụy Tác kinh ngạc, tu sĩ anh tuấn hất tóc trợn tròng trắng nhìn gã.

“Nhưng mỗ biết qua cổ tịch, nơi này là động phủ của thượng cổ tu sĩ Diệu Đan
chân nhân.” Ngụy Tác bảo tu sĩ anh tuấn, “Các hạ chỉ đến sớm hơn mỗ một chút
thôi.”

“Chuyện đó…” Tu sĩ anh tuấn ngẩn người, rồi trợn tròng trắng, “Dù là thượng
cổ động phủ cũng thuộc về người hữu duyên, ta đến trước đương nhiên là của
ta.”

“Ai bảo thế, thượng cổ di tích thì ai gặp là có phần.” Ngụy Tác cười hắc hắc,
“Đạo hữu, có gì tốt mang ra chia đi.”

“Nằm mơ, đi mau đi, còn oanh kích động phủ thì đừng trách ta không khách khí
.” Tu sĩ anh tuấn ntỏ vẻ khinh thường xua xua tay.

“Không khách khí? Mỗ cũng muốn xem huynh đệ không khách khí thế nào.” Ngụy Tác
cười hắc hắc, tỏ vẻ nhất định phải được chia phần.

“Rượu mời không uống uống rượu phạt.” Tu sĩ anh tuấn liếc Ngụy Tác, đồng thời
lưỡng đạo ngân quang bắn ra.

“Xoẹt!!”

Ngụy Tác bình tĩnh như thường trực tiếp tế xuất phi kiếm cánh cửa, kim hoàng
sắc quang hoa lóe lên, choang, lưỡng đạo ngân quang bị hất bay, là hai ngân
sắc tiểu linh đang, hoa văn vồng lên đẹp đẽ.

“Pháp bảo gì mà lợi hại như thế?” Thấy hai ngân sắc tiểu linh đang bị đánh bay
lại, tu sĩ anh tuấn há hốc miệng, không dám tin.

“Pháp bảo này là ‘Nhĩ muội yêu’, uy năng cực kỳ lợi hại, nhược điểm duy nhất
là không thể bay vòng.” Thấy tu sĩ anh tuấn hảo chưa từng nghe đến mình, Ngụy
Tác cười hắc hắc, cố ý nói.

“Không thể bay vòng mà đòi đánh trúng ta, phế vật…” Tu sĩ anh tuấn tỏ vẻ
khinh miệt, nhưng chưa dứt lời thì phi kiếm cánh cửa đột nhiên vòng lại, từ
góc khác chém tới. “Vô sỉ, lại gạt ta! Còn nói là không thể bay vòng.”

“Ha ha, chỉ loại ngốc mới nói gì tin đấy.” Ngụy Tác vừa dùng phi kiếm cánh cửa
chém tu sĩ anh tuấn, vừa kích phát kim sắc pháp bảo, ngưng thành một đạo đạo
lôi quang, không ngừng đẩy đối thủ xuống hố.

Hộ sơn pháp trận trong động phủ của Diệu Đan chân nhân chỉ lôi hệ pháp bảo đặc
biệt mới phá giải được.

“Dừng lại!”

Ngụy Tác tỏ vẻ kiểu gì cũng sẽ phá hộ sơn pháp trận, tu sĩ anh tuấn vung tay
tế xuất một pháo bảo rực rỡ như lông đuôi khổng tước. Ngụy Tác cả kinh vì pháp
bảo này tế xuất liền phát ra vô số vòng sáng ngũ sắc, chặn phi kiếm cánh cửa.
Phi kiếm cánh cửa như bị đông kết bất động trên không.

“Phù!”

Ngụy Tác vùng tay, thái cổ hung hỏa hình nấm tràn vào tu sĩ anh tuấn.

Nhận ra uy năng thái cổ hung hỏa, tu sĩ anh tuấn biến sắc, một bạch sắc quang
tráo xuất hiện, đồng thời một tấm thuẫn bạc cũng ánh lên.

Chát!

Bạch sắc linh quang quang tráo vỡ tan nhưng tấm thuẫn rung lên rồi vẫn ngăn
được dư uy của thái cổ hung hỏa, có điều bị thiêu đốt đỏ lừ.

“Đợi đã!”

Cùng lúc, tu sĩ anh tuấn đột nhiên xua tay, kêu lên.

“Các hạ làm gì?” Ngụy Tác vốn cho rằng y đánh không lại sẽ cầu xin nhưng gã
tròn mắt vì tu sĩ anh tuấn lại lau mặt, phủi phủi pháp y.

Lau sạch lớp bụi đen trên mặt và pháp y bị thái cổ hung hỏa của Ngụy Tác tạo
thành, tu sĩ anh tuấn lại xua tay, “Được rồi.” Đoạn y phát ra một đạo bạch
quang giáng tới.

“Các hạ bảo mỗ đợi vì phủi bụi?” Ngụy Tác kích phát một thổ hoàng sắc linh
quang quang tráo, dở khóc dở cười.

“Thừa lời, ta anh tuấn tiêu sái thế này, dính bụi vào thì khó coi chết được.”
Tu sĩ này tỏ vẻ đương nhiên là thế, hếch mặt lên.

“Các hạ bảo mỗ đợi rồi đi ra đi vào để làm gì?” Ngụy Tác trợn tròng trắng,
không nén được lên tiếng hỏi.

“Đầu tóc rối quá nên vào chải.” Y vuốt mấy nếp nhăn trên pháp y rồi đáp.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận