“Phân của Bảo thạch địa long? Các hạ bảo bảo bối là phân?” Hoàng sam tu sĩ trẻ
tuổi ngẩn ra.
“Thừa lời! Ngươi đốt bảo bối rồi, nên làm sao đây.” Hắc bào trung niên tu sĩ
nổi giận.
Mắt Ngụy Tác ánh lên, bình tĩnh như thường đi đến chỗ hai người.
Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi tắt tiếng, tựa hồ cho rằng đầu óc hắc bào trung niên
tu sĩ có vấn đề.
“Đống bảo bối này ta bỏ ra năm trăm hạ phẩm linh thạch mới mua được.” Hắc bào
tu sĩ khước gằn giọng, “Ngươi không trả năm trăm hạ phẩm linh thạch cấp thì ta
không khách khí.”
“Năm trăm hạ phẩm linh thạch?” Hắc bào trung niên tu sĩ nói vậy, hoàng sam tu
sĩ trẻ tuổi tỏ vẻ giận dữ, “Vật các hạ mua, sao lại để giữa đường?”
“Mỗ đang cùng vị đạo hữu này mua một thứ, không kịp thu bảo bối lại.” Hắc bào
trung niên tu sĩ cười lạnh.
“Đúng thế, việc này mỗ xin làm chứng.” Một tu sĩ áp xám béo ú đứng cạnh hắc
bào trung niên tu sĩ gật đầu.
Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi mặt thoạt xanh thoạt trắng, trầm giọng: “Dù các hạ
nói đúng thì cũng do các hạ không thu lại, để ở giữa đường. Một đống phân mà
đòi năm trăm hạ phẩm linh thạch, hình như hơi quá?”
“Thế nào, ngươi tưởng ta nói dối?” Hắc bào trung niên tu sĩ sầm mặt, cười
lạnh: “Đống bảo bối này đối với người khác vô dụng nhưng với ta thì khác.”
Hắc bào trung niên tu sĩ vỗ lên một nô thú đại trên eo.
Hoàng quang lóe lên, một con thanh sắc sơn dương lưng có mấy cái gai nhọn,
phong linh khí tức cực nồng xuất hiện.
“Thanh cương linh dương?” Thấy yêu thú trông khá giống phổ thông sơn dương,
hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi hơi biến sắc.
“Tiểu tử, ngươi đã biết là Thanh cương linh dương thì biết phân Bảo thạch địa
long đối với Thanh cương linh dương cũng như linh đan, có thể tăng trưởng thực
lực chứ nhỉ?” Hắc bào trung niên tu sĩ mặt mũi lạnh tanh bảo hoàng sam tu sĩ
trẻ tuổi.
“Thế nào, không định bồi thường hả? Chư vị đạo hữu, làm chứng hộ.” Thấy hoàng
sam tu sĩ trẻ tuổi nhất thời không nói gì, hắc bào trung niên tu sĩ cười lạnh,
tiếp lời.
“Thế nào, lẽ nào tại Vạn Thọ thành còn có kẻ bá đạ như thế, phá hoại bảo bối
rồi không bồi thường?” Ba tu sĩ quanh đó bước lên, sầm mặt vây lấy hoàng sam
tu sĩ trẻ tuổi.
Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi cúi đầu giận dữ, lấy linh thạch đại ra.
“Đạo hữu, việc này có phần bất công .” Thấy hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi định nín
nhịn móc ra năm trăm linh thạch, thì Ngụy Tác bình tĩnh như thường xem nhiệt
náo chợt cười hắc hắc, gõ gõ bạch ngọc phiến, nói.
“Bất công?” Hắc bào trung niên tu sĩ mắt lóe lên lệ quang, quay lại thấy một
thanh niên cầm bạch ngọc phiến, mặc thúy lục sắc pháp y, mặt mũi hơi nhợt
nhạt.
Giết người đền mạng, nợ thì trả tiền, ta không thấy việc gì bất công cả.” Hắc
bào trung niên tu sĩ nhìn gã với vẻ uy hiếp. Ba tu sĩ kia cũng nheo mắt, ra vẻ
tiểu tử ngươi nên hiểu không được nhúng mũi vào đây.
“Đâu có, việc này quá bất công.” Ngụy Tác không thèm nhìn ai, nói thật thà.
“Để mỗ xem bất công chỗ nào.” Hắc bào trung niên tu sĩ cười lạnh.
“Năm trăm hạ phẩm linh thạch sao đủ được.” Ngụy Tác nghiêm túc, “phân Bảo
thạch địa long với Thanh cương linh dương ít nhất cũng giá trị tám trăm hạ
phẩm linh thạch. Với tu sĩ có linh dương mà gặp thì tốn bao nhiêu linh thạch
cũng mua. Trước đây mỗ gặp tu sĩ có Thanh cương linh dương tìm được phân Bảo
thạch địa long thì thường phải trả tám trăm hạ phẩm linh thạch. Nên biết phân
này không phải cứ thích mua là mua được.”
“Gì hả!” Ngụy Tác nói vậy, hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi vốn nhìn gã đầy cảm kích
càng trở nên nhăn nhó.
“Đạo hữu nói đúng, phân này không phải muốn mua là được.” Hắc bào trung niên
tu sĩ thấy Ngụy Tác nói vậy, giãn hẳn sắc mặt: “Bất tại hạ không phải người
quá đáng, năm trăm hạ phẩm linh thạch là xong.”
Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi không nói gì, lấy ra năm trăm hạ phẩm linh thạch.
“Đợi đã. Mỗ chưa nói xong.” Ngụy Tác dùng bạch ngọc phiến ngăn hoàng sam tu sĩ
trẻ tuổi đừng vội giao linh thạch cho hắc bào trung niên tu sĩ. “Nếu đúng là
phân Bảo thạch địa long thì đạo hữu đòi năm trăm linh thạch đích xác không có
gì phải nói, chỉ có điều đạo hữu nhầm rồi, đó tựa hồ không phải phân Bảo thạch
địa long.”
“Không phải phân Bảo thạch địa long?” Hắc bào trung niên tu sĩ và hoàng sam tu
sĩ trẻ tuổi ngẩn người. Hắc bào trung niên tu sĩ sầm mặt, “Vừa nãy chư vị đạo
hữu đều nhìn rõ đống phân đó lấp lánh lam quang, không phải phân Bảo thạch địa
long thì là gì? Lẽ nào đạo bảo mỗ nói ngoa?”
“Vậy hả?” Ngụy Tác cười ha hả, “Vị đạo hữu này, nếu mỗ nhớ không nhầm, Bảo
thạch địa long thành niên giống như con giun, chỉ là trên mình có u lồi trong
suốt như bảo thạch, là tứ cấp trung giai yêu thú nhưng thập phần hãn hữu. Thể
hình chỉ chừng một thước, lớn cỡ tay trẻ con, trừ Bảo thạch địa long này chắc
không còn giống thứ hai chứ nhỉ?”
“Thừa lời, Bảo thạch địa long là yêu thú thế nào, cả Vạn Thọ thành có ai không
biết. Bảo thạch địa long đương nhiên chỉ có một loại.” Hắc bào trung niên tu
sĩ cười lạnh, “Các hạ định khoe kiến thức? Nếu không có việc gì nữa thì đi
ngay, không thì mỗ không có hứng nói vớ vẩn.”
“Bảo thạch địa long đó, mông còn to hơn người, táo bón lắm rồi.” Hắc bào trung
niên tu sĩ nói vậy, Ngụy Tác cười ha hả, chỉ xuống đất, “Không thì thân thể
Bảo thạch địa long chỉ bằng tay trẻ con, sao phân lại bằng tay người lớn.”
“Ha ha!” Nhìn vào hướng Ngụy Tác chỉ, ngay cả hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi sắc mặt
khó coi cũng không nén được cười thành tiếng.
Hóa ra “bảo bối” đó tuy bị một đạo hỏa hệ thuật pháp đốt thành tro nhưng mặt
đất còn dấu. “Bảo bối” màu lam thì không sai nhưng, hắc bào trung niên tu sĩ
không nói mò nhưng từ dấu vết thì đều to như tay người lớn. Một yêu thú lớn cỡ
tay trẻ con mà thải ra thứ to hơn mình nhiều thì bản lĩnh còn hơn cả tu sĩ Kim
đan ngũ trọng.
“Ngươi!” Hắc bào trung niên tu sĩ ngẩn ra, quyết định trở mặt, sắc mặt âm
trầm, “Tiểu tử, xem ra cố ý giở trò với ta hả.”
“Hôm nay hơi nóng, không biết dùng vật này tạo gió thì có mát hơn không, hay
là dùng vật này tạo nước? Có khí dùng băng hệ lại càng thoái mái.” Ngụy Tác
như không nghe thấy, vừa lẩm bẩm vừa lấy ra từng món.
“…” Hắc bào trung niên tu sĩ và mấy tu sĩ quanh đó nhợt nhạt mặt mày.
Ngụy Tác lấy ra toàn là linh giai thượng phẩm pháp bảo. Gã lấy từ nạp bảo nang
ra pháp bảo tiến công năm linh giai thượng phẩm, ba pháp bảo phòng ngự.
Linh giai thượng phẩm pháp bảo, với tu sĩ Phân niệm cảnh tứ ngũ trọng cũng
đáng coi trọng, nói gì đến tu sĩ Phân niệm nhất trọng, Chu thiên tứ trọng, ngũ
trọng. Hà huống Ngụy Tác lấy ra nhiều như thế, nếu giao đấu, chỉ cần gã dùng
một nửa là đủ đối phó cả toán.
“A? Các hạ nói gì? Trời nóng nên mỗ không chú ý.” Lấy từ nạp bảo nang ra cả mớ
pháp bảo, Ngụy Tác như vừa không thấy hắc bào trung niên tu sĩ uy hiếp, lại
hỏi.
“A. Không có gì, có lẽ tại hạ bị lừa, kẻ đó đưa cho tại hạ không phải phân Bảo
thạch địa long, tại hạ sẽ tìm tên lừa đảo đó tính sổ.” Hắc bào trung niên tu
sĩ buông ra một câu vô sỉ rồi bỏ chạy.
“Bọn tại hạ giúp các hạ tính nợ!” Mấy tu sĩ khác vội chạy theo.
“Ha ha!” Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi lại bật cười. Đoạn hành lễ với Ngụy Tác: “Đa
tạ tiền bối xuất thủ tương trợ.”
“Bất tất khách khí.” Ngụy Tác mỉm cười, lấy một món pháp bảo tiến công linh
giai thượng phẩm hòa một món pháp bảo phòng ngự linh giai thượng phẩm, đưa cho
hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi.
“Tiền bối, thế là thế nào?” Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi ngẩn người.
“Nếu mỗ không nhầm, các hạ tên Trương Phong Dực.” Ngụy Tác mỉm cười, bảo hoàng
sam tu sĩ trẻ tuổi: “Có lẽ các hạ không nhớ mỗ nhưng mấy năm trước từng giúp
tại hạ. Hai thứ này coi như lễ vật cảm tạ.”
“Giúp đỡ từ mấy năm trước?” Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi ngẩn người, nghi hoặc.
“Đằng nào cũng chỉ hai thứ, các hạ nhận đi, nếu có thời gian, mỗ sẽ nói kỹ.”
Ngụy Tác cười bảo.
“Tại hạ xin nhận.” Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi do dự một chốc, thu hai pháp bảo,
tỏ vẻ khó xử, “Tại hạ có việc gấp phải đi…”
“Vậy thì, Trương đạo hữu cứ đi trước. Sau này có duyên gặp lại, chúng ta trò
chuyện sau.” Ngụy Tác vòng tay.
“Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?” Hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi quay đi, nhưng
chợt nhớ ra, quay lại hỏi.
“Tại hạ Quý Lý”, Ngụy Tác mắt lóe lên.
“Quý đạo hữu, tại hạ nhớ rồi, lần tới tuyệt đối không quên.” Nói đoạn hoàng
sam tu sĩ trẻ tuổi đi ngay.
“Không ngờ tại địa phương này gặp được y.” Nhìn theo hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi,
Ngụy Tác không nén được mỉm cười.
Gã nghĩ mãi mới ra từng gặp đối phương ở đâu.
Lúc xưa gã đến Thất Tinh thành, thấy Tâm Hữu Lan thì y đã nhắc nhở đừng nhìn
thẳng, bằng không sẽ chọc giận Tâm Hữu Lan. Lúc đó y bảo mình tên Trương Phong
Dực, Ngụy Tác tưởng y cũng như mình, chỉ dùng tên giả, nhưng sau đó nghe mấy
tu sĩ khác gọi y như thế thì mới biết là tên thật. Y thập phần chân thành, để
lại ấn tượng rất sâu cho gã.
Lúc đó y nhắc nhở Ngụy Tác đừng nhìn Tâm Hữu Lan, đương nhiên chỉ là việc
thoáng qua nên không nhớ, chỉ là việc này đối với Ngụy Tác lại không nhỏ, bởi
nếu thật sự chọc giận Tâm Hữu Lan, chưa biết chừng Ngụy Tác sẽ gặp phiền hà,
không có tu vi như hiện giờ.
Ngụy Tác cho rằng y đáng để kết giao, nên khi có nhiều linh giai pháp bảo, coi
y là bằng hữu thì gã cực kỳ xa xỉ tặng liền hai linh giai thượng phẩm pháp
bảo.
Đối với Ngụy Tác vốn không có nhiều bằng hữu thì gặp một người quen có hảo cảm
là việc rất vui mừng.
Hôm đó tại Thất Tinh thành gặp Trương Phong Dực, gã chỉ có tu vi Chu thiên tam
trọng, Trương Phong Dực bất qumới Chu thiên lưỡng trọng, lần này gặp lại,
Trương Phong Dực đã có tu vi Chu thiên ngũ trọng, tốc độ tu luyện không chậm
tí nào.
Lại mỉm cười nhớ lại việc trong Thất Tinh thành hôm đó, Ngụy Tác lại đi về
phía phường thị.
…
“Xem ra y không phải tu sĩ thông thường, có nhiều linh giai thượng phẩm pháp
bảo như thế! Cho ta liền hai món.”
“Ta tùy nhìn mặt một đệ tử mới vào mà luyện chế Hỗn nguyên diện cụ, đệ tử đó
tựa hồ tên Trương Phong Dực, xem ra y là bạn cũ của Trương Phong Dực. Bất quá
để tránh bị phát hiện thì tan nên đi thật nhanh.”
Ngụy Tác không biết rằng hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi vội vàng rời tập thị đến một
truyền tống pháp trận trong Linh Thú thành nộp phí dụng rồi xuất hiện trong
truyền tống pháp trận của Thiên Cơ thành gần đó nhất. Lúc hoàng sam tu sĩ trẻ
tuổi lẩm bẩm, thanh âm đã đổi, không phải là nam mà là giọng nữ rất ngọt ngào.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: