“Nếu không phải con ruột thì lúc ta kết đan đã không gặp tâm ma đến mức đó.
Không nhờ tâm chí ta kiên định, e rằng đã xé chính mình thành mấy mảnh. Bước
cuối cùng của Tiên căn ngũ mật là hút chân nguyên của tất cả, để có tu vi này,
con ruột cũng có là gì.”
Đổng Diệu Chân lẩm bẩm, nhặt cánh tay gãy lên, hai viên thanh sắc kim đan lơ
lửng trên đầu rực hà quang đốt năm linh căn tu sĩ kể cả Đổng Thanh Y thành
tro, hút lấy năm cái nạp bảo nang rồi thân ảnh loáng lên, lướt ra khỏi gian
đại điện đặc biệt như được xây dựng bằng thượng phẩm linh thạch.
Gian đại điện này nằm trong một nơi như thần miếu.
Kiến trúc như thần miếu này hình vuông, chiếm diện tích mấy trăm trượng, bên
ngoài là một quảng trường trải bạch ngọc, một mà nước hình tròn bao lấy tất cả
khiến ai cũng có cảm giác công trình nằm trong nước.
Đổng Diệu Chân dứt đứt một tay lướt ra ngoài, thấy mấy tấm thanh sắc ngọc phù
lơ lửng trước màn nước.
Cầm ngọc phù lên, thần thức quét vào, thân thể Đổng Diệu Chân lắc lư, sắc mặt
nhợt đi.
…
“Nhiều thế này, phát tài rồi!”
Trong động phủ Tiểu Dạ sơn, trước mặt Ngụy Tác và Hàn Vi Vi, Cơ Nhã là một
đống đồ vậ.
Toàn là nạp bảo nang, các loại pháp bảo, pháp khí.
Tụ Tinh tông và Đông Dao thắng địa dốc hơn một trăm năm mươi tu sĩ đến Tiểu Dạ
sơn giết Ngụy Tác, kết quả chỉ có ba mươi tu sĩ đào thoát. Đồ của hơn một trăm
năm mười người lọt vào tay gã hết.
Hơn một trăm hai mươi tu sĩ phần lớn là tu sĩ Phân niệm cảnh trở lên, ai cũng
mang theo nạp bảo nang.
Hiện tại chất trước mặt Ngụy Tác và Hàn Vi Vi, Cơ Nhã là hơn trăm nạp bảo
nang!
Lúc trước Hàn Vi Vi nhanh chóng thu gom mọi thứ không có cảm giác gì lạ, nhưng
giờ lấy ta, hợp cũng những thứ Ngụy Tác gom được thì số lượng này tạo cảm giác
khác hẳn.
Hàn Vi cầm một thanh sắc trung giai nạp bảo nang, thần thức quét vào, lấy ra
một linh thạch đại.
Đoàn mở linh thạch đại đổ ra, linh thạch lấp lánh rải dưới đất.
Cộng lại ít nhất cũng sáu, bảy vạn hạ phẩm linh thạch.
Hàn Vi Vi không lấy những thứ khác trong nạp bảo nang này mà lấy thêm sáu, bảy
nạp bảo nang, lấy hết linh thạch đại ra.
Mỗi một linh thạch đại mở ra đều có không ít linh thạch lấp lánh chất xuống
đất.
“Ngụy Tác, xem ra ngươi chả là gì trong mắt chúng, chúng coi ngươi là miếng
thịt trên thớt nên mang đi không thiếu thứ gì.” Hàn Vi Vi sáng mắt, lại nhìn
Ngụy Tác bĩu môi.
Lúc Ngụy Tác tham gia Hải liệp đại hội, đệ tử Hải Tiên tông, Minh Nguyên tông
và Tử Vi tông trừ pháp khí bắt buộc thì không mang theo gì, đề phòng bị đối
phương giết xong sẽ thu sạch. Chỉ Âu Nhiên Mạnh là mang đủ. Giờ các tu sĩ này
cũng không mang không thiếu gì, rõ ràng lúc đến đây cũng với tâm thái như Âu
Nhiên Mạnh.
Bất quá khó trách, ai ngờ bốn tu sĩ Kim đan kỳ cộng thêm hai tông môn lại
không hạ được một tán tu.
“Ngụy Tác, vật này vốn là cổ bảo thành bộ. Hai nửa hợp lại, uy lực khẳng định
sẽ là huyền giai.” Lục bào lão đầu lại bảo.
Kiểm điểm đồ đạc không bao giờ thiếu phần lão đầu mê mua bán. Lục bào lão đầu
dừng thân ảnh xanh rờn trên “Trường hà thao thiên quyển” của Hoàng Nha Tử để
quan sát.
“Trường hà thao thiên quyển” trông có vẻ nhưng luyện chế thành từ vô số sợi
tơ, gồm ba màu xanh trắng vàng, cơ hồ trên một họa quyển có một dòng sông cuộc
chảy.
“Bộ pháp bảo? Hai món thành một bộ, đây là một món?” Lục bào lão đầu nói thế,
Ngụy Tác giần giật chân mày.
“Chắc không sai.” Lục bào lão đầu chỉ vào một chỗ trên ‘Trường hà thao thiên
quyển’, “Ở đây có hai pháp trận khống chế pháp bảo thành bộ.”
Ngụy Tác nhìn vào chỗ lục bào lão đầu chỉ, lấp loáng có hoàng sắc phù văn
huyền ảo.
“Cổ bảo này có từ hai, ba vạn năm trước. Món còn lại đã tổn hại hoặc mất rồi,
không thì kết hợp lại chắc phải có uy năng ngang với ba đạo giai thượng phẩm
pháp bảo.” Lục bào lão nhỉn Ngụy Tác và Hàn Vi Vi, Cơ Nhã, “Y có đủ cả hai thì
chúng ta lành ít dữ nhiều.”
“Một huyền giai pháp bảo tương đương với uy năng ba đạo giai thượng phẩm pháp
bảo, lão đầu, mau đưa ta đi tìm mấy huyền giai pháp bảo phòng thân .” Hàn Vi
Vi vội bảo lục bào lão đầu. nangfta đã hiểu uy lực của pháp bảo, có pháp bảo
uy năng kinh nhân trong tay thù dù kém xa đối thủ vẫn hạ được như thường.
“Pháp bảo đạo giai trở lên, tại thượng cổ tu đạo giới cũng hiếm có, huyền giai
pháp bảo thì đều do kim đan tu sĩ cấp cao mới có, tu đạo giới một nghìn năm
chưa chắc có được vài món. Ngươi tưởng là rau dưa, tìm đâu cũng thấy hả.” Lục
bào lão đầu trợn tròng trắng, “Hiện tại có một món pháp bảo thế này cũng là
may lắm rồi.”
“Ngươi bảo là đối phó xong Đông Dao thắng địa sẽ đưa bọn ta đến mấy nơi, không
có huyền giai pháp bảo thì đến có ý nghĩa gì.”
“Không có huyền giai pháp bảo, có thể sẽ có hữu công pháp, đan dược, hoặc
nguyên liệu luyện khí, pháp bảo không phải là cách duy nhất để tu sĩ đề thăng
thực lực, mà chưa hẳn đã không có, chưa biết chừng hội có một món cũng nên…”
…
Lục bào lão đầu và Hàn Vi Vi đấu khẩu, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã mỉm cười, không
ngừng lấy đồ từ nhiều nạp bảo nang ra. Cả hai phối hợp rất ăn ý, chia theo
linh thạch, pháp khí công kích hoặc phòng thủ, đan dược, nguyên liệu luyện khí
mà dồn lại. Ngụy Tác chuyên môn xử lý pháp bảo, pháp khí còn Cơ Nhã xư lý đan
dược, nguyên liệu luyện khí.
Thấy trước mắt mình như chất thành một ngọn núi nhỏ, Hàn Vi Vi và lục bào lão
đầu cũng sáng mắt nhìn những thứ từ trong các nạp bảo nang được lấy ra.
“A, Thiên tuyết viên yêu đan, thất cấp trung giai yêu đan, Tiểu Ngân chắc ăn
được.”
“Đây là Thần huyền thiết! Là tinh kim chỉ Thần huyền cảnh cao thủ mới ngưng
luyện được! Dùng luyện chế thai thể pháp bảo thì tuyệt vời.”
“Oa! Đây là Ngưng chi thảo, luyện chế thành Ngưng chi lộ sẽ khiến da càng nõn
nà, trắng trẻo…”
Tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên. Những thứ trên mình hơn một trăm đệ
tử tinh anh và trưởng lão, tương đương với tinh hoa của hai tông môn rất
nhiều, nhất là những trưởng lão đã cao tuổi.
“À!”
Đột nhiên, Ngụy Tác, Hàn Vi Vi và lục bào lão đầu đều chú ý đến tay Cơ Nhã.
Mùi thơm đặc biệt từ tay nàng toát ra, bao trùm tĩnh thất.
Bạch ngọc đan bình trong tay Cơ Nhã có ba viên đan dược cỡ mắt rồng trắng ngần
như ngọc.
Ba viên đan dược phát ra hào quang thoáng hình thành hình ảnh một bạch y phi
thiên tiên nữ!
“Xá nữ tiên đan!”
Đến sát đan bình, lục bào lão đầu tròn mắt, kêu lên.
“Xá nữ tiên đan là đan dược gì?” Cơ Nhã tỏ vẻ cực kỳ chấn kinh, “Ta cảm nhận
được dược lực kinh nhân cực độ!”
“Đúng là lấy được bảo vật thật rồi! Nạp bảo nang này của ai mà có đan dược
đó!” Lục bào lão đầu thở dốc, “Xá nữ tiên đan là thiên cấp đan dược của thượng
cổ Xá Nữ môn, viên nào cũng có linh khí kinh nhân để đề thăng tu vi, tương tự
như tinh tủy Hỗn nguyên ngân oa, chỉ là linh khí không thuần tịnh bằng, chỉ nữ
tu mới có thể luyện hóa, Ngụy Tác ngươi không dùng được nhưng Cơ Nhã và Hàn Vi
Vi thì có thể, bất quá mỗi người chỉ một viên. Hơn nữa cũng vô dụng.”
“Thiên cấp đan dược?” Hàn Vi Vi hít một hơi lạnh, dù gì nàng ta cũng là luyện
đan sư, đương nhiên hiểu hai chữ thiên cấp có nghĩa gì, “Chỉ nữ tu mới có thể
luyện hóa, lại chỉ một viên, cổ quái quá nhỉ?” Nàng ta không nén được hiếu kỳ.
“Xá Nữ môn là môn phái chỉ có nữ tu. Nữ tu tu luyện Xá nữ tâm kinh đều cần
hoàn bích chi thân. Điểm đặc biệt của môn công pháp đó là khi thọ nguyên hao
tận cỏ thể lợi dụng công pháp ngưng tụ xá nữ châu. Nữ tu Xá Nữ môn Phân niệm
cảnh tam trọng trở lên ngưng thành xá nữ châu là có thể dùng để luyện chế Xá
nữ tiên đan. Xá nữ châu Phân niệm cảnh tam trọng trở xuống có thể luyện đan
dược khác, đều khiến tốc độ tu luyện nâng cao.” Lục bào lão đầu bảo Ngụy Tác
và Hàn Vi Vi, Cơ Nhã, “Công pháp đặc biệt như thế, tương đương với một tu sĩ
Xá Nữ môn chết rồi vẫn truyền lại một phần tu vi cho tân nhân đệ tử, nên có
một thời thực lực Xá Nữ môn tại thượng cổ tu đạo giới thập phần kinh nhân,
được liệt vào thập đại tông môn. Môn công pháp này cần hoàn bích chi thân, có
điều bị Mê Nguyên tông chuyên môn hút nguyên âm tu luyện nhòm ngó, lưỡng tông
đại chiến một trận, Mê Nguyên tông bị diệt nhưng Xá Nữ môn tử thương thảm
trọng rồi từ từ tiêu vong.”
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: