“Hả? Ngươi hiểu hộ sơn pháp trận của Tụ Tinh tông?”
“Căn cơ Tụ Tinh tông sâu hơn Đông Dao thắng địa, hộ sơn pháp trận là Tinh vẫn
đại trận, phát động là vô số ngân quang từ không trung rơi xuống, mỗi dải uy
lực ngang với kim đan hà quang của tu sĩ Kim đan tam trọng. Không có tu vi Kim
đan ngũ trọng trở lên không thể chống nổi Tinh vẫn đại trận.”
“Hộ sơn pháp trận của tông môn như Thiên Nhất môn, Lạc Nguyệt tông, các hạ có
hiểu không?” Ngụy Tác lại hỏi Trường Phong chân nhân.
“Hộ sơn pháp trận Thiên Nhất môn là ‘Quy nhất’, của Lạc Nguyệt tông là ‘Thực
nguyệt’, uy năng đều không dưới ‘Tinh vẫn’ pháp trận của Tụ Tinh tông, trận
nhãn đều bố trí tại cấm địa, có trưởng lão trấn thủ, trừ bản môn tông chủ thì
không ai vào được.” Trường Phong chân nhân thở dốc, đáp.
Ngụy Tác hơi trầm ngâm.
Trường Phong chân nhân trả lời không khiến gã bất ngờ. Gã đã ở Hải Tiên tông
khá lâu, biết thực lực tu sĩ của một tông môn và uy năng hộ sơn pháp trận khác
nhau. Tuyệt đại đa số hộ sơn pháp trận do cao giai tu sĩ của một tông môn qua
vô số đời bổ sung hoàn thiện, trong số này có tu sĩ Kim đan tam, tứ trọng trở
lên, thậm chí Thần huyền cảnh. Hải Tiên tông chỉ có một Kim đan kỳ đại tu sĩ
như Hiên Viên lão tổ, nhưng nhiều uy năng pháp trận, cấm chế hoàn toàn siêu
việt thần thông của Kim đan tu sĩ, tuyệt đại bộ phận thì cả Hiên Viên lão tổ
cũng không thể bố trí lại hay phá hoại.
Sơn môn một tông phái là cái mai rùa chắc chắn nhất, đánh bại tông môn đó và
đánh lên sơn môn, diệt môn lại là việc khác. Pháp trận của nhiều tông môn thậm
chí có thủ đoạn ngọc thạch câu phần.
Vì thế nhiều thượng cổ tông môn triệt để suy bại, thậm chí truyền thừa đoạn
tuyệt, nhưng sơn môn vãn còn giữ lại được di tích.
Vì các tông môn đó có nhiều trận pháp, cấm chế đáng sợ, đừng nói tu sĩ tông
môn khác, dù tu sĩ chính tông môn mình hủy hoại, cũng không hủy hoại được.
Đối với Ngụy Tác, Đổng Diệu Chân vẫn là mối uy hiếp lớn, xuát thân từ tầng lớp
tu sĩ thấp nhất Linh Nhạc thành nên gã lại hiểu hơn ai hết cần phải trảm thảo
trừ căn, gã cũng hiếu kỳ với môn công pháp của Đổng Diệu Chân, tấn công sơn
môn khẳng định không xong, phải tính cách khác.
Gã định bức hỏi Trường Phong chân nhân những việc cần biết rồi giải quyết dứt
điểm. Tuy kim đan của lão đã bị gã đoạt, tu vi và thực lực của lão không đáng
sợ nhưng tu sĩ Kim đan kỳ vẫn là tu sĩ Kim đan kỳ, lão đào tẩu được thì chưa
biết chừng sẽ rất phiền hà.
Ngẫm nghĩ một lúc gã lại đổi ý. Kim đan đại tu sĩ như Trường Phong chân nhân
vốn mất tám mươi một trăm năm mới tu thành tất sẽ biết rộng, lục bào lão đầu
của gã biết nhiều hơn Trường Phong chân nhân không rõ bao nhiêu lần, nhưng lão
chỉ biết đến thượng cổ tu đạo giới, còn Trường Phong chân nhân biết đến những
thứ của hiện tại, quan trọng nhất Trường Phong chân nhân còn ở Thiên Huyền đại
lục nam bộ, là địa đầu xà nên hiểu quá rõ những thành trì gần đây. Ngụy Tác sẽ
còn ở Thiên Huyền đại lục nên Trường Phong chân nhân trong mắt gã lại rất có
giá trị.
“Trường Phong chân nhân, sảng khoái.” Hơi trầm ngâm, Ngụy Tác bình tĩnh như
thường hỏi Trường Phong chân nhân đạo: “Chi bằng chúng ta giao dịch?”
“Giao dịch?” Trường Phong chân nhân ngẩn người, “Giao dịch gì?”
“Mỗ đối phó Đông Dao thắng địa chỉ để trút giận, lúc trước các vị và Thiên
Nhất môn chiếm Trân Bảo các, Lý Thiệu Hoa hại bọn mỗ suýt nữa chết trong
truyền tống pháp trận. Quan trọng nhất, Cơ Nhã là đạo lữ của mỗ mà Đông Dao
thắng địa đồn rằng nàng đã gả cho Đổng Thanh Yviệc này không chỉ liên quan đến
danh tiết của Cơ Nhã mà đạo lữ của mình bị đồn là đạo lữ của tên vô dụng Đổng
Thanh Y đó thì cục tức này ai nuốt được.” Ngụy Tác bảo Trường Phong chân nhân,
“Bất quá mỗ chỉ cần trút giận xong, láy được thứ cần lấy là xong, không bao
giờ đuổi tận giết tuyệt. Kẻ nào giết mỗ, mỗ giết y, còn không có hứng đồ sát
đê giai tu sĩ. Các hạ cũng biết, Thiên Nhất môn đáp ứng điều kiện là mỗ không
đối phó họ. Các hạ nên biết, tu sĩ như mỗ, vì tu luyện, sẽ không bao giờ chỉ ở
lại Thiên Huyền đại lục.”
“Các hạ có ý gì?” Trường Phong chân nhân không hiểu, hỏi Ngụy Tác.
“Chỉ cần các hạ tận tâm tận lực giúp đỡ, xong việc mỗ không chỉ chừa đường
sống cho các hạ mà còn trả lại kim đan.” Ngụy Tác liếc xéo Trường Phong chân
nhân, “Không mất bao năm, ít nhất các hạ cũng có thể khôi phục tu vi.”
“Trả kim đan cho tại hạ?” Trường Phong chân nhân hít sâu một hơi, tỏ vẻ thê
thảm, “Chắc các hạ sẽ đối phó Đổng Diệu Chân, Đông Dao thắng địa tất sẽ suy
bại. Dù các hạ trả lại kim đan, tại hạ khôi phục tu vi cũng có tác dụng gì. Lẽ
nào còn định bảo tại hạ cùng đối phó Đông Dao thắng địa?”
“Vô dụng? Không hẳn.” Ngụy Tác cười lạnh: “Mỗ chỉ cần thứ cần có chứ không
định đuổi tận giết tuyệt Đông Dao thắng địa, đương nhiên Đổng Diệu Chân không
tiếp nhận điều kiện thì mỗ sẽ đối phó y. Nhưng dù mỗ giết y và quá nửa tu sĩ
Đông Dao thắng địa, sơn môn Đông Dao thắng địa vẫn còn, các hạ lấy lại kim đan
thì Đông Dao thắng địa vẫn còn Kim đan tu sĩ tọa trấn. Mỗ có thể cho các hạ
vài thứ, Đông Dao thắng địa chưa hẳn không thể khôi phục nguyên khí.”
“Tu sĩ Phân niệm cảnh chết hết, dù có một, hai đạo giai thượng phẩm pháp bảo,
sao có thể ngăn được Đông Dao thắng địa suy vong.” Trường Phong chân nhân vô
lực cúi đầu.
“Một, hai pháp bảo thì không có nhưng nếu mỗ tuyên bố là bảo trợ các vị năm
mươi năm thì sao?” Ngụy Tác nhạt giọng, “Trận chiến hôm nay đồn ra, chắc cả
Thiên Huyền đại lục nam bộ không có bao nhiêu tu sĩ dám đối địch với mỗ. Lúc
đó Tụ Tinh tông suy vong, các vị chiếm Thất Tinh thành, năm mươi năm liền
không ai dám đối phó, chắc cũng khôi phục nguyên khí?”
“Các hạ sẽ công cáo thiên hạ là bảo trợ cho Đông Dao thắng địa năm mươi năm?!”
Ngụy Tác dứt lời, Trường Phong chân nhân run lên, giọng nói cũng run rẩy,
“Thật chứ?!”
Một, hai pháp bảo tất nhiên không cải biến được vận mệnh của một tông môn,
không có nhiều cao giai tu sĩ thì không thể thực hiện sinh ý, không ngăn được
các tu sĩ gây loạn trong thành trì, không thể cùng tông môn khác tranh đoạt
thiên tài địa bảo, đệ tử cũng sẽ bị đàn áp, tài lộ bị cắt, nhiều mối kiếm linh
thạch cũng bị tông môn khác tranh giành, không đủ nguồn lực cho tông môn đệ tử
tu luyện hàng ngày.
Nhưng một nhân vật khiến Kim đan kỳ đại tu sĩ cũng e dè thì khác.
Lời buông ra cũng có nghĩa ai đối phó đệ tử tông môn đó tương đương với đối
địch cũng nhân vật này.
Sau trận này, Ngụy Tác khẳng định sẽ khiến cơ hồ mọi tông môn và tu sĩ Thiên
Huyền đại lục đều không dám coi thường.
Trường Phong chân nhân vốn cho rằng Đông Dao thắng địa sẽ suy bại, dù Đổng
Diệu Chân trực tiếp biến thành tu sĩ Kim đan lưỡng trọng cũng không thể thay
đổi kết quả, đâm ra lão lòng lạnh tro tàn, quyết tâm tìm cái chết, nhưng giờ
nghe thấy cơ vãn hồi nguy cơ tông môn diệt vong thì khác. Tu sĩ từ bé đã ở
tông môn tu luyện như lão thì còn xem trọng tông môn hơn bản thân. Tông môn
diệt vong trng tay mình thì lão thấy thẹn với lịch đại tổ sư.
“Mỗ xưa nay nói là giữ lời, tu sĩ chúng ta hành sự căn bản không cần đạo lý,
tu vi cao là đạo lý. Các hạ đồng ý giao dịch, mỗ sẽ đến Thất Tinh thành nói là
chúng ta đã đạt thành ước định, nhưng Đổng Diệu Chân vì tư lợi, mặc kệ lợi ích
tông môn, bá chiếm Trân Bảo các đã đành, còn lừa dối thiên hạ, nói là Cơ Nhã
đã gả vào Đông Dao thắng địa, y không biết hối cải nên từ giờ Đông Dao thắng
địa do các hạ chưởng quản.” Ngụy Tác bảo Trường Phong chân nhân, “Đông Dao
thắng địa có tồn tại ở tu đạo giới hay không là do chọn lựa của Trường Phong
chân nhân các hạ.”
“Được! Ta đáp ứng yêu cầu! Nhưng có một điều kiện.” Trường Phong chân nhân hít
liền mấy hơi hạ quyết tâm rồi nghiến răng: “Nếu chúng ta hoàn thành giao dịch,
các hạ có thứ mình cần, sẽ không nhúng vào việc Đông Dao thắng địa về sau.
Đông Dao thắng địa vĩnh viễn không đối địch vứi các hạ nhưng người của các hạ
cũng phải như vậy.”
“Việc đó mỗ có thể đáp ứng.” Ngụy Tác gật đầu với Trường Phong chân nhân, “Mỗ
không có hứng bá chiếm một tông môn, quản lý những việc loạn xạ, chỉ cần sau
này các vị đừng chạm đến mỗ là được.”
“Được! Ta đáp ứng giao dịch.” Trường Phong chân nhân dốc hết lực khí nói.
“Hảo tiểu tử, chỉ một câu khơi khơi là khiến một Kim đan tu sĩ chịu phục. Xong
việc cứ phủi đít mà đi. Chỉ cần ngươi không chết, người ta sẽ vẫn sợ, không
dám đối phó Đông Dao thắng địa, có tốn tí sức nào đâu. Ngươi còn sống thì tu
vi càng cao, danh khí càng lớn, người ta đương nhiên càng không dám đối phó
Đông Dao thắng địa. Sinh ý này không lỗ.” Lục bào lão đầu lên tiếng trong tai
Ngụy Tác.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: