“Kim đan đại tu sĩ cũng không địch nổi thì Tụ Tinh tông tất nhiên phải nể mặt.
Đệ tử Tụ Tinh tông nghe lệnh, toàn bộ về Thất Tinh thành.”
Không hề do dự, Tụ Tinh tông tông chủ Hàn Vô Nhã dừng lại trên không, mặt nhăn
nhó lên tiếng.
Nếu Trường Phong chân nhân vẫn còn ở lại, dù gì y cũng sẽ liều mạng nhưng
Trường Phong chân nhân chỉ một chiêu là suýt nữa bị đối phương hạ sát, hơn nữa
bị đâm thủng chân, kim đan của đối phương to kinh người, Hàn Vô Nhã hiểu rõ
nếu không rút thì Tụ Tinh tông sẽ rằng sẽ thành Bảo Huyền tông đệ nhị, đối
phương trở thành đệ nhị Tu La chân nhân.
Thấy Hàn Vô Nhã hạ lệnh, hắc bào trung niên tu sĩ ban đầu còn huênh hoang coi
thường Ngụy Tác giờ lại sợ vỡ mật thu ngân sắc tiểu đỉnh bỏ chạy.
Ngân sắc tiểu đỉnh vừa thu, Ngụy Tác thong thả lấy ra Ly Hỏa phảng.
Tu sĩ Đông Dao thắng địa sớm đã không còn ai cầm đầu, thấy Tụ Tinh tông về
thành thì đều kinh hãi bỏ chạy.
“Bảo con rùa Đổng Diệu Chân nếu trong ba ngày công cáo thiên hạ, nói rõ việc
mưu đoạt Trân Bảo các cùng việc Cơ Nhã chưa gả cho Đông Dao thắng thì chưa
biết chừng ta sẽ tha cho các ngươi, còn không thì ba ngày sau, kẻ nào của Đông
Dao thắng địa không muốn chết cứ việc co đầu ở sơn môn, bằng không ra kẻ nào
ta giết kẻ đó.”
Thấy thế, Ngụy Tác trên Ly Hỏa phảng cũng không truy sát, chỉ lạnh lùng nói.
“Y là ai mà lại có thần thông này?”
“Nghe lời y thì ba năm trước Cơ Nhã không đến Đông Dao thắng địa? Đều do Đông
Dao thắng địa bịa ra?”
Ngụy Tác nói thế, lại thấy tu sĩ Đông Dao thắng địa cắm cổ bỏ chạy, ngoài Thất
Tinh thành sôi lên.
Truyền kỳ!
Ngụy Tác hôm nay tương đương với một mình đấu với hai tông môn, ra vào như chỗ
không người, giết mấy chục tu sĩ, một chiêu là suýt nữa hạ cả Trường Phong
chân nhân, tu sĩ Kim đan kỳ như lão mà không biết bị gã dùng thủ đoạn gì đâm
thủng chân.
Cộng thêm hai mươi mấy tu sĩ dã bị gã đâm thủng chân, Lý Thiệu Hoa là Kim đan
tu sĩ cũng chỉ một chiêu là bị gã giết.
Việc hôm nay tuyệt đối sẽ thành truyền kỳ của Thiên Huyền đại lục, những tu sĩ
quan chiến này tận mắt được thấy.
“Đúng là khí khái nam tử, không được, ta đã yêu y, phải hỏi xem y có thu ta
làm thị thiếp không!” Giọng nói ỏn ẻn cất lên khiến mọi tu sĩ Thất Tinh thành
không nén được ngoái nhìn.
“Không phải chứ? Như ngươi mà người ta cần?”
Quanh đó, không một nghìn cũng phải tám trăm tu sĩ suýt nữa ngất xỉu vì người
lên tiếng, định lao lên không là một nữ tu lùn tịt, béo ú, còn bôi dày phấn
son, trông như yêu tinh.
“Kẻ nào bám theo, giết không tha!”
Ngụy Tác thu hết những thứ của các tu sĩ bị giết rơi xuống, thu cả Phệ tâm
trùng và Pháp vương thái điệp rồi điều khiển Ly Hỏa phảng lao đi, lạnh lùng
buông tiếng.
Nữ tu béo u vừa lao lên đành dừng lại.
“Ha ha, nếm đòn chưa.” Nhiều tu sĩ quanh đó bật cười, cho rằng nữ tu mập sẽ ấm
ức, nhưng họ lại suýt nữa bổ chửng vì nàng ta vẫn như hoa si, ỏn ẻn nói, “Càng
thêm khí khái nam tử hán, người ta càng thích.”
…
Ở bên kia, Ngụy Tác điều khiển Ly Hỏa phảng lao vút đi, khẳng định sau lưng
không có ai thì đáp xuống, vào một vạt rừng.
Gã lại đổi pháp y, thành một hoàng bào tu sĩ bốn mươi tuổi, vòng về Thất Tinh
thành.
Cả đi và về chỉ trong tích tắc, lúc đó cả Thất Tinh thành đang bàn về trận
chiến lúc nãy, không ai chú ý thấy gã đã quay về thành.
Không hề dừng lại, gã lướt vào truyền tống pháp trận trong Lạc Nguyệt thành.
Trung chuyển qua truyền tống pháp trận Lạc Nguyệt thành rồi linh quang lóe
sáng, thân ảnh Ngụy Tác xuất hiện tại Linh Nhạc thành.
Rời khỏi truyền tống pháp trận, gã căn bản không hề dừng lại, cầm phi kiếm
cánh cửa lao về phía Trân Bảo các.
“Lớn mật! Linh Nhạc thành không cho phép phi độn!”
Ngụy Tác vừa bay lên, có mấy đạo độn quang dồn tới ngay.
“Cút!”
Trước kia mà Ngụy Tác đạt tu vi kim đan, chắc cũng sẽ nể Thiên Nhất môn đối
chút, không để mình có nhiều đối thủ, nhưng từ khi biết Thiên Nhất môn là đồng
đảng của Đông Dao thắng địa thì gã không còn hảo cảm gì, gã cùng Cơ Nhã chia
ra, chủ yếu vì cầm chân lực lượng Thiên Nhất môn.
Giao chiến như ban nãy, có thêm bọn Cơ Nhã hóa ra lại bất tiện, không linh
hoạt như mình gã, đương nhiên có Tuyệt diệt kim đan trong tay, dù Thiên Sâm
chân nhân và cao thủ Thiên Nhất môn đến Thất Tinh thành liên thủ với Trường
Phong chân nhân, Ngụy Tác cũng chưa hẳn đã không tiến hành một trường đồ sát
khoa trương hơn thế. Nhưng thêm một Thiên Nhất môn không chỉ thêm một Kim đan
tu sĩ, chưa biết chừng còn là có thêm hai pháp bảo lợi hại đạo giai trở lên,
bớt một Thiên Nhất môn, đối phó Đông Dao thắng địa đương nhiên chắc ăn hơn.
Gã đã để lại viên ngọc chống nổi thần thức uy áp và hai kim sắc pháp bảo cho
Cơ Nhã, có Tuyệt diệt kim đan cũng Hỗn nguyên ngân oa thì nàng và Hàn Vi Vi
tuyệt đối không có chuyện gì.
Hiện tại Lý Thiệu Hoa đã bị gã giết, Trường Phong chân nhân bị gã trọng
thương, dù có thiên giai đan dược, nhất thời không thể chữa kịp, không thể đến
Linh Nhạc thành, dù gã trở mặt với Thiên Nhất môn thì ở Linh Nhạc thành này,
đương nhiên không cần e dè.
“Cái gì? Sư tôn…!”
Cùng lúc, trong Trân Bảo các, đón lấy quyển da dê do điếm viên đưa đến rồi mở
ra xem, trung niên bạch sam tu sĩ vốn cười lạnh nhìn bọn Cơ Nhã chợt nhợt nhạt
mặt mày.
“À!”
Cùng lúc, Thiên Sâm chân nhân hơi biến sắc, thân ảnh loáng lên, đứng ở cửa
Trân Bảo các.
Ngụy Tác còn cách Trân Bảo các không đầy hai trăm trượng, thinh không quanh gã
lượn vòng năm, sáu mươi đạo độn quang, như lâm đại địch.
“Ngươi là Ngụy Tác?” Thấy gã đi về phía Trân Bảo các, Thiên Sâm chân nhân mặt
mũi lạnh tanh nói.
“Các hạ chắc là Thiên Sâm chân nhân.” Thấy Thiên Sâm chân nhân, Ngụy Tác dừng
lại, nhạt giọng: “Bọn Cơ Nhã ở đâu, Thiên Sâm chân nhân chắc không làm khó
họ.”
“Ngụy Tác, bọn muội không sao.” Giọng Cơ Nhã từ Trân Bảo các vang lên.
“Hay lắm.” Nghe giọng Cơ Nhã, Ngụy Tác mãn ý gật đầu, bảo Thiên Sâm chân nhân:
“Thiên Sâm chân nhân, ông chắc làm chủ được với Thiên Nhất môn. Hiện tại bọn
mỗ đã tính nợ với Đông Dao thắng địa, điều kiện đã mở ra cho các vị. Đến lúc
cùng Thiên Nhất môn tính món nợ về Trân Bảo các.”
“Cuồng vọng!” Thiên Sâm chân nhân mặt mũi lạnh tanh nhìn Ngụy Tác, “Lẽ nào
ngươi tưởng với một viên Tuyệt diệt kim đan là uy hiếp được ta?”
“Thiên Sâm chân nhân, sư tôn…” Trung niên bạch sam tu sĩ đến sau lưng Thiên
Sâm chân nhân định nói nhưng lão xua tay, băng hàn cực độ cắt lời, “Việc của
Lý trưởng lão chốc nữa mới tính.”
“Thế nào, ngươi chống được cả Tuyệt diệt kim đan?” Ngụy Tác tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đối phó các ngươi, vị tất cần ta động thủ.” Thiên Sâm chân nhân cười lạnh:
“Ta đợi các ngươi sử dụng Tuyệt diệt kim đan xong mới động thủ. Thiên Nhất môn
muốn kiếm mấy tu sĩ đối phó được Phân niệm cảnh nhất, lưỡng trọng thì rất
dễ…”
“Thiên Sâm chân nhân, sư tôn…”
“Không phải đã bảo ngươi là việc của Lý trưởng lão chốc nữa mới tính hả!”
Thiên Sâm chân nhân bị cắt lời thì nhướng mày, quay phắt nhìn trung niên bạch
sam tu sĩ, hàn quang lóe lên.
“Sư tôn kết đan thành công nhưng chết trong tay y!” Trung niên bạch sam tu sĩ
nhợt nhạt mặt mày nghiến răng nói nhanh.
“Gì hả!” Thiên Sâm chân nhân đang tức giận cũng ngẩn người.
“Y nói không sai, đây là kim đan của Lý Thiệu Hoa.” Ngụy Tác lấy kim đan của
Lý Thiệu Hoa ra, trên tay xanh biếc.
“Ngươi giết được một Kim đan tu sĩ?” Thiên Sâm chân nhân biến sắc rồi nheo
mắt, “Bất quá ngươi nghĩ mình đối phó được một tông môn bao vây?”
“Đã biết tin Lý Thiệu Hoa chết dưới tay mỗ thì tin tiếp theo sẽ biết ngay
thôi.” Ngụy Tác không đáp Thiên Sâm chân nhân mà nhạt nhẽo nói.
Ngụy Tác nói đúng, điếm viên vừa đưa quyển da dê cho trung niên bạch sam tu sĩ
lại chạy nhan vào đưa tiếp.
Trung niên bạch sam tu sĩ như gặp quỷ.
“Sao lại thế này!” Thiên Sâm chân nhân dùng chân nguyên hút quyển da dê lên
liếc qua, Kim đan tu sĩ vừa uy hiếp Ngụy Tác rằng, “ngươi nghĩ mình đối phó
được một tông môn bao vây” rùng mình nuốt nước bọt.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: