Ban sáng, bạch sắc vụ khí bao trùm động phủ của Ngụy Tác chợt dạt ra, gã lướt
vào sơn cốc có hơn ba mươi nhánh Diệt tiên đằng.
“Quỷ lão đầu khốn kiếp!”
Ngụy Tác lướt ra lắc đầu đầy bực mình.
Vừa nãy lục bào lão đầu nói chuyện với gã, cho rằng gã không yên ổn tâm thần
nên hầm hừ, “Ngươi để ý đến Hàn Vi Vi rồi hả?”
“Sao ngươi biết?” Ngụy Tác chấn kinh, nói xong vội giải thích, “Ta chỉ hình
như nghĩ thế, giờ cảm thấy không đúng lắm…”
“Không cần giải thích, ta hiểu.” Lục bào lão đầu mã nhìn gã đầy khinh bỉ, “Sao
ta biết hả, qua cái vẻ của các ngươi trước kia và bây giờ, nếu người hôn mê là
Cơ Nhã, song tu với ngươi khẳng định là nàng ta, với tính cách của nàng ta,
chưa biết chừng uy lực Huyền sát quỷ trảo của ngươi còn cao hơn nhiều.”
“Không phải chứ?” Ngụy Tác càng chấn kinh.
“Không phải mới là lạ.” Lục bào lão đầu trợn tròng trắng, “Tính nàng ta ngoại
nhu nội cương, lúc cần còn chủ động hơn Cơ Nhã, chưa biết chừng đã thử hết mọi
bí thuật trong sách của ngươi, uy lực Huyền sát quỷ trảo lại không hơn hả?”
“Ta không bảo thế.” Ngụy Tác khổ não, “Ta định nói là phải chăng ta không nên
vô tình thích nàng ta, muốn lấy nàng ta? Nàng ta cũng có ý thế chăng?”
“Thừa lời?” Lục bào lão đầu càng khinh thị, “Ngươi không muốn lấy nàng ta mà
lại liều mạng. Nàng ta không muốn lấy ngươi thì đi theo làm cái gì, lẽ nào
ngươi anh tuấn tiêu sái phong lưu đến độ quỷ khóc thần sầu?”
“Nàng ta theo ta cũng có lợi.”
“Với thân phận và tướng mạo của nàng ta, theo người khác cũng thiếu gì lợi
ích, ngươi may mắn vì ở cùng nàng ta đúng lúc. Nàng ta ra ngoài rèn luyện, kết
quả bị ngươi gặp, hai các ngươi, một như oán phụ phòng khuê vừa có cơ hội hồng
hạnh xuất tường thì gặp ngươi.”
“… Đừng có biến bọn ta thành gian phu dâm phụ có được không.”
“…”
Thật ra nếu chỉ thế gã cũng không bực mình lắm nhưng tiếp theo nên làm gì thì
thật sự khiến gã nhức óc.
Lục bào lão đầu tỏ vẻ khinh miệt, “Có gì đâu, tu đạo giả tam thê tứ thiếp cũng
là việc thường thấy.”
“Nhưng một là sư thư, một là sư muội…”
“Đừng nói sư thư sư muội, chị em ruột cũng đã làm sao.”
Ngụy Tác cũng biết nói năng với lục bào lão đầu thế nào nữa, vì nói tiếp thế
nào lão cũng nói đến văng nước bọt nào là tu đạo giả cần tự tư tự lợi, thứ gì
tốt cũng phải vơ lấy, nữ tu tốt đẹp cũng cần cướp lấy, giết sạch tu sĩ đối
chọi….
Lục bào lão đầu còn bồi thêm một câu, “Ta thấy ngươi chắc đang nghĩ Hàn Vi Vi
hiện tại cái gì cũng nhường Cơ Nhã, dù ngươi muốn song tu với nàng ta, chưa
chắc nàng ta chịu đáp ứng?”
Ngụy Tác chưa kịp nói gì, lục bào lão đầu đã ra vẻ hiểu hết, “Còn không giản
đan hả, các ngươi một sẵn sàng chịu đòn một sẵn sàng đánh, củi khô gần lửa,
ngươi đi đâu đó kiếm chút nguyên liệu, luyện dược tán ‘Kỳ dâm hợp hoan tán’,
‘Ngã ái đại bảng chùy’, cứ thế là xong thôi, còn phải lấn cấn về việc này thì
thật ta qua bao nhiêu đời chủ nhân mà chưa ai vô dụng như ngươi.”
…
“Nảy ra ý này, không biết là giúp hay hại ta.”
“Không có việc gì khó, Chỉ sợ lòng không bền, ta cả nghĩ quá, nên tìm thuật
pháp tu tâm không thì sau này lúc tu vi đột phá, tâm trí không vững thì nguy
hiểm mất.”
Ngụy Tác lầm bầm mấy câu rồi thân ảnh loáng lên, lướt đến chỗ Diệt tiên đằng
có vùi lục sắc tinh thạch.
Chỉ hơi gạt đất đi, ba viên lục tinh kỳ dị phát ra lục sắc quang hoa như nước.
Bới hết đất cát trên ba viên lục tinh, gã quan sát kỹ một chốc, không lấy ra
mà lao lên không.
Quang hoa của ba viên lục tinh không giảm, xem ra không hao hụt uy năng đặc
biệt, chỉ còn xem chúng có tác dụng gì với Diệt tiên đằng mà thôi.
Ngụy Tác men theo nhánh Diệt tiên đằng leo lên, chưa nhìn kỹ đã sáng mắt.
Đỉnh nhánh Diệt tiên đằng có một đoạn chừng năm, sáu trượng nhạt màu hơn, tạo
cho người ta cảm giác là mới mọc thêm ra.
Thần thức quét kỹ một lượt, Ngụy Tác không giấu được thần sắc hoan hỉ.
So với mấy nhánh Diệt tiên đằng quanh đó, nhánh này có vẻ dài hơn năm trượng,
có lẽ vì nhờ lục tinh mà mọc thêm.
Sau việc này, Ngụy Tác càng cẩn thận tra xét.
Gã nhanh chóng phát hiện độ lớn và độ dai của vỏ nhánh Diệt tiên đằng này
không có gì khác mấy nhánh kia, có nghĩa là ba viên lục tinh chỉ khiến Diệt
tiên đằng tăng trưởng độ dài mà thôi.
Bất quá đối với Ngụy Tác thế là đủ.
Diệt tiên đằng vốn cực to, theo gã tính toán, dù đạo giai trung phẩm trở lên
pháp bảo cũng đánh nhiều lần vào một chốc mới cắt đứt được. Diệt tiên đằng
không như yêu thú, bị đánh đứt thì đoạn còn lại vẫn tiếp tục công kích.
Trừ không thể di động, nếu ngạnh tiếp thì một nhánh Diệt tiên đằng tuyệt đối
không kém gì một con ngân lân yêu thú trong Đạo Huyền điện.
Ngụy Tác không đáp xuống, thu ba viên lục tinh vào nạp bảo nang rồi lướt lên
đỉnh Diệt tiên đằng.
Quan sát hơn nửa canh giờ đoạn gã mới thập phần mãn ý lui xuống, vùi ba viên
lục tinh lại như cũ.
Lục tinh tuy hữu hiệu, nhưng với nhiều loại linh dược đã chín, lấy lục tinh đi
là linh dược sẽ rụng. Nhưng lấy xong mà bộ phận mới mọc thêm của Diệt tiên
đằng không có gì khác, chứng tỏ Ngụy Tác có thể dùng cách này nuôi dưỡng.
Gã đem nốt bảy, tám mươi thi thể yêu thú trong nạp bảo nang ra “bón” cho nhánh
Diệt tiên đằng.
“Xem ra phải mua thêm huyết nhục yêu thú.”
Xong xuôi, gã lẩm bẩm rồi cười khổ.
Theo kinh nghiệm trước kia của Ngụy Tác, hôm nay không cho Diệt tiên đằng “ăn”
yêu thú thì hôm qua đã ăn nhiều nên nó vẫn sinh trưởng trong mấy ngày, bất quá
thường thì ngày đầu sẽ sinh trưởng nhanh nhất rồi chậm dần. Theo suy đoán của
gã, ngày đầu mọc thêm năm trượng thì sẽ còn mọc thêm chừng mười trượng nữa.
Gần một trăm thi thể yêu thú, đại khái chỉ đủ cho nhánh Diệt tiên đằng này dài
thêm mười lăm trượng.
Cứ thế này, để một nhánh Diệt tiên đằng dài thêm một, hai trăm trượng cần mấy
trăm yêu thú, ở đây hơn ba mươi nhánh, cộng cả nhánh mới trồng phía sau thì sẽ
mất tổng cộng hơn vạn thi thể yêu thú, thật sự quá lớn. Ngụy Tác đi săn yêu
thú không biết đến năm nào mới đủ.
Gã còn lại một chút Thiên vân tinh, một vì chỉ đủ dùng một lần nên gã tiếc,
hai là Diệt tiên đằng tối đa chỉ có thể tách ba viên lục sắc tinh thạch ra
đồng thời nuôi dưỡng ba nhánh, dẫn dụ một lần nhiều yêu thú đến cũng vô dụng.
Ở ngoài Thiên khung mà dẫn phát thú triều, hơn ba mươi nhánh Diệt tiên đằng
khẳng định không chống nổi.
Hơi trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác thu thi thể yêu thú khô cong lại. Trừ số được
gã ném ra, chung quanh còn năm, sáu thi thể yêu thú khác, xem ra Chân Sùng
Minh và Chu Tiếu Xuân nói không sai, Diệt tiên đằng khi không may mắn thì mấy
ngày mới thu hoạch được vài yêu thú, còn lại khác nào một mảnh linh điền biết
sinh linh thạch.
Gã quay về động phủ, đến chỗ Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân tu luyện dặn dò
mấy việc. Tổ hợp đầu óc đan giản này cung kính đi theo gã ra ngoài.
Cắt một nhánh Diệt tiên đằng mới trồng, cho vào Bảo nguyên ngọc hạp làm giống,
Ngụy Tác không dừng lại mà trực tiếp kích phát Ly Hỏa phảng, lướt về phía Linh
Nhạc thành.
Bình an đi cho đến tận gần Thiên khung, Ngụy Tác vẫn không yên tâm dặn thêm
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân mấy câu rồi thu Ly Hỏa phảng, cả ba chia ra,
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân dùng truyền tống pháp trận trong lòng núi
Thanh Phong lăng đi sang thành trì khác còn Ngụy Tác vào Linh Nhạc thành!
So với ba năm trước, Linh Nhạc thành tựa hồ không thay đổi gì, thành bắc tập
thị vẫn thế.
Cửa Cửu Đỉnh trai từng luyện chế ẩn hình pháp y cho gã vẫn như xưa.
Gã đến trước khối bố cáo bài lớn nhất ở thành bắc thì hơi sững lại, ánh mắt
đầy phức tạp lấy ra một vật dồn chân nguyên vào.
Gã lấy ra truyền tấn ngọc phù hình con cá vẫn dùng để liên lạc với Nam Cung Vũ
Tinh trước kia.
Dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù, gã đứng trước khối bố cáo bài khá lâu
rồi mới thở dài, đi vào Cửu Đỉnh trai.
Chừng gần canh giờ sau, Ngụy Tác rời Cửu Đỉnh trai, theo đường lớn trong Linh
Nhạc thành về Trân Bảo các, trung chuyển một chốc rồi từ từ đến truyền tống
pháp trận dẫn sang Lạc Nguyệt thành.
-o0o-
[/B]
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: