Cú va chạm này khiến Ngụy Tác chấn động, phù văn trên kim đan cũng thi nhau vỡ
nát. Kim đan của bạch bào thanh niên bị chấn bay, từ vết nứt trên vỏ toát ra
quang hoa, nguyên khí.
“A!”
Cùng lúc, bạch bào thanh niên gầm lên như lợn bị chọc tiết, vô số khiếu vị
trên mình lan tràn thủy linh nguyên khí, khác với lần trước là thể nội nguyên
khí sôi trào, tựa hồ khiếu vị tiết ra kiểu gì cũng không hết.
Thủy linh nguyên khí không ngừng tràn ra khiến thể nội khiếu vị không ngừng
khuếch đại, khuếch đại thành nhiều vết thương, tựa hồ sắp chấn tan thân thể y.
“Ngụy Tác, mau lùi lại. Kim đan của y bị ngươi đánh cho sắp tan rồi.” Lục bào
lão đầu hưng phấn kêu to.
“Hả? Trốn đi đã.”
Tử quang lóe lên, Ngụy Tác thu kim đan, lùi nhanh lại. Đồng thời sáng mắt nhìn
vòng tay của bạch bào thanh niên, như đợi lấy đồ của mình.
Dù tu sĩ nào có mặt cũng đều khẳng định tới đây sẽ là cảnh Ngụy Tác thu hoạch.
Rõ ràng bạch bào thanh niên dù năng khống chế được nguyên khí, thì cũng bị kim
đan nổ banh xác.
“Thủy hoàng hộ mệnh bảo phù!”
Đột nhiên quang hoa trong veo tự động từ miệng bạch bào thanh niên phun ra.
Quang hoa là một tấm phù lục hình vuông.
Tấm phù lục như thể do loại nước tối thuần tịnh ngưng kết thành, phát ra thủy
linh khí tức tinh thuần hơn cả bạch sắc tiểu ấn. Bên trong phù lục lấp lánh vô
số quang hoa sâu thẳm như vô số phù văn đang bơi.
“Oành!”
Phù lục từ ngực bạch bào thanh niên phun ra, tự động phân giải, biến thành
thủy linh nguyên khí.
“Lại là cái gì đây?”
Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày, như con thỏ bị dọa khiếp, nhảy lùi lại nhanh hơn.
Gã biết thủy linh nguyên khí này còn lợi hại hơn kim đan uy năng của mình.
Nhưng thủy linh nguyên khí không lao vào gã mà liên tục gột rửa kim đan sắp
vỡ.
“Không phải chứ?”
Ngụy Tác tròn mắt vì được thủy linh nguyên khí tinh thuần trong veo gột rửa,
kim đan của bạch bào thanh niên không ngừng nổ tung thành từng thanh lợi kiếm,
bị trấn áp lại. Thân thể y như thể không chịu nổi uy năng kích phát một đạo
phù lục mà nổ tung.
Cái gì đây? Xá thân bảo vệ “trứng”?
“Trứng” giữ được nhưng người không còn thì để làm gì?
“Ngụy Tác, ta thề sẽ giết ngươi, để ngươi sống không bằng chết!” Tiếng gầm
vang lên chói lói, đồng thời, tinh phách trong suốt như do thủy khí ngưng kết
thành thấm vào kim đan. Rồi bạch sắc kỳ lân trong bạch sắc tiểu ấn rú lên kinh
hãi, bạch sắc thủy linh khí tức chấn tan kim đan và nhục thân bạch bào thanh
niên, cuốn lấy cái vòng tay màu bạc đang rơi xuống, lao vào mặt biển.
“Ngu xuẩn! Giết chết rồi thì sao khiến ta sống không bằng chết được.” Ngụy Tác
tiếp tục tế xuất kim đan, giáng vào ngọn sóng trắng lặn xuống biển.
“Con bà nó chứ!” Gã bực mình vì làn sóng trắng vào nước là lao nhanh với mức
khó tưởng tượng, như con các quẫy đuôi hai ba cái là biến mất.
“A a a!” Lục bào lão đầu cũng kêu lên cực kỳ bực mình, “Đấy là thượng cổ cao
giai nạp bảo thủ trạc, y được Tam Hoàng môn truyền thừa, trong đó chắc nhiều
đồ tốt lắm, đánh tan cả nhục thân mà vẫn để y thoát.”
Để đối phó bạch bào thanh niên đột nhiên mọc ra này, Ngụy Tác dùng mất một
viên Tuyệt diệt kim đan, một viên Phá đan châu và uy năng tích tụ sẵn của Thực
huyết pháp đao. Kim đan của Diệp Linh chưa kịp luyện chế thành Tuyệt diệt kim
đan, bằng không với tình thế lúc trước, chắc gã đã dùng rồi.
Bảy, tám dai quang hoa trút xuống, Huyền sát quỷ trảo của Ngụy Tác thu hết
lấy.
Ban nãy bạch bào thanh niên lấy ra hơn ba mươi pháp bảo, không kịp lấy đi món
nào, chỉ là kim đan liên tục va vào, rồi nhục thân y nổ tung nên chỉ còn lại
bảy, tám món nguyên lành.
Trong số mấy món pháp bảo, đẳng cấp tối cao chỉ là đạo cấp hạ phẩm pháp bảo,
đối với Ngụy Tác chỉ là có còn hơn không.
“Xoạt!”
Cùng lúc, trên tầng không gã đứng đột nhiên đổ mưa.
Giọt mưa nào cũng như giọt lệ, đều cực kỳ thuần tịnh, trông như tinh thạch
trong suốt tỏa ra thủy linh khí tức.
“Chuyện đó…”
Thấy thế, ngẩn người xong đoạn lục bào lão đầu đột nhiên như tỉnh mộng kêu to,
“Mau lên! Ngụy Tác, thu hết thủy linh nguyên khí!”
“Thu những thứ này?”
Ngụy Tác tuy không hiểu gì nhưng nghe giọng lục bào lão đầu thập phần khẩn cấp
thì cũng phản ứng cực nhanh, gom hết mấy pháp bảo vào nạp bảo nang, rồi lướt
khắp không trung, tử sắc chân nguyên càn quét, không ngừng thu hết cơn mưa
vào.
Thoáng sau trận mưa cổ quái dừng lại. Chân nguyên của Ngụy Tác bao lấy hai dải
nước dài hơn hai trượng.
“Cách!”
Được chân nguyên dồn ép, dải nước dồn lại còn cỡ hai quả trứng chim câu.
“Lão đầu, những thứ này có tác dụng gì, làm sao đây?”
Ngụy Tác cảm giác được chỉ cần chân nguyên thả ra, hai viên nước sẽ hóa thành
nguyên khí, tiêu tan vào không trung ngay.
“Vừa rồi đạo Thủy hoàng hộ mệnh bảo phù đó phải tu sĩ Thần huyền cảnh lưỡng
trọng mới luyện chế được. Hoàn toàn dùng chân nguyên và thủy linh nguyên khí
ngưng thành. Thần huyền cảnh tu sĩ có thể ngưng tụ thủy linh nguyên khí đến
mức khó tưởng tượng. Cơn mưa là một đạo bảo phù tan ra, thủy linh nguyên khí ở
đây quá nồng hậu, hấp phụ vào nên mới hình thành. Ngươi trực tiếp luyện hóa
cơn mưa thì rất có lợi. Ta nghe nói đệ tử Tam Hoàng tông mà có được bảo phù,
tuân theo công pháp cho vào thể nội, dù thể chất phổ thông, không có linh căn
thì cũng hình thành thủy linh căn.”
“Trực tiếp luyện hóa?”
Ngụy Tác máy động, trực tiếp dồn chân nguyên nuốt cả hai viên nước.
“Oành! Oành! Oành!”
Hai viên nước xuống bụng, Ngụy Tác cảm giác như nuốt hai biển nước, thủy linh
nguyên khí như sóng trào gột rửa thể nội, chảy vào những góc nhỏ nhất trong
thân thể.
Cảm giác này cực kỳ kỳ diệu, như thân thể ngâm trong làn nước vô cùng vô tận,
cực kỳ thanh thuần.
Kinh mạch, ngũ tạng lục phủ, đều được gột rửa, Ngụy Tác thậm chí cảm giác được
mọi thương tổn trong lúc đấu pháp kịch liệt với bạch bào thanh niên lành lại
rất nhanh.
Tựa hồ gột rửa mấy vạn lần, “mặt biển” trong thể nội từ từ tan đi.
“À!” Ngụy Tác tỏ vẻ kinh hỉ, thể nội chân nguyên lưu động. Ba làn quang hoa kỳ
dị ngưng thành.
Ba dải quang hoa, một trăng một đỏ một lam, đều hình rễ cây. Chỉ có điều màu
trắng và đỏa là hoàn chỉnh còn màu làm chỉ cỡ một nửa.
Ba dải quang hoa này rõ ràng là linh căn quang hoa.
“Nửa thủy linh căn! Ngụy Tác, thủy linh nguyên khí của Thủy hoàng hộ mệnh bảo
phù giúp ngươi trực tiếp hình thành nửa thủy linh căn. Thủy hoàng hộ mệnh bảo
phù quả nhiên danh bất hư truyền!” Nhìn rõ quang ảnh, lục bào lão đầu mã kêu
lên.
Ngụy Tác cũng hớn hở, đột nhiên mọc ra bạch bào thanh niên, bức gã phải dùng
không ít con bài tẩy, cả Phá đan châu cũng sử dụng rồi, nhưng vì thế mà hình
thành nửa thủy linh căn thì sinh ý đảo này không tệ.
“Xem Vương chưởng quỹ thế nào đã.”
Gã há miệng định hỏi thêm về Tam Hoàng tông, ban nãy đấu pháp kịch liệt, lục
bào lão đầu sợ hãi cực độ, chỉ kịp nói vài ba thuật pháp của đối phương chứ
không kịp nói về những thứ khác, rồi trù trừ một lúc thì thân ảnh gã loáng
lên, lướt về phía Vương chưởng quỹ nằm mềm nhũn trên đảo.
“À!”
Đáp xuống trước mặt Vương chưởng quỹ, Ngụy Tác thấy mấy khiếu vị của ông ta,
lấp loáng thanh quang, mấy mũi thanh sắc tế châm thò cán ra.
“Đây là Định nguyên châm đặc hữu của Thanh Nguyên môn. Là pháp bảo chuyên dụng
cấm chế thể nội chân nguyên củ tu sĩ. Y quả thật đã đến nhiều nơi, thu được
không ít đồ tốt.” Lục bào lão đầu nhìn kỹ rồi đọc ra lai lịch mấy mũi châm.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: