Thông Thiên Chi Lộ

Chương 379: Một đống đồ tốt

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Vạn quỷ ma âm kiếm” của Diệp Linh ít nhất cũng là thiên cấp đê giai thuật
pháp, có cả tác dụng thần thức xung kích, quan trọng nhất còn là thuật pháp
đại phạm vi.

Trong số thuật pháp đại phạm vi Ngụy Tác biết hiện tại chỉ có Kim xà loạn vũ
trong Kim xà lôi quyết.

Phạm vi và uy lực Kim xà loạn vũ đối với tu vi hiện tại của gã là không đủ.
Nếu đối diện hai, ba mươi cá tu sĩ Phân niệm cảnh mà gã có thuật pháp đại phạm
vi như “Vạn quỷ ma âm kiếm” thì một chiêu là khiến đại đa số tu sĩ trong số
này không thể công kích, đoạn sẽ dễ dàng đánh cho họ liêu xiêu. Nhưng không có
thuật pháp uy lực như thế mà bị ngần ấy tu sĩ Phân niệm cảnh vây công, tình
huống của gã sẽ rất tệ, nhiều khả năng mất mạng.

“Vạn quỷ ma âm kiếm”, Ngụy Tác đương nhiên thèm muốn, giờ xem ngọc phù thấy
không phải thuật pháp đang mong thì gã hơi thất vọng.

“Hắc minh cốt quân… có thể luyện chế hài cốt tu sĩ và yêu thú thành pháp bảo
khôi lỗi…, uy năng đạt tới mức nào? Lẽ nào Diệp Linh luyện chế vật này tại
Âm Thi tông?”

Đọc xong nội dung, gã tỏ rõ thần sắc kinh ngạc.

“Hắc minh cốt quân” ghi trong hắc sắc ngọc phù không phải pháp bảo bình thường
mà tương đương với “Hộ pháp khôi lỗi”, rất có linh tính. Pháp bảo này mà luyện
chế thành công thì cũng như Phệ tâm trùng, có thể do tâm niệm gã điều khiển,
nghe hiệu lệnh của gã.

Hắc sắc ngọc phù nói rõ, Hắc minh cốt quân chỉ cần dùng hài cốt hoàn chỉnh của
tu sĩ và yêu thú là có thể luyện chế, thực lực chỉ kém hơn bản thể tam trọng
tu vi. Hài cốt tu sĩ Kim đan tứ trọng luyện chế thành Hắc minh cốt quân thì
thực lực tương đương với tu sĩ Kim đan nhất trọng, hài cốt thất cấp thượng
giai yêu thú luyện chế thành Hắc minh cốt quân thì thực lực tương đương với
lục cấp cao giai yêu thú.

Những gì ghi trên hắc sắc ngọc phù khiến đầu óc gã cơ hồ nghĩ ngay đến thi thể
Hỗn nguyên ngân oa.

Hỗn nguyên ngân oa bốn tay do nữ hoàng ngân lân yêu thú tiến hóa ít nhất có
thực lực bát cấp trở lên, nếu luyện chế thành Hắc minh cốt quân thì ít nhất
cũng đạt thực lực thất cấp đê giai yêu thú. Thất cấp yêu thú thì ngay cả tu sĩ
Kim đan nhất trọng vị tất đối phó được!

Nghĩ vậy gã lại đọc kỹ nội dung hắc sắc ngọc giản.

Gã lập tức tỏ vẻ hớn hở.

Hắc sắc ngọc giản ghi lại rằng, “Hắc minh cốt quân” có uy lực thuật pháp không
tệ, theo nguyên liệu luyện chế mà hình thành hắc minh hỏa có uy năng tương ứng
nhưng nhược điểm là bản thể không cứng, không chịu được chấn động kịch liệt,
cần dùng hài cốt cứng để luyện chế.

Điểm này đối với Ngụy Tác thì thật quá hợp!

Hài cốt Hỗn nguyên ngân oa hấp thu thai thể hai kim sắc pháp bảo, cứng hơn cả
thai thể đạo giai thượng phầm pháp bảo.

“Âm minh tinh, Vô căn thảo dịch, Hắc đề liên.”

Ngụy Tác quyết định luyện chế pháp bảo này, những còn cần vài ba nguyên liệu
phụ trợ.

Hiện trong tay gã, nguyên liệu luyện khí cao cấp và phương pháp luyện chế đều
không thiếu. Ở Tiểu thiên giới lấy được ngần ấy ngân lân yêu thú và Hỗn nguyên
ngân oa mà chưa có thời gian luyện chế, hơn nữa gã cũng có tới ba đạo giai
thượng phẩm kim sắc pháp bảo, thêm Cơ Nhã thì khi đối địch cũng đủ dùng. Nhưng
“Hắc minh cốt quân” lại khác, khi đối địch chỉ càn hạ lệnh là không hao phí
chân nguyên của gã, cũng không cần điều khiên, tương đương với có một trợ thủ
đắc lực.

“Việc gì hả?”

Đúng lúc đó, pháp khí truyền âm hình cái chuông trong chỗ ở của Ngụy Tác rực
quang hoa, gã dồn chân nguyên vào hỏi.

“Ngụy trưởng lão, đại trưởng lão phái người đưa đồ đến, nói là chư vị trưởng
lão tặng Ngụy trưởng lão, có thể sẽ hữu dụng với trưởng lão.” Truyền âm pháp
bảo được Ngụy Tác kích phát thì giọng Lâm Tu Nhàn thường trông nom ở ngoài
vang lên.

“Đưa đồ đến, thứ gì nhỉ?”

Ngụy Tác kinh ngạc rời chỗ ở, thấy gã đi ra, Lâm Tu Nhàn đợi sẵn vội đưa nạp
bảo nang tới.

“Đây là?”

Ngụy Tác đón lấy nạp bảo nang, quay về tĩnh thất lấy hết đồ trong đó ra. Là
một bạch sắc ngọc hạp, một khúc gỗ màu vàng, một viên ngân sắc châu tử cũng
một khối hoàng sắc nhuyễn ngọc trạng tinh thể hình ngọc thiềm.

“Ngụy Tác, đó là Phúc lộc đạo đan…” Bạch sắc ngọc hạp đựng một viên đan dược
đỏ rực to cỡ mắt rồng, có hoa văn hình cá chép do thiên nhiên hình thành, tỏa
mùi thơm kỳ dị như mùi rượu. Ngụy Tác không nhận ra nhưng Cơ Nhã lại nhận ra,
mặt ửng lê.

“Vợ ngoan, Phúc lộc đạo đan thật ra là đan dược gì, công hiệu thế nào mà nàng
đỏ mặt?” Cơ Nhã hay xấu hổ nên ra ngoài, Ngụy Tác chỉ gọi tên nàng, nhưng khi
chỉ có hai người, gã đều chỉ gọi vợ ngoan.

“Phúc lộc đạo đan có công hiệu đại bổ dương nguyên âm nguyên, tu sĩ tu luyện
song tu công pháp mà sử dụng thì tu luyện sẽ có hiệu quả gấp mấy lần.” Cơ Nhã
chần chừ một lúc mới đỏ mặt giải thích: “Trưởng lão này biết huynh tu luyện
song tu công pháp nên tặng đan dược này.”

“Hả?” Ngụy Tác hưng phấn hẳn, nháy mắt với nàng, “Vợ ngoan, chúng ta thử xem
nhỉ?”

“Muội biết huynh sẽ nói vậy.” Cơ Nhã đỏ mặt liếc Ngụy Tác, “Lo chính sự đã.”

“Chính sự?” Ngụy Tác cười hắc hắc, “Tu luyện đề thăng tu vi, không phải chính
sự sao?”

“Được rồi, muội không nói lại huynh.” Cơ Nhã cực kỳ hổ thẹn, “Ít nhất cũng
phải xem những thứ gì khác gì đã rồi tính.”

“Được, vợ ngoan, đó là nàng nói, xem xong mấy thứ này thì nên tu luyện,…
việc tu luyện của chúng ta dừng lâu quá rồi. Phải bù lại chứ.”

Cơ Nhã càng đỏ mặt, Ngụy Tác hỉ hả, nhanh chóng xem xét mấy món kia.

Khúc gỗ vàng chỉ dài mọt thước, là gỗ thật sự, nhưng rất đặc biệt, ràn rạt lôi
cương khí tức.

Ngân sắc châu tử trong veo như thủy tinh, không hề có phù văn, không giống đan
dược hay pháp châu, bên trọng lấp lánh lam quang.

Hoàng sắc nhuyễn ngọc trạng tinh thể, đặt trước mặt thì có mùi thơm nhẹ như
cỏ, nhẹ bằng hổ phách, lại mềm mại, có thể cắt ra.

“Vợ ngoan, nàng biết ba vật này không?” Ngụy Tác đã quan sát kỹ nhưng không
nhận ra gì.

“Không biết, muội chưa thấy.” Tim đang đập nhanh, nghĩ đến việc sắp tới, Cơ
Nhã đỏ mặt lắc đầu.

Cơ Nhã càng ngượng vì Ngụy Tác nghe câu trả lời thì nhanh chóng móc Dưỡng quỷ
quán ra nhỏ một giọt máu Hỏa địa long vào.

“Con bà nó chứ, việc gì mà gọi ta ra, gần đây nguyên khí tổn hao lợi hại, tình
nhân ở Âm Thi tông của ngươi tệ quá, giờ mà chưa tìm được Tử ma anh cho ta
khôi phục nguyên khí.” Lục bào lão đầu lầm bầm.

“Cái gì mà tình nhân ở Âm Thi tông.” Ngụy Tác trợn tròng trắng.

Lục bào lão đầu khi xem nhiệt náo và tham gia phách mại hội thì đủ nguyên khí,
hiện tại nhờ giám định thì lại tiếc nguyên khí.

“À! Kim lôi thần mộc? Ngụy Tác, sao ngươi lại có thứ này? Lẽ nào trên đường
về, ngươi thuận tiện giết người cướp của? Ta ở trong Dưỡng quỷ quán không cảm
giác thấy nguyên khí dao động kịch liệt, hình như ngươi không đấu pháp?” Gã
chưa nói gì, thân ảnh lục bào lão đầu đã xuất hiện, thấy thứ trong tay gã thì
lão trợn tròn mắt.

“Kim lôi thần mộc?”

“Phá đan châu! Đây là Phá đan châu! Ngụy Tác, sao ngươi lại có thứ này?”

“Đây là Dưỡng nguyên thiên thiền ngọc!”

Ngụy Tác mới cầm khúc gỗ màu vàng lên, chưa kịp hỏi lục bào lão đầu xem Kim
lôi thần mộc là gì thì lão càng tròn mắt, như bị bóp nghẹt cổ họng.

“Lão đầu, những thứ này đều là do các trưởng lão Hải Tiên tông tặng.” Ngụy Tác
cùng Cơ Nhã nhìn nhau, hỏi lục bào lão đầu: “Xem ra chắc là đồ tốt, bất quá
ngươi cứ bảo cho ta biết từng món rồi hẵng kêu?”

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận