“Oành!”
Bạch sắc ngọc phù bắn đến trước mặt Ngụy Tác thì bạch sắc linh quang hình viễn
cổ thiên long xuyên việt hư không trấn áp lên mình gã như thấm vào thể nội.
“Ngụy Tác, không sao chứ?”
Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa kinh hô.
Ngụy Tác run người, cảm nhân được ý chí hùng hậu lan khắp toàn thân, sau cùng
co lại trong thần hải đầu tiên. Nội thị thì trong tử sắc thần hải có thêm một
tầng bạch sắc viễn cổ thiên không, lơ lửng giữa chân nguyên.
“Đây là tinh khí và ý chí của viễn cổ thiên long!” Ngụy Tác máy động, lắc đầu
với Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa, “Ta không sao.”
Gã vung tay nắm lấy bạch sắc ngọc phù tự động nhận chủ.
“Oành!”
Thần thức quét vào, khí tức hùng hậu tràn vào thần thức gã.
Văn tự, hình ảnh dảy đặc hình thành dáng vẻ viễn cổ thiên long xuất hiện trong
não hải gã. Là điển tịch một thiên công pháp.
Ngụy Tác biến sắc.
Khí tức đó là cảm giác đầu tiên của điển tịch này tạo cho gã.
“Thiên long quần tinh tôi thể pháp! Thiên cấp đỉnh giai công pháp!”
Thiên công pháp này là thiên cấp đỉnh giai công pháp cao nhất của tu đạo giới!
“Bạch sắc ngọc phù thật ra có gì?” Âm Lệ Hoa thấy Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt
thì hỏi.
Bạch sắc ngọc phù bay tới, Âm Lệ Hoa dùng thần thức quét vào nhưng bị sức mạnh
vô danh triệt để áp chế đến cơ hồ thổ huyết. Bạch sắc ngọc phù lóe quang hoa,
linh quang ảm đạm ngay, biến thành một miếng ngọc trắng bình thường.
“Thiên long quần tinh tôi thể pháp… Viễn cổ thiên long, cảm ứng chu thiên
tinh thần (sao trời), lấy tinh quang tôi thể…”
Ngụy Tác đọc nội dung công pháp, không giấu giếm mà giải thích cho Âm Lệ Hoa
cùng Cơ Nhã: “Đây là thiên cấp đỉnh giai công pháp.”
“Thiên cấp đỉnh giai công pháp?” Âm Lệ Hoa cùng Cơ Nhã hít một hơi lạnh.
Tu đạo giả nào cũng biết mấy chữ thiên cấp đỉnh giai công pháp có ý nghĩa gì!
Thiên cấp đỉnh giai công pháp, cả Thiên Huyền đại lục và Vân Linh đại lục cộng
lại cũng không quá mười bộ, công pháp này tại các tông môn chỉ người kế thừa
tông chủ mới được luyện, trừ phi tông môn diệt môn, không thì không thể nào
lưu truyền ra.
Công pháp thiên cấp trở lên tuy cực khó tu luyện nhưng không chỉ chân nguyên
kinh nhân, mà còn những huyền diệu đặc biệt. Tử Huyền chân quyết của Ngụy Tác
tuy dựa vào Bổ thiên đan, khai mở thần hải, tđề thăng đến thiên cấp đê giai
công pháp, nhưng đề thăng kiểu đó chỉ là tăng chân nguyên chứ không có thần
diệu đặc biệt của thiên cấp công pháp chân chính.
Mấy nghìn năm trước, công pháp “Thiên nguyên đại đạo” của Thiên Nguyên tông là
ví dụ, môn công pháp đó chỉ là thiên cấp trung giai nhưng tu thành thần hải
lại có thể hút nguyên khí của thuật pháp tản ra trong khi đấu pháp, chân
nguyên tự thân tổn hao được bổ sung, bền bỉ hơn thuật pháp bình thường không
biết bao nhiêu lần.
“Môn công pháp này học theo viễn cổ thiên long dùng tinh quang tôi thể, chuyên
môn tôi luyện nhục thân, sau cùng sẽ tu thành thể phách như viễn cổ thiên long
nhất, kinh mạch cùng khiếu vị rộng lớn vô cùng, không liên quan gì đến công
pháp đang luyện.” Âm Lệ Hoa cùng Cơ Nhã đang chấn kinh thì Ngụy Tác tiếp lời.
“Gì hả! Chuyên tôi luyện nhục thân, không liên quan đến công pháp bản thân tu
luyện! Cũng như Tinh Diệu chân kinh của Tinh Trần tông sau cùng có thể tu
thành Tinh quang thánh thể! Mở rộng kinh mạch, khiếu vị tương đương với có thể
dung nạp nhiều chân nguyên hơn, mở rộng thần hải.” Ngụy Tác nói vậy, Âm Lệ Hoa
triệt để biến sắc, “Ngụy Tác, tuyệt đối không được cho ai biết đệ lấy được
thiên công pháp này, bằng không sẽ bị mọi tông môn mạnh nhất Vân Linh đại lục
truy sát mà cả tông môn và tu sĩ hàng đầu ở các đai lục khác cũng sẽ nhúng
vào!”
Cơ Nhã nhợt nhạt mặt mày.
Nàng hiểu rõ có những bảo vật, không có thực lực nhất định mà giành được chỉ
tổ diệt vong.
Thiên cấp đỉnh giai công pháp không cần phế tu vi thì ý nghĩa với tông môn và
tiêm tu sĩ đỉnh cao tuyệt đối hơn huyền giai pháp bảo!
“Không cần như thế, ai cần công pháp này, ta cho luôn cũng vô dụng.” Ngụy Tác
không có vẻ gì quá kinh hãi.
“Vô dụng? Là ý gì?” Âm Lệ Hoa cùng Cơ Nhã ngẩn người.
“Tu luyện môn công pháp này cần có ‘Long khí’, hóa thân thành viễn cổ thiên
long mới có thể cảm ngộ và hấp nạp tinh quang tôi thể.” Ngụy Tác hít sâu một
hơi: “Dải bạch sắc long hình linh quang ban nãy là tinh khí và ý chí của viễn
cổ thiên long, là ‘Long khí’ cần thiết để tu luyện môn công pháp đó. ‘Long
khí’ hiện tại đã nằm trong thần hải của mỗ, người khác không thể lấy được. Nếu
những gì ta đọc được không lầm thì hơn một vạn năm trước, viễn cổ thiên long
sau cùng đã diệt tuyệt vì Chân Tiên cung tông chủ Vũ Hóa Phàm tu luyện Long
huyết chân pháp.”
“Hóa ra là vậy.” Âm Lệ Hoa trông dễ coi hơn đôi chút, trấn định, “Viễn cổ
thiên long đích xác từ hơn vạn năm trước đã diệt tuyệt. Bất quá đệ nên cẩn
thận, vì công pháp này quá đáng sợ, chưa biết chừng có những tên tu luyện
cuồng, mặc kệ hữu dụng hay không, cứ cướp được rồi tính. Tinh khí và ý chí
hoàn chỉnh của viễn cổ thiên long hiện tại có lẽ không còn nhưng tinh phách
hoặc đã bị luyện chế thành khí linh thì có thể còn lưu truyền. Có những tu sĩ,
chưa biết chừng không chống nổi dụ hoặc của thiên cấp đỉnh giai công pháp sẽ
dùng tinh phách đó mạo hiểm thử xem, tốt nhất không nên để ai biết.”
“Vậy cần các hạ giữ kín.” Ngụy Tác nhìn Âm Lệ Hoa, gật đầu.
“Chỉ cần đệ đáp ứng một điều kiện, thư thư sẽ giúp.” Âm Lệ Hoa đảo mắt.
“Được rồi, đừng nói điều kiện đó thì hơn.” Ngụy Tác thấy Âm Lệ Hoa đảo mắt và
khóe môi nhếch nụ cười thì toát mồ hôi xua tay.
Âm Lệ Hoa bĩu môi có vẻ không vui nhưng trong mắt càng hiện rõ nụ cười. “Ngụy
Tác, càng lúc thư thư càng thích đệ, nhất định phải tìm cơ hội nếm thử một
lần.” Nàng ta nghĩ vậy.
“Đạo Huyền điện có công pháp cỡ này. Chả trách Vân Giới tông năm xưa bố trí
được nơi to lớn như Đạo Huyền điện, có ngần ấy Thần huyền cảnh tu sĩ, thống
nhất Vân Linh đại lục.” Ngụy Tác hít sâu một hơi, càng lúc càng kính sợ viễn
cổ đại năng đã tạo ra Thiên khung. Tông môn như thế chỉ muốn mượn một chút uy
năng của Thiên khung mà bị Thiên khung tùy ý tiết ra một chút uy năng mà bị
hủy diệt. Vậy thì viễn cổ đại năng tạo ra Thiên khung còn thần thông đến mức
nào?
“Xem ra vì có long khí của viễn cổ thiên long nên tấm truyền công linh phù mới
còn lại. Viễn cổ thiên long là cửu cấp yêu thú, dù bát cấp yêu thú mà đến gần
cũng bị long khí trấn áp, thậm chí bị long khí xâm nhập, khống chế.” Âm Lệ Hoa
gật đầu, mắt sáng lên như thiếu nữ thấy châu bảo, “Ngụy Tác, chúng ta nên tìm
kiếm xem có gì hay ho không, có thì khác gì kế thừa đạo thống của Thần huyền
cảnh tu sĩ, cá chép thường cũng hóa rồng, gà chó bình thường cũng sẽ thăng
thiên. Nói gì đến tu sĩ tuổi như đệ.”
“Yêu thú này tuyệt tình thế hả?”
Âm Lệ Hoa hỏi, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã động lòng, nhanh chóng tìm kiếm chung
quanh, nhưng rồi Âm Lệ Hoa là người đầu tiên kêu lên bực bội.
Với phạm vi thần thức của nàng ta và Ngụy Tác mà tìm kiếm, tốc độ đương nhiên
thập phần kinh nhân, có pháp bảo linh khí thì sẽ cảm thấy ngay. Nhưng tìm cả
phế khư, mà không phát hiện pháp bảo. Rõ ràng, yêu thú đó dù không phá hoại
được pháp bảo thì cũng mang đi giấu ở nơi tu sĩ không thể tìm được.
Linh trí cao giai yêu thú do Hỗn nguyên ngân oa và Lam diện tu la tạp giao
không kém gì tu sĩ.
Trong phế khư Đạo Huyền điện, tổng cộng có hơn hai mươi thi thể ngân lân yêu
thú nhưng không có yêu đan và pháp châu, xem ra chúng hủy diệt tất cả chứ
không thu thi thể hộ đồng bạn.
Vì quá lâu năm nên mọi bộ phận của thi thể yêu thú đã phong hóa, chỉ có lớp
vảy bạc còn hữu dụng. Ngụy Tác thu hết lại.
“Oành!”
Cùng lúc, hàng tràng tiếng nổ kinh thiên động địa từ một góc trời vang lên.
Mặt đất tựa hồ chấn động, đồng thời, nguyên khí dao động nhất mang theo thổ
tinh khí nồng nặc tràn tới.
“Thổ hệ nguyên khí quá kinh nhân! Hiên Viên lão tổ đang đấu pháp!” Ngụy Tác
hiểu ngay.
“Ai mà bức được Hiên Viên lão tổ dùng uy năng thuật pháp này?”
“Đi thôi!” Không hề chần chừ, Ngụy Tác kích phát Như ý linh lung tháp, bạch
quang lóe lên, thân ảnh gã cùng Cơ Nhã, Âm Lệ Hoa tan biến.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: