Ngụy Tác cực kỳ kinh hãi, chân nguyên phát ra cũng bị hút đi, bất kỳ pháp bảo
nào cũng không thể thi triển.
Trong khe nứt không gian trông có vẻ thập phần bình tĩnh lại cực kỳ hỗn loạn,
toàn là thiểm điện và cương phong kinh nhân.
Vô số thiểm điện, tia nào cũng to hơn eo người lao đi cực tốc trên hư không,
tựa hồ không hề có tiếng động, nhưng trong tai Ngụy Tác lại nổ ầm ầm, mọi thứ
bị dồn vào óc, thần thức bị triệt để năm cách.
Khác với lần truyền tống thông đạo tan vỡ, trong khe nứt không gian này, uy
năng cuồng bạo vô cùng không kép vào gã cùng Cơ Nhã, Âm Lệ Hoa mà đẩy họ đi
với tốc độ khó tưởng tượng.
Đột nhiên Ngụy Tác cảm thấy thân thể trống rỗng, hụt hẫng rơi xuống.
Đoạn cảnh tượng lôi điện cương phong uốn mình trong hư không tan biến, trước
mắt chỉ còn một màn đen.
Lại xuất hiện một lực hút hút gã xuống.
Thúy lục sắc hà quang đột nhiên sáng bừng, hình thành một lục sắc quang tráo
bao lấy gã.
Đoạn thể nội chân nguyên như trực giác phun trào, Hắc thủy liên lại phát ra
quang hoa.
Nơi này gã đã có thể động dụng chân nguyên, lực hút phía dưới không quá lợi
hại.
Ngụy Tác kinh hãi hít sâu một hơi, bất giác nhìn lên.
Cách đỉnh đầu hơn ba trăm trượng lơ lửng một khe nứt không gian gần như hai
khe lúc trước.
Từng làn nguyên khí, đá vụn từ trong đó phun ra.
Hiển nhiên khe nứt không gian này nối với khe ở lăng viên đã hút bọn Ngụy Tác
vào.
Nếu gã nhớ không nhầm, lúc thấy hai con đê giai yêu thú đó là từ khe nứt không
gian khác ném ra rồi bị cuốn vào khe nứt không gian này, tức là yêu thú bị
cuốn vào sẽ bị ném vào đây.
Kinh hãi nhìn quanh chỉ thấy toàn hắc phong, đổ xô tới, phảng phất như phía
dưới là chỗ thoát ra, lực hút lôi kéo bọn Ngụy Tác vì hắc phong lưu động mà
tạo thành.
Hắc phong tựa hồ tịnh không có uy năng, chỉ có tác dụng cách tuyệt thần thức,
thần thức của gã tối đa chỉ đạt được trăm trượng, nhận ra mình cùng Cơ Nhã, Âm
Lệ Hoa tựa hồ lơ lửng trên không, chung quanh không có gì.
“Ngụy Tác, phi kiếm!”
Cơ Nhã kinh hô, một dải kim mang rơi nhanh xuống, là phi kiếm cánh cửa của gã.
Trước đây Ngụy Tác vẫn cầm phi kiếm, khi khe nứt không gian đột nhiên phát ra
uy năng cuồng bạo thì gã đành lo cho Cơ Nhã, Hàn Vi Vi và Phệ tâm trùng, Dương
chi điểu mà bỏ mặc phi kiếm.
“Xoạt!”
Huyền sát quỷ trảo chụp lấy phi kiếm cánh cửa đang rơi nhanh.
“Tiểu hoại đản, hóa ra đệ tên Ngụy Tác.” Âm Lệ Hoa mặt mũi nhợt nhạt nhìn Ngụy
Tác, “Sao từ đầu đệ đã biết bình đài có vấn đề, bảo chúng ta đi ngay?”
“Vấn đề là từ khối bạch sắc tinh bi.” Ngụy Tác hít sâu một hơi, Dương chi điểu
uể oải nằm trong ngực mình nhưng không tổn thương gì, kiệt lực trấn định tâm
thần, đổi sắc giải thích: “Đáy bạch sắc tinh bi hơi có khe hở, tựa hồ không
cùng bình đài nối thành nhất thể, sau đó chúng ta bị hút vào, tinh bi cũng bị
hút theo. Nếu không nhầm thì bạch sắc tinh bi sau này mới được đặt lên bình
đài.”
“Đặt lên sau đó?” Âm Lệ Hoa mắt lóe lên kinh ngạc, đột nhiên phản ứng ra, hô
khẽ: “Ngụy Tác, đệ hoài nghi bạch sắc tinh bi là do ngân sắc yêu thú đặt lên
bình đài?”
“Không sai, lúc đó mỗ cũng nghĩ vậy. Bạch sắc linh quang quang tráo tổn hại
nhiều đến yêu thú, bình đài không có gì đặc biệt cả, Phệ tâm trùng và Dương
chi điểu của mỗ cảm giác được cơ mà, thì yêu thú thất cấp trở lên, thực lực
tương đương với tu sĩ Kim đan kỳ đó sao phải cố xuyên qua bạch sắc linh quang
quang tráo, lên bình đài làm gì?” Ngụy Tác gật đầu.
Cơ Nhã hít sâu một hơi, bảo Ngụy Tác: “Ý huynh là khối bạch sắc tinh bi đó do
yêu thú đó đặt lên, cố ý yếu tạo thành dấu tích giả là có liên quan đến Đạo
Huyền điện hòng thu hút tu sĩ chạm vào pháp trận?”
“Không thể nào!” Âm Lệ Hoa lắc đầu, “Yêu thú dù có linh trí cực cao cũng không
thể hiểu được bố trí của tu sĩ, không thể nào.”
“Yêu thú quỷ dị và việc không thể lý giải trong Đạo Huyền điện ít lắm sao?”
Ngụy Tác cười lạnh.
Âm Lệ Hoa mặt mũi nhợt nhạt, há miệng không nói thành lời.
“Nếu do yêu thú bố trí thì nó định làm gì?” Cơ Nhã không hề hoài nghi Ngụy
Tác, nhíu mày nói.
“Dù nó định làm gì cũng không hề tốt lành.” Ngụy Tác mặt mũi âm trầm nói.
Yêu thú và tu sĩ chi luôn có quan hệ đối nghịch, nếu bảo ngân sắc yêu thú quỷ
dị đó liều mạng đặt khối tinh bi vào để mang lại lợi ích cho tu sĩ thì không
thể nào.
Vốn gã đã nhận ra nhưng không ngờ trong tay Diệp Linh có một tấm tử hắc sắc
mộc phù tương tự như của gã! Hơn nữa còn chạm vào bố trí ở bình đài!
Uy năng khe nứt không gian không ngờ lại đến mức đó.
Dù thế nào, họ bị đẩy vào đây cũng vì Diệp Linh vốn luôn coi thường gã.
Đổi lại trước kia, tu sĩ Kim đan kỳ chèn ép chắc gã vuốt mũi nín nhịn nhưng
giờ đã có thực lực đấu với tu sĩ Kim đan kỳ, sau này mà đối phó tu sĩ Kim đan
kỳ lưỡng trọng cũng chưa hẳn không có khả năng. Không vì gã có đủ thực lực,
không thể cản đối phương giữ Cơ Nhã, mỗi hận đã kết, gã không thể nuốt trôi
cục tức này.
“Làm sao bây giờ?” Âm Lệ Hoa vốn là nữ ma đầu tại Vân Linh đại lục nhưng ở
trong hoàn cảnh này thì vô tình lại dựa vào Ngụy Tác.
“Xem đây là đâu đã rồi tìm lối ra.” Ngụy Tác bảo Âm Lệ Hoa, “Các hạ và Diệp
Linh thật ra có mâu thuẫn gì mà cùng một tông môn lại chỉ mong giết chết đối
phương?”
“Ta và y có nhiều xích mích lắm. Chỉ hai việc quan trọng là rõ.” Âm Lệ Hoa mắt
đầy sát khí nói, “Y cực kỳ độc ác, trước khi tu thành kim đan, có mấy lần các
sư huynh đệ cùng y đi rèn luyện, săn yêu thú hoặc rìm thứ gì đó đều chết hết,
mình y quay về, nhiều người hoài nghi các đồng môn sư huynh đệ bị y giết nhưng
không có chứng cớ xác thực. Cộng thêm thiên phú tu luyện của y thập phần kinh
nhân, tông môn cũng nhắm một mắt mở một mắt, thư thư có một sư thư cùng chung
sống chết, một lần cùng y đi hoàn thành nhiệm vụ tông môn mà mất mạng, đó là
việc thứ nhất. Thứ hai, y thập phần háo sắc, chơi bời nữ tu xong còn thích
biến nữ tu đó thành béo ú, trước khi thư thư kết thành kim đan thì y thích thư
thư, có xin Huyết Linh lão tổ, khi ấy y đã tu thành kim đan, Huyết Linh lão tổ
cũng đáp ứng nhưng rồi thư thư gặp kỳ ngộ, thành tựu kim đan, việc này cho
qua. Từ chỗ là đồ chơi sắp đến tay lại đột nhiên biến thành ngang vai thì tất
nhiên y không vui. Với cá tính của y, xác định thư thư không thể thoát, y lại
chắc chắn đối phó được thì y sẽ ra tay. Đối với phần thư thư cũng thế.”
“À!”
Một dải bạch quang lướt qua bọn Ngụy Tác, chính thị khối bạch sắc tinh bi
khiến cả bọn nghi ngờ.
Khối bạch sắc tinh bi quả nhiên cũng bị khe nứt không gian cuốn vào, bạch
quang nhàn nhạt phát ra tựa hồ đối có thể xua tan hắc khí, rơi xuống khiến bọn
Ngụy Tác nhìn rõ cảnh tượng.
Phía dưới hơn bốn trăm trượng là tử hắc sắc quang mạc như tấm gương, rộng
chừng mấy chục trượng, toàn bộ hắc phong chảy hết vào đó còn phía sau màn sáng
lại ánh lên, tựa hồ đó là lối thoát, sau đó là một thế giới khác.
Bóng lưng phát ra bạch sắc quang hoa đang đứng trước tử hắc sắc quang mạc, là
Diệp Linh bị cuốn vào trước bọn Ngụy Tác, khi khối tinh bi rơi xuống, y cũng
quay lại nhìn. Mục quang quét đến bọn Ngụy Tác.
Vẻ mặt y không giấu được nét cuồng hỉ, thấy bọn Ngụy Tác thì sát cơ lóe lên.
Bạch sắc tinh bi rơi lên tử hắc sắc quang mạc, cũng như yêu thú xúc chạm vào
bạch sắc linh quang quang tráo, đột nhiên bị uy năng tử hắc sắc quang mạc chấn
vỡ!
Thấy thế, trong mắt Diệp Linh hiện rõ nét trào phúng, tựa hồ cho rằng bọn Ngụy
Tác căn bản không qua được tử hắc sắc quang mạc, tay y chợt rực tử hắc sắc
quang hoa hình thành một quang tráo, ung ung đi qua.
Ngụy Tác cùng Cơ Nhã giật giật chân mày, cùng nhận ra tử hắc sắc quang hoa
trên tay Diệp Linh do tử hắc sắc cổ phù cổ quái mà Ngụy Tác cũng có phát ra.
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: