“Sao lại thế được!”
Âm Lệ Hoa lại tròn mắt không dám tin.
Huyết tinh thạch có công hiệu hút khí huyết yêu thú chuyển thành “Tam thanh
thánh huyết”.
Song đầu yêu thú vừa chết chưa lâu, máu trên miệng vết thương còn chưa ngưng
kết, theo lý thì Huyết tinh thạch sẽ nhanh chóng hút được khí huyết nhưng
Huyết tinh thạch cứ trơ ra.
“Sao lại thế được!”
Lục bào lão đầu kêu lên, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra: “Lẽ nào không phải yêu
thú, mà là Ký nguyên thú thân!”
“Ký nguyên thú thân?” Ngụy Tác rúng động, nhưng lần này che giấu rất tốt, sắc
mặt không hề dao động.
“Tiểu tử, có một môn thuật pháp khi tu sĩ hao tận thọ nguyên, đại hạn đến nơi
thì chọn một yêu thú thọ nguyên cực dài, đem chân nguyên và thần hồn dung hợp
vào thể nội nó, tương đương với đoạt xá ký sinh trên mình yêu thú.” Lục bào
lão đầu giải thích: “Thuật pháp này tuy nhiên có được thọ nguyên kinh nhân,
nhưng lâu dần thì thần trí sẽ tan biến, biến thành quái vật bán tu sĩ bán yêu
thú. Trừ phi tu sĩ chưa hoàn thành tâm nguyện hoặc để báo đại cừu thì không
bao giờ thi triển thuật này, thuật này cũng hiếm lưu truyền tại tu đạo giới
thời của ta đã gần như thất truyền. Yêu thú này, yêu Đan lại không lợi hại
bằng thuật pháp, nhục thân tựa hồ bị cải biến, không hòa hợp với yêu Đan, rất
giống với Ký nguyên thú thân, vì tu sĩ một khi thi triển thuật này đoạt xá thì
nhục thân yêu thú bị chân nguyên của tu sĩ cải biến, không thể đề thăng thực
lực yêu Đan nữa. Thậm chí có lúc yêu Đan bị trực tiếp luyện hóa.”
Mắt Ngụy Tác lóe lên dị mang, cáp mô đầu yêu thú lúc đối địch với bọn gã không
hề dùng yêu Đan mà hộ thể lam quang rất giống khi tu sĩ thuật pháp kích phát
thần quang hộ thể.
“Âm Lệ Hoa, các hạ có nghe nói đến một loại thuật pháp đoạt xá với yêu thú
chăng?” Ngụy Tác bình tĩnh như thường hỏi Âm Lệ Hoa đang kinh nghi bất định.
“Không.” Âm Lệ Hoa hít một hơi lạnh, “Lẽ nào đệ đệ hoài nghi có tu sĩ đoạt xá
yêu thú này?”
“Mỗ chỉ thấy việc này quá quỷ dị, nên đoán như vậy. Yêu thú cáp mô đầu nhân
thân, có hộ thể lam quang, tốc độ gần như thuấn di, thực lực thậm chí cao hơn
tu sĩ Kim Đan lưỡng trọng đó thì mỗ chưa nghe nói đến.” Ngụy Tác bảo Âm Lệ
Hoa, thật ra câu này nói cho lục bào lão đầu nghe.
“Cáp mô đầu nhân thân, thực lực cao hơn tu sĩ Kim Đan lưỡng trọng? Đạo Huyền
điện còn có yêu thú như thế?! Ta chưa từng nghe nói đến.” Lục bào lão đầu kêu
lên kinh hãi trong tai Ngụy Tác.
“Thư thư chưa đọc được gì về yêu thú này.” Âm Lệ Hoa gật đầu, “Thật quá quỷ
dị.”
Ngụy Tác gật đầu, thoáng do dự, phi kiếm cánh cửa chém liền mấy nhát, cắt đứt
một cái đầu của song thủ yêu thú ném vào bạch sắc quang tráo.
“Chát!”
Cái đầu va vào bạch sắc quang tráo, bị uy năng chân vỡ làm mấy mảnh.
Ngụy Tác tỏ vẻ trầm ngâm.
Xem ra bạch sắc quang tráo mô phỏng Thiên khung này cũng có tác dụng với yêu
thú không giống yêu thú này.
Theo lục bào lão đầu, song đầu yêu thú và cáp mô đầu yêu thú rất giống Ký
nguyên thú thân, nhưng ngân lân yêu thú trong bạch quang quang tráo, thể nội
có pháp châu sau khi tiến giai thì là yêu thú chân chính. Nhưng yêu thú giống
Lam diện tu la này lại không phải Lam diện tu la. Ngụy Tác hoài nghi, Đạo
Huyền điện có thứ gì khiến yêu thú biến dị chăng.
Có lẽ song đầu yêu thú và cáp mô đầu yêu thú cũng không phải Ký nguyên thú
thân mà là biến dị nào đó.
Hơi trầm ngâm, Ngụy Tác gật đầu với Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa, lại đi đến bình đài
kỳ dị.
Đứng ở rìa bình đài nhìn một lúc, Ngụy Tác không hề đổi sắc, vòng ra phía sau,
trong mắt gã cùng Cơ Nhã đều ánh lên lạ lùng.
Chính giữa hắc sắc tinh trụ không có phù văn, nhưng sau lưng lại là phù văn
rất bắt mắt.
Phù văn hình mặt quỷ hung hãn không khác gì trên tử hắc sắc mộc phù vốn không
rõ tác dụng của Ngụy Tác lấy được của Kỳ Tử Vũ.
“Âm Lệ Hoa, từng thấy loại phù văn này chưa?”
Âm Lệ Hoa nhíu mày nhìn hắc sắc tinh trụ, Ngụy Tác cố ý hỏi.
“Không.” Âm Lệ Hoa lắc đầu gọn ghẽ.
Ngụy Tác liếc Âm Lệ Hoa đoạn nheo mắt nhìn hắc sắc tinh trụ. Gã máy động vì
trán mặt quỷ trên hắc sắc tinh trụ hơi lõm vào.
Chỗ lõm vào đó cực giống tử hắc sắc mộc phù!
Ngụy Tác nảy ra xung động lấy tử hắc sắc mộc phù ra đặt vào xem thế nào.
Nhưng xung động dấy lên vì huyền giai pháp bảo này nhanh chóng bị gã ép xuống.
Hít sâu một hơi, Ngụy Tác lại quan sát bạch sắc tinh bi khắc ba chữ “Đạo Huyền
điện”.
Một lúc sau, nhìn đến chân khối bạch sắc tinh bi, mắt gã đột nhiên ánh lên
kinh ngạc.
Cùng lúc, gã và Âm Lệ Hoa đột nhiên đồng thời cảm giác thấy gì đó, nhìn ra
ngoài bạch sắc linh quang quang tráo.
Cơ Nhã kinh ngạc nhìn theo Ngụy Tác, khung cửa cuồn cuộn hắc khí, bạch sắc
quang hoa ánh lên, hiện rõ thân ảnh tu sĩ.
Ngụy Tác lạnh ngắt cõi lõng.
Tu sĩ này bất quá hơn ba mươi tuổi, mặt mũi như ngọc, tóc tết thành núi, pháp
bào màu lục đậm, lấp lánh hào quang, thập phần hoa quý. Linh khí của y màu
trắng lợt, ngưng thành hình bạch cốt bảo tháp!
Linh khí hóa hình! Rõ ràng y cũng là Kim Đan kỳ đại tu sĩ, Ngụy Tác hiểu rõ
linh khí hóa thành hình dạng càng có uy thế, phẩm giai công pháp càng cao.
Bạch cốt bảo tháp cao năm, sáu trượng, uy thế hơn nhiều linh khí hóa hình của
bọn Hỏa Vân chân, công pháp tuyệt đối không thấp hơn địa cấp cao giai.
Nhìn rõ người đến, Âm Lệ Hoa liền biến sắc.
“Các hạ biết y?” Ngụy Tác bình tĩnh như thường truyền âm hỏi Âm Lệ Hoa.
“Là tu sĩ Kim Đan kỳ của Âm Thi tông, tên Diệp Linh.” Âm Lệ Hoa mặt mũi khó
coi đáp.
Diệp Linh?
Ngụy Tác cùng Cơ Nhã nhìn nhau, lòng thầm buốt lạnh. Trên đường đến Đạo Huyền
điện, họ đã nghe Lý Dực Triển giới thiệu về mọi tu sĩ Kim Đan kỳ của Âm Thi
tông. Diệp Linh cũng là tu vi Kim Đan kỳ lưỡng trọng như Hiên Viên lão tổ,
thực lực xếp thứ ba tại Âm Thi tông. Theo lý, Âm Lệ Hoa thấy cao thủ cùng tông
môn lẽ ra phải vui nhưng phản ứng của nàng ta tựa hồ cực kỳ e dè.
“Âm sư muội, tình cờ thế? Không ngờ gặp ở đây.” Tu sĩ này nhìn rõ bọn Âm Lệ
Hoa trong bạch sắc quang tráo, mỉm cười đầy thâm ý, ” Khí sắc Âm sư muội hình
như không tốt, lẽ nào gặp đối đầu lợi hại nào?”
Đoạn tu sĩ uể oải đó lại quét ánh mắt qua mình Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, “Âm sư
muội, hai tu sĩ này lạ lắm, lẽ nào là đồ chơi mới của muội?”
“Ta cũng muốn thân thiết nhưng người ta không thích, ta cũng đành bó tay.” Âm
Lệ Hoa đảo mắt, sắc mặt khôi phục như thường, thản nhiên nhìn Ngụy Tác: “Người
ta là khách khanh trưởng lão của Hải Tiên tông, giao thủ lúc trước, ta còn lép
vế.”
“Hải Tiên tông cũng đến đây?” Diệp Linh nhìn Ngụy Tác, có vẻ cực kỳ coi
thường, “Âm sư muội, y khiến sư muội thiệt thòi thì có cần ta thu thập giúp
chăng.”
Âm Lệ Hoa khẽ biến sắc: “Ta và Ngụy trưởng lão chỉ là bằng hữu, không cần
ngươi lo lắng.”
“Các vị là tu sĩ cùng tông môn, sao các hạ lại e dè y như vậy? Lẽ nào các vị
có gì mâu thuẫn? Trước đây mỗ nghe đồn y và các hạ là một duộc.” Thấy Diệp
Linh bảo thu thập mình, Ngụy Tác vẫn bình tĩnh như thường truyền âm cho Âm Lệ
Hoa.
“Chỉ là đồn thổi thôi, giữa bọn ta có nhiều mâu thuẫn, nhất thời khó nói rõ.
Chỉ cần nhớ y cực kỳ tự tư tự lợi, thập phần háo sắc, lại phi thường biến
thái, có thứ gì khiến y động lòng thì không bao giờ vì thư thư là người Âm Thi
tông mà y nương tay.” Âm Lệ Hoa truyền âm đáp.
“Vậy hả?” Diệp Linh cười ruồi, loáng lên mấy lần, đứng trước bạch sắc linh
quang quang tráo.
Quan sát bên ngoài bạch sắc linh quang quang tráo một lúc, thấy ba đại tự “Đạo
Huyền điện”, mắt y tỏ rõ thần sắc tham lam, “Âm sư muội, nơi này bố trí kinh
nhân như thế, các vị phát hiện gì chăng?”
Ngụy Tác thoáng nhìn qua khối bạch sắc tinh bi, mấy máy môi, hiển nhiên đang
trao đổi với Âm Lệ Hoa.
Âm Lệ Hoa mắt ánh lên kinh ngạc, ngoài mặt bình tĩnh như thường đáp: “Khe nứt
không gian và cấm chế bình đài quá đáng sợ, bọn ta không dám lên đó, đang định
đi. Ngươi có hứng thì cứ việc.”
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: