Hai cái đầu sói của yêu thú đồng thời phun ra hắc khí, giằng co với tử sắc hỏa
lãng một chốc, uy năng lại có vẻ cao hơn, ép hỏa lãng lùi lại.
Âm nhu tu sĩ vội vỗ lên nạp bảo nang.
Pháp bảo viên bàn trông cực kỳ cổ kính lơ lửng trước mặt, có bốn cổ thể phù
văn “Sinh, tử, hưu, thích”, chân nguyên dồn vào thì pháp bảo này bừng lên bạch
sắc quang trụ, giáng vào yêu thú quỷ dị.
Chát!
Bạch sắc quang trụ đánh thủng hắc khí, giáng vào ngực yêu thú quỷ dị.
Thân thể yêu thú quỷ dị sững lại, bị bạch sắc quang trụ đẩy lùi lắc lư nhưng
ngực không hề bị thương, hắc khí trong hai cái đầu sói phun ra không ngừng.
Âm nhu tu sĩ và tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp bào nhìn nhau, tỏ rõ
thần sắc kinh hãi.
Yêu thú này thực lực cao hơn lục cấp cao giai, thuật pháp và lực phòng ngự
hoàn toàn không kém gì một tu sĩ Kim Đan nhất trọng, hắc khí phun ra cũng như
Âm lân sa có tác dụng ô uế đốt thiêu pháp bảo nhưng uy năng không rõ cao hơn
bao nhiêu lần. Hai tu sĩ Kim Đan kỳ, dù ai Đan độc gặp phải nó cũng không phải
đối thủ.
Hai Kim Đan kỳ đại tu sĩ kinh nghiệm đối địch phong phú vô vàn, nhìn nhau rồi
không tế xuất pháp bảo, duy trì uy năng của viên bàn pháp bảo và tử sắc tiểu
chung đoạn dùng thuật pháp tấn công yêu thú.
Tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp bào đột nhiên chảy từ lỗ mũi ra hai làn
kim sắc hỏa diễm, hóa thành hai con rắn vàng nhỏ xíu, âm nhu tu sĩ vung tay,
vô số bạch sắc quang hoa hình nấm liên miên đổ tới.
Lưỡng đạo thuật pháp thi triển ra, yêu thú quỷ dị dù có thực lực không kém gì
tu sĩ Kim Đan nhất trọng cũng không địch nổi, hắc khí bị ép lùi ngay.
Hắc khí bị ép cách yêu thú chỉ một trượng thì cái đầu bên trái của nó đột
nhiên ra một viên lam sắc yêu Đan, lam sắc Đan dịch ngưng thành vô số lam sắc
tiểu tiễn, bắn vào hai đối thủ.
Hai tu sĩ Kim Đan kỳ biến hẳn sắc mặt, yêu thú này cũng có thuật pháp lợi hại
như thế, không kém gì hai tu sĩ Kim Đan nhất trọng, dùng nội Đan Đan dịch kích
phát thuật pháp đương nhiên càng lợi hại.
Âm nhu tu sĩ vuốt lên viên bàn pháp bảo trước mặt, phù văn chữ “Sinh” rực
quang hoa, bạch sắc quang trụ thu lại, hình thành một bạch sắc quang tráo bên
ngoài y và tu sĩ mặc xích hồng sắc pháp bào. Đồng thời, tu sĩ thô kệch cũng
như lâm đại địch, song thủ bắt pháp quyết, ngưng thành một vũng xoáy trước mặt
toàn là kim sắc hỏa diễm.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!.. Lam sắc tiểu tiễn xung kích vào bạch sắc quang tráo nổ
vang, nhưng bất ngờ là uy năng của lam sắc tiểu tiễn cũng chỉ như hắc khí,
không phá được phòng ngự của bạch sắc quang tráo.
Tình hình không hợp lý này khiến cả hai hoài nghi không hiểu yêu thú này có âm
mưu quỷ kế gì chăng.
Yêu thú chợt quay lại, hóa thành hôi sắc độn quang lao vút vào thông đạo.
“Đuổi!”
Âm nhu tu sĩ hơi ngẩn ra, quát khẽ rồi cùng tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc
pháp y đuổi theo trong thông đạo.
Bất luận yêu thú này là lục cấp cao giai yêu thú trưởng lão cấp, thất cấp đê
giai hoặc thị thất cấp trung giai yêu thú, chí ít thực lực cũng đạt đến thất
cấp. Bỏ qua mọi nguyên liệu trên mình nó, chỉ lớp da mà đem luyện chế tất sẽ
được một món pháp y uy năng phòng ngự đạt đến đạo giai trung phẩm.
Tốc độ của yêu thú không bằng hai tu sĩ Kim Đan kỳ, rẽ qua bảy tám thông đạo
thì cả hai đều tỏ vẻ hớn hở, cả hai cách nó không đầy năm mươi trượng.
Hai tu sĩ Kim Đan kỳ không phát giác rằng yêu thú đang bỏ chạy kia không ngừng
cầu viện, không phát ra tiếng động nhưng lúc nó há miệng, phía trước lại dấy
lên sóng âm trong veo.
Lại qua một ngã rẽ, phía trước chợt sáng lên, xuất hiện một lối thoát.
Yêu thú phấn chấn tinh thần lao tới. Bên ngoài là một sơn cốc mười mấy dặm,
trong cốc có một phế khư gồm hơn mười gian điện.
Hơn mười gian nhà đổ nát đầy cỏ dại có một quảng trường nhỏ phía trước, ở đó
còn mấy cây bạch sắc tinh trụ nguyên vẹn, trên trụ là phù văn huyền ảo, khác
nào một pháp trận.
Âm nhu tu sĩ và tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp y lao ra, thấy cảnh
tượng thì tỏ rõ thần sắc kinh nghi.
Yêu thú quái dị vốn đang bỏ chạy chợt dừng lại, bốn con mắt xám xịt ánh lên
lãnh quang, hoàn toàn bất động nhìn hai tu sĩ Kim Đan kỳ lướt tới.
“Truyền tống pháp trận?”
Hai tu sĩ cả kinh vì nơi giống như pháp trận chợt dấy lên tầng tầng bạch sắc
linh quang.
Bạch sắc linh quang lấp lánh khiến hai tu sĩ Kim Đan kỳ cơ hồ khẳng định pháp
trận này là một truyền tống pháp trận.
Truyền tống pháp trận ở trong phế khư mà vẫn nguyên vẹn!
Lúc này còn ai dùng truyền tống pháp trận này truyền tống đến?
Bạch sắc linh quang lấp lánh, mấy tích tắc sau thì tan đi, nhưng trong truyền
tống pháp trận không xuất hiện bất kỳ thân ảnh nào.
Hai Kim Đan kỳ đại tu sĩ càng kinh nghi bất định.
Lúc đó, yêu thú quái dị đứng trên quảng trường trải đá trắng chợt phun ra hắc
khí, đổ vào cả hai.
Cả hai cùng kích phát pháp bảo, bạch sắc quang trụ và tử sắc hỏa lãng đổ tới
con yêu thú.
Cơ hồ đồng thời, tu sĩ thô kệch mặc xích hồng sắc pháp bào đột nhiên biến hẳn
sắc mặt, há miệng phun trào vạn đạo hồng sắc hà quang, thân linh khí kịch liệt
sôi lên ngưng kết thành hỏa diễm tiểu kiếm, kêu tanh tách như đang bốc cháy.
Uy áp kinh nhân phát ra, một viên xích hồng sắc Đan châu từ miệng tu sĩ thô
kệch bay lên như mặt trời mọc.
Thời gian như ngưng trệ, Đan châu lớn cỡ trứng chim câu chứa vô số phù văn
huyền ảo rực quang hoa, ngưng thành một pháp ấn. Trong viên Đan châu như có
dịch thể lưu động, phát ra tiếng sóng vỗ.
Nếu Ngụy Tác thấy tình cảnh này chắc đã thất thần kinh hô.
Kim Đan của tu sĩ Kim Đan kỳ!
Đó là Kim Đan của tu sĩ Kim Đan kỳ gã vốn muốn thấy nhưng không có cơ hội!
Kim Đan bay lên, phát ra tầng tầng hà quang, ngưng thành hồng sắc cự kiếm nhất
hào quang vạn trượng bổ vào sau lưng tu sĩ thô kệch.
Tu sĩ thô kệch trở nên hư nhược.
Kim Đan của tu sĩ Kim Đan kỳ là chân nguyên và tinh huyết, tính mệnh tu vi
ngưng tụ thành, huyền diệu dị thường, tương đương với yêu Đan của yêu thú, là
vũ khí mạnh nhất của tu sĩ Kim Đan kỳ. Nhưng mỗi lần thôi động lại tiêu hao
rất nhiều chân nguyên, tinh khí, chưa vạn bất đắc thì tu sĩ Kim Đan kỳ đều
không thôi động Kim Đan đối địch.
“Cách!”
Hồng sắc cự kiếm rực hào quang chém ngược lại, phát ra âm thanh kinh thiên
động địa.
Kim Đan lưu chuyển vô số pháp ấn quang hoa huyền ảo rung lên, hồng sắc cự kiếm
chị chấn tan.
Nơi vốn trống trơn phía trước hồng sắc cự kiếm có lam quang lóe lên, xuất hiện
một cánh tay lam sắc.
Canh tay này vồng gân đen, cực kỳ thô ráp, như bị hồng sắc cự kiếm do Kim Đan
ngưng thanh thiêu đốt, co rụt lại thật nhanh. Nhưng cánh tay đón đỡ hồng sắc
cự kiếm không có vết thương. Lúc rút về, lam quang tan đi, cánh tay lại biến
thành trong suốt.
Âm nhu tu sĩ hoàn cơ hồ chưa kịp phản ứng vì sao tu sĩ thô kệch đột nhiên tế
xuất Kim Đan thì thấy cánh đó liền tỏ vẻ kinh hoàng, chạm vào viên bàn pháp
khí, bạch sắc quang trụ hóa thành một bạch sắc quang tráo bao lấy cả hai.
Chát!
Gần như đồng thời, âm nhu tu sĩ cảm giác uy năng vô cùng vô tận từ bên trái
oanh kích lên bạch sắc quang tráo. Quang tráo vỡ tan.
“Cách!”
Kim Đan của tu sĩ thô kệch rực hào quang, hiện ra hồng sắc cự kiếm đấu một
chiêu với đối thủ vô hình.
Hồng sắc cự kiếm lại vỡ nát, chỗ trống không đó hiện lên một cánh tay rực lam
quang rồi tan đi.
Có thể đấu với kin Đan của tu vi Kim Đan nhất trọng thì thực lực yêu thú này
tương đương với đại tu sĩ Kim Đan kỳ lưỡng trọng! Nó còn ẩn thân! Tu vi của
hai người cũng chỉ đến gần nó hơn mười trượng mới cảm giác được đôi chút khí
tức.
Yêu thú này ban nãy còn ở phía sau nhưng giờ đã vượt lên, tốc độ đó chỉ có thể
hình dung là kinh nhân, tuyệt đối cao hơn độn tốc của hai người.
Hà huống yêu thú này thông qua truyền tống pháp trận đến đây, biết cách khu
động truyền tống pháp trận, trí tuệ cũng cao kinh nhân.
Thực lực này dù hai tu sĩ Kim Đan kỳ liên thủ cũng khẳng định không phải đối
thủ!
Thấy cánh tay lấp lánh lam quang ẩn nhanh đi, hai tu sĩ Kim Đan kỳ mặt cắt
không còn hột máu
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: