Thông Thiên Chi Lộ

Chương 310: Tiểu thiên ảo hóa diệu độn trận

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Kim quang lóe lên, Ngụy Tác mặt mũi nhăn nhó hiện rõ thân ảnh tại một “Đại
điện”.

Có điều nhìn rõ cảnh tượng, sắc mặt Ngụy Tác tức thì trở nên càng khó coi.

Gã đâu có ở trong đại điện, rõ ràng là một động quật khổng lồ.

Động quật này rộng cả trăm trượng, cao hơn sáu mươi trượng, đỉnh hình tròn,
vách đá tứ phía lồi lõm, không có bất kỳ phù văn nào nhưng rực một lớn huỳnh
quang sậm màu, trông thập phần quỷ dị. Ngụy Tác đứng ở chính giữa.

Trước và sau gã đều có một cửa động rông mấy trượng, đầy lam sắc và hồng sắc
quang hoa, trông càng quỷ dị.

Trừ Ngụy Tác, động quật không có ai, chỉ có một con chim vào một con trùng.

Lúc trước gã rất muốn có Dương chi điểu của Hỏa Vân chân nhân thì giờ nó đang
thập phần kinh hoàng bay lượng trên đầu gã, Phệ tâm trùng ẩn hình ngay dưới
chân gã lúc pháp trận phát động.

Rõ ràng kim sắc quang trụ ban nãy là linh quang khi truyền tống pháp trận kích
phát.

Ba thi thể tu sĩ treo đó chỉ là con mồi dẫn dụ tu sĩ khác động vào khiến
truyền tống pháp trận kích phát.

Còn bố trí kiểu gì thì không thể đoán ra, nhưng dùng mỗi dẫn cho tu sĩ khác
động vào để kích phát truyền tống pháp trận, chắc chắn không tốt lành gì.

Quan trọng nhất là truyền tống pháp trận này không đưa tu sĩ đến một chỗ.

Không đưa thêm người đi cùng Ngụy Tác mà chỉ là một con chim và một con trùng!

Hiện tại Dương chi điểu có thể cứu trị Hàn Vi Vi ở ngay trước mắt, với thực
của gã, giết nó không thành vấn đề, nhưng Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi cũng không ở
cạnh.

Nếu Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi và Hiên Viên lão tổ ở cùng một chỗ thì khá an toàn,
còn nếu hai nàng cũng như gã, bị đẩy vào một nơi vô danh, đối diện với vô số
cấm chế, thật gã không dám nghĩ đến.

Nếu Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi có gì sơ sảy trong Tiểu thiên giới, chuyến này sẽ
khiến gã hối hận cả đời.

Biến sắc mấy lần, hít sâu một hơi đoạn Ngụy Tác buộc mình triệt để lãnh tĩnh,
bắt đầu quan sát chung quanh. Tình hình này cuống lên cũng vô dụng, triệt để
lãnh tĩnh mới có thể tìm được Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi.

Truyền tống pháp trận thông thường đều là khứ hồi nhưng gã nhìn quanh, không
thấy bất kỳ phù văn nào, hoàn toàn không giống với có bố trí truyền tống pháp
trận.

Lại hít sâu một hơi, Ngụy Tác toàn lực phát ra thần thức.

Vô hình uy áp tràn ra, bao trùm cả động quật, đổ xô tới động khẩu hai bên.

Dương chi điểu vốn thập phần kinh hoàng lượn trên Ngụy Tác, đôi mắt đầy linh
tính chợt tỏ ra sợ hãi, tựa hồ lần đầu hiểu rõ thực lực của gã.

Toàn lực phát ra thần thức, Ngụy Tác phát hiện lối thoát của hai động quật đều
là thông đạo, thần thức vươn xa nhất cũng không tới đáy, cũng không có linh
khí dao động đặc biệt, trống trơn và lặng ngắt như tờ.

“Cơ Nhã!”

Ngụy Tác trầm ngâm một chốc, nghiến răng dồn chân nguyên, gầm vang. Với chân
nguyên của gã mà gầm lên, dù trong bụng núi thì vang đi mấy dặm căn bản không
thành vấn đề.

Kêu to xong, gã lại nín thở lắng nghe.

Trừ ẩn ẩn ước ước có hồi âm thì không nghe thấy tiếng Cơ Nhã.

“Cơ Nhã!” Ngụy Tác lại gầm vang.

Gọi liền ba lần, gã sầm mặt lấy ra viên linh cấp cao giai thanh bạch sắc châu
tử lấy được ở Hải liệp đại hộ, kích phát một linh quang quang tráo bao lấy
mình đoạn lấy tiếp ra Hắc thủy liên và phi kiếm cánh cửa.

Gã lấy Dưỡng quỷ quán từ nạp bảo nang ra, móc một Đan bình, nhỏ huyết dịch vào
Dưỡng quỷ quán.

Bình đựng máu Hỏa địa long, lúc Ngụy Tác rời Hải Tiên thành đã nói khi có việc
thập phần khẩn cấp sẽ dùng phương thức này triệu hoán lục bào lão đầu, nhỏ vào
Dưỡng quỷ quán là lão sẽ cảm giác thấy.

“Việc gì hả?”

Quả nhiên, một giọt máu Hỏa địa long nhỏ vào, thân ảnh lục bào lão đầu từ
Dưỡng quỷ quán bay ra, nhìn rõ thì lập tức thần sắc đại biến, “Ngụy Tác, đây
là thượng cổ di tích nào? Chẳng phải ngươi đi cùng bọn Hiên Viên lão tổ hả, họ
đâu?”

“Bọn ta vô tình chạm vào một truyền tống pháp trận cổ quái, bị truyền tống đến
đây.” Ngụy Tác nói lại ngay tình hình ở băng cốc có nhiều thanh sắc mộc trụ và
việc chạm vào pháp trận, tình cảnh khi pháp trận kích phát cho lão nghe.

“Đều là kim quang tế trụ?” Lục bào lão đầu nghe thấy việc mặt đất rực kim
quang tế trụ, liền rúng động, “Chắc là đại thiên ảo hóa diệu độn trận!”

“Tiểu thiên ảo hóa diệu độn trận? Lão đầu, ngươi biết pháp trận này? Đây là
truyền tống pháp trận gì?” Ngụy Tác sáng mắt, nhét Dưỡng quỷ quán vào ngực áo,
lục bào lão đầu hóa thành lục quang, chu vào tai gã.

“Thật ra không thể coi là truyền tống pháp trận, là là một pháp trận tương
đương với thuấn di. Pháp trận này dùng một loại pháp tinh đặc biệt để bố trí.
Tu sĩ thường bố trí tại động phủ, hoặc khi cùng tu sĩ khác đấu pháp sẽ bố trí
trước, vạn nhất không địch nổi thì kích phát pháp trận rồi thuấn di đến chỗ
xếp trước, an nhiên đào thoát, nhưng cự ly thuấn di xa nhất cũng chỉ ba trăm
dặm.” Lục bào lão đầu giải thích: “Pháp trận tối đa có thể sắp xếp một trăm
thuấn di điểm, nên gọi là Tiểu thiên ảo hóa diệu độn trận, nếu uy năng mạnh
hơn thì có thể thành một nghìn điểm, gọi là Đại thiên ảo hóa diệu độn trận,
nhưng pháp trận này khi kích phát là từng ngân sắc quang trụ, có ngân sắc pháp
liên rơi xuống, thập phần tráng quan. Bất quá dù là một trăm thuấn di điểm,
cũng không rõ những người khác bị truyền tống đến đâu.”

“Tức là bọn Cơ Nhã tối đa chỉ cách chúng ta ba trăm dặm?” Ngụy Tác hỏi ngay.

“Sáu trăm dặm.” Vì tình huống khẩn cấp, lục bào lão đầu luôn thấy Cơ Nhã thuận
mắt hơn Ngụy Tác, cho rằng nàng với gã là bông hoa nhài cắm bãi * trâu, thậm
chí bãi *
trâu này lại là loại hạng bét. Nên lão không rườm lời, chỉnh lại
sai lầm của gã, “Pháp trận đưa được xa nhất là ba trăm dặm nhưng nếu họ bị đưa
đến phía đối diện thì sẽ thành sáu trăm dặm.”

“Đây là pháp y của các tu sĩ trên thanh sắc mộc trụ hả?” Lục bào lão đầu lại
hỏi.

“Ở đây là cấm chế gì, ngươi nhận ra không?” Ngụy Tác gật đầu liếc nhìn, hỏi.

“Cấm chế ở đây thập phần quỷ dị, nhất thời ta không nhìn ra, thử xem rồi
tính.”

Ngụy Tác gật đầu, kiểm tra nhanh mọi thứ của hai tu sĩ.

Khi Tiểu thiên ảo hóa diệu độn trận phát động, gã không kịp kép Cơ Nhã, phát
giác Cơ Nhã đã bị truyền tống đi trước, tích tắc bị đẩy đi, gã nghiến răng lấy
hết toàn bộ mọi thứ của một tu sĩ.

Hiện tại không có ba tu sĩ Kim Đan kỳ làm lá chắn, một mình ở trong thượng cổ
di tích toàn cấm chế, Ngụy Tác không thể thu lại những thứ này, phải xem thi
thể hai tu sĩ có pháp khí nào thích hợp với hoàn cảnh hiện tại và tìm được Cơ
Nhã không. Không rõ có phát hiện thêm manh mối về Tiểu thiên giới chăng.

Ngụy Tác nhấc pháp y có hổ đầu phù văn lên dồn chân nguyên vào.

“Gừ!”

Pháp y này vang lên tiếng hổ gầm như sấm, hồng sắc hỏa diễm hình thành một con
hổ cỡ hai trượng.

Ngụy Tác chỉ tay, hỏa diễm cự hổ uy thế cực kỳ kinh nhân lao vào thông đạo đầy
hồng lam sắc quang mang phía trước.

Đây là một tấm hỏa hệ pháp y đặc biệt, uy năng tựa hồ đạt đến linh cấp trung
phẩm.

Ngụy Tác hiện tại mặc Thanh minh pháp y được Hiên Viên lão tổ cho, không chỉ
đẳng cấp phòng ngự là linh giai thượng phẩm, lại có thể trực tiếp cải biến
linh khí khí tức, khiến tu vi của gã dù đạt Kim Đan cảnh mà không cố ý để lộ
thì đối phương sẽ cho rằng gã chỉ có tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng.

Linh giai trung phẩm pháp y này không có nhiều tác dụng với gã nên bị nhét vào
nạp bảo nang.

Gã lại kích phát tấm pháp y vàng sáng.

Tấm pháp y này thêu rải rác phù văn như sao trời, hoàng sắc quang hoa lấp lánh
có ẩn chứa ngân sắc quang hoa, thập phần hoa lệ, là pháp y đẹp nhất gã từng
thấy

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận