“Động phủ của Hỏa Vân chân nhân ở trong đó?”
Trên bạch sắc ngọc thạch liên đài, Ngụy Tác kinh ngạc nhìn hải đảo đen xì
trước mặt.
Tại Hải Tiên tông, nghe Hiên Viên lão tổ hỏi còn việc gì khác không, gã đem
mấy thứ không biết ra hỏi.
Dù là viên ngọc màu cam đặc biệt trong nạp bảo nang của Âu Nhiên Mạnh cùng tử
hắc sắc mộc phù của tu sĩ Âm Thi tông hoặc cổ phù lấy được từ Ma Nhãn đảo Luân
hồi tháp đều không phải đồ tầm thường, Ngụy Tác không dám chắc trong đó có thứ
gì mà cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng thèm muốn hay không. Vạn nhất có thứ quan trọng
đối với Hiên Viên lão tổ đến mức ông ta phải sát nhân đoạt bảo thì không đùa
được.
Ngụy Tác không nói thêm gì, theo Hiên Viên lão tổ xuất phát đi gặp Hỏa Vân
chân nhân.
Hỏa Vân chân nhân là Kim Đan kỳ tán tu, tự kiến động phủ tại Tịch Diệt hải.
Hiên Viên lão tổ điều khiển bạch sắc ngọc thạch liên đài, bay suốt nửa ngày
mới đến Ly Hỏa đảo tọa lạc động phủ của Hỏa Vân chân nhân.
Hiên Viên lão tổ toàn lực điều khiển bạch sắc ngọc thạch liên đài, tốc độ phi
độn gấp bốn, năm lần bạch ngọc hạc của Ngụy Tác, con hạc của gã bay nửa ngày
cũng chỉ được hai đến ba nghìn dặm. Tức là Ly Hỏa đảo cách Hải Tiên thành hơn
một vạn dặm.
Ngụy Tác cho rằng, Kim Đan kỳ đại tu sĩ tự lập động phủ chắc phải hoành tráng,
ít nhất cũng hơn Tiểu Dạ sơn của gã nhiều.
Ly Hỏa đảo quả thật bình thường.
Hòn đảo đen xì này cao chỉ hơn hai trăm trượng, chu vi mười mấy dặm, đỉnh núi
lõm lại đen ngòm, không mọc nổi nửa ngọn cỏ, liên tục bốc khói nghi ngút.
Quanh hải đảo xám xịt, không khí đầy lưu hoàng khí tức xộc vào mũi.
Ly Hỏa đảo rõ ràng là một miệng núi lửa nhỏ.
“Lẽ nào còn sợ ta gạt ngươi.” Hiên Viên lão tổ thấy gã kinh ngạc thì giải
thích: “Đừng thấy Ly Hỏa đảo bình thường mà coi rẻ. Dưới hòn đảo này có hỏa
mạch cực lớn. Hỏa Vân chân nhân bố trí một pháp trận trên đảo, phát động thì
đáy biển trong vòng mấy chục dặm đều bị địa hỏa lật tung. Uy lực đó mang tính
chất ngọc thạch câu phần, ít nhất tu sĩ Kim Đan ngũ trọng trở lên mới chặn
được, ta thì không.”
“Đáy biển trong vòng mấy chục dặm bị địa hỏa lật nhào?”
Nghe Hiên Viên lão tổ nói vậy, Ngụy Tác và Cơ Nhã ở trong kiệu đều biến sắc.
Đáy biển trong vòng mấy chục dặm đề bị địa hỏa lật nhào thì không chỉ nước
biển mà còn hơi nước vô tận bị địa hỏa nung cho bốc hơi, liên tục nổ tung. Uy
năng đó dù muốn cũng không đỡ nổi.
“Hỏa Vân chân nhân tính tình cổ quái, chỗ nữa cứ để ta nói. Nếu y coi ngươi là
hậu bối, ngươi nói ra những câu y không thích thì chưa biết chừng sẽ có phiền
hà không đáng.” Hiên Viên lão tổ dặn.
Ngụy Tác gật đầu, Hiên Viên lão tổ đẩy chân nguyên đều khiển bạch ngọc liên
đài đáp xuống mặt biển cách Ly Hỏa đảo chừng bốn, năm dặm.
“Hỏa Vân đạo hữu, Hải Tiên tông Hiên Viên Đỉnh cầu kiến.” Hiên Viên lão tổ vận
chân nguyên, thanh âm cuồn cuộn vọng vào Ly Hỏa đảo.
Nghe Hiên Viên lão tổ nói, Ngụy Tác mới biết tên ông ta là Hiên Viên Đỉnh.
“Hóa ra Hiên Viên lão tổ đại danh đỉnh đỉnh đến. Không rõ tìm vãn bối có
chuyện gì chăng?” Đại khái sau mấy tích tắc, Ly Hỏa đảo trung vang lên giọng
nói lanh lảnh như tiếng kim châm và tai, cực kỳ khó chịu.
Ngụy Tác hơi nhíu mày. Trước khi đến, gã nghe Hiên Viên lão tổ nói rằng Hỏa
Vân chân nhân tu vi Kim Đan nhất trọng, kém Hiên Viên lão tổ một bậc, nếu là
tu sĩ tầm thường chắc đã đi ra nhưng đến giờ Hỏa Vân chân nhân tuy tự xưng vãn
bối nhưng giọng nói thập phần băng lãnh, hoàn toàn không muốn ra gặp.
Hiên Viên lão tổ giật giật chân mày: “Lão phu đến đây có việc cần nhờ.”
“Việc cần nhờ?” Hỏa Vân chân nhân cất tiếng cười thoáng nét chế nhạo, “Chắc
lão tổ đến vì yêu Đan Dương chi điểu?”
Hiên Viên lão tổ cùng Ngụy Tác, Cơ Nhã đều ngẩn ra.
“Đạo hữu biết tin Hải Tiên tông mua yêu Đan Dương chi điểu?” Ngẩn ra một chốc,
Hiên Viên lão tổ kịp phản ứng.
“Đương nhiên, tại hạ tuy không thích ra ngoài nhưng lão tổ định dùng hai cánh
Địa hỏa tiên liên đổi yêu Đan Dương chi điểu, Địa hỏa tiên liên là kỳ trân
hiếm có, tin này tại hạ đã nghe, tại hạ cũng rất thèm muốn Địa hỏa tiên liên.”
Hỏa Vân chân nhân nói.
“Tức là đạo hữu sẽ giúp lão phu, dùng yêu Đan Dương chi điểu đổi Địa hỏa tiên
liên?” Hiên Viên lão tổ và Ngụy Tác cùng hớn hở.
“Thèm là một việc, có đành bỏ ra đổi không là việc khác, nếu đành thì tại hạ
đã đến Hải Tiên tông cầu kiến lão tổ, đổi hai cánh Địa hỏa tiên liên.” Nhưng
câu tiếp theo của Hỏa Vân chân nhân khiến Hiên Viên lão tổ và Ngụy Tác, Cơ Nhã
đều xịu hẳn, “Lần này tại hạ không giúp được lão tổ, lão tổ tìm người khác
thôi.”
“Thế nào, ngươi đùa với lão phu hả? Đã không muốn đổi, sao còn bả là thèm muốn
hai cánh Địa hỏa tiên liên.” Ngữ khí Hiên Viên lão tổ cũng băng lãnh lại “Nếu
vì việc khác, lão phu cũng không cưỡng cầu, nhưng yêu Đan Dương chi điểu để cư
người. Hỏa Vân đạo hữu nếu nể mặt giúp đỡ, coi như Hải Tiên tông nợ đạo hữu
một món nhân tình, lúc cần thì Hải Tiên tông nhất định sẽ tận lực.”
“Không thể nói vậy.” Hỏa Vân chân nhân lạnh lùng nói, “Dương chi điểu này từ
khi tại hạ còn là tu sĩ Chu thiên cảnh đã gắn bó cùng nhau, coi là bằng hữu
cũng được. Lão tổ cứu người nhưng lại lấy mạng Dương chi điểu. Tại hạ không
cách nào giúp được.”
“Dương chi điểu do các hạ nuôi, chỉ cần bảo nó nhả yêu Đan, không đến nỗi mất
mạng.” Hiên Viên lão tổ đổi giọng băng hàn, “Hỏa Vân đạo hữu không nể mặt lão
phu?”
“Ngàn vàng không mua được câu đồng ý của mỗ.” Giọng Hỏa Vân chân nhân cũng
lạnh lại, “Hiên Viên lão tổ, ông định ỷ trượng tu vi, uy bức mỗ chăng.”
“Uy bức thì sao!” Hiên Viên lão tổ mắt ánh lên, “Lão phu từ xa đến, ngươi thậm
chí không thèm hiên thân. Chỉ thế thôi, lão phu cũng nên cho ông biết thế nào
là lễ số tối cơ bản!”
“Hiên Viên lão tổ, ông lẽ nào không rõ Địa hỏa phiên hải đại trận?” Hỏa Vân
chân nhân lạnh giọng: “Ở đây mà dọa mỗ cũng vô dụng.”
“Dọa? Không hẳn.” Hiên Viên lão tổ cười ha hả, giơ tay lên, linh khí uy áp
kinh nhân bùng lên, hình thành gió lốc ngoài bạch sắc ngọc thạch liên đài.
Đồng thời, tầng không Ly Hỏa đảo biến thành màu vàng, hoàng vân theo linh khí
dao động kinh nhân mà ngưng tụ lại, ngưng thành ngọn núi không dém gì Ly Hỏa
đảo.
Trên ngọn núi đáng sợ vàng rực xuất hiện trên không trung có hai đạo phù văn
khổng lồ, trông như hai chữ “Ngũ ngục” kiểu cổ.
“Kim Đan cảnh lưỡng trọng tu sĩ tu sĩ, toàn lực thi triển thuật pháp, đáng sợ
thật!”
Ngụy Tác thấy thuật pháp này thì biến sắc đồng thời hiểu ra lúc tại Hải Tiên
thành, Hiên Viên lão tổ giao thủ với gã chỉ là đùa cợt.
“Hỏa Vân chân nhân, các hạ còn nhiều thọ nguyên, còn cơ hội xung kích cảnh
giới tiếp theo.” Hiên Viên lão tổ giơ tay khống chế ngọn núi kinh nhân, dấy
lên uy thế vô thượng, “Bất quá lão đầu tử này không còn bao nhiêu thọ nguyên.
Chết sớm hay muộn hơn hai mươi năm cũng không khác gì, để các hạ biết Kim Đan
cảnh lưỡng trọng và nhất trọng khác biệt thế nào, thuận tiện xem Địa hỏa phiên
hải đại trận có lợi hại như các hạ nói không.”
“Hiên Viên lão tổ, bình thường mà ông uy bức thế này, tại hạ chưa biết chừng
sẽ chịu nhịn, giao yêu Đan Dương chi điểu ra rồi tính nhưng hôm nay dù không
dùng Địa hỏa phiên hải đại trận thì ông cũng đừng mơ chiếm ưu thế.” Dứt lời
đám mây lửa đỏ rực cùng một dải lam quang từ Ly Hỏa đảo vút lên.
Trong đám mây lửa màu đỏ hình cây nấm là một tu sĩ nhỏ thó mặc hắc hồng sắc
pháp bào.
Tu sĩ này chừng hơn năm mươi tuổi, cằm nhọn hoắt, mặt mũi khắc bạc âm trầm.
Hóa hình linh khí tạo thành hình chín cây linh chi lửa đỏ sẫm, thập phần yêu
dị.
Tu sĩ trong lam quang là một hoàng sam văn sĩ trông tiêu sái vô cùng, chỉ hơn
bốn mươi tuổi, bên ngoài hiện rõ tiêu chí của tu sĩ Kim Đan kỳ, linh khí hóa
hình, chỉ là hình thành từng bông liễu màu lam, thập phần khinh linh.
Ly Hỏa đảo lại có tới hai tu sĩ Kim Đan kỳ!
“Lam Hà đảo đảo chủ Lý Dực Triển?” Hiên Viên lão tổ thấy hoàng sam văn sĩ
trong lam quang thì mắt lóe lên dị mang, ngữ khí càng lạnh, “Thế nào, định
nhúng vào vũng nước đục này hả?
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: