“Tu sĩ họ Lý này có lai lịch gì mà tiên cấp linh dược như Địa hỏa tiên liên
cũng có.”
Sáng sớm, một hắc y tu sĩ trẻ tuổi vừa nghĩ vậy vừa đến chỗ Ngụy Tác.
Tu sĩ trẻ tuổi này là điếm viên phụ trách tiếp đãi Ngụy Tác của Vương gia
thương.
Lúc ban đầu tại Vương gia thương hành y thấy Ngụy Tác lớn lối, cho là gã không
hiểu viêc đời, đến giờ y lại thấy gã bất phàm.
Y đến bên ngoài chỗ ở của Ngụy Tác được hồng quang bao trùm, lấy ra lam sắc
ngọc phù phải có khi cư trú trong Hải Tiên thành trung ra chạm vào hồng sắc
quang tráo.
Hồng sắc quang tráo biến thành màu lam rồi lại như cũ.
Đoạn tu sĩ trẻ tuổi lần đầu tiên gặp Ngụy Tác còn có phần coi thường gã, vội
cung kính đợi ở ngoài.
Có điều thoáng sau, hồng quang khẽ động, Ngụy Tác từ trong đi ra.
“Lý tiền bối, đây là Thiên linh ngọc tủy tiền bối cần.” Thấy gã đi ra, tu sĩ
trẻ tuổi này vội lấy ta một thanh sắc ngọc hạp dài cả thước đưa cho Ngụy Tác.
“Đa tạ.” Ngụy Tác đón lấy, mở ra xem rồi đậy lại, quay người khuất bóng trong
hồng sắc quang tráo.
“Tu sĩ họ Lý này dễ tính hơn tu sĩ Phân niệm cảnh khác nhiều.” Điếm viên trẻ
tuổi nghĩ vậy, đi nhanh về phía Vương gia thương hành.
Thân ảnh y vừa khuất hẳn, một tu sĩ mặc hắc bào xuất hiện tại con đường dẫn
thẳng vào chỗ Ngụy Tác ở, mặt mũi lạnh tanh nhìn hồng quang rồi quay đi mất.
Hắc bào tu sĩ này, toàn thân phát ra âm hàn khí tức khiến người ta khó chịu,
sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt, gương mặt như người chết này chính là trưởng lão Âm
Thi tông có tu vi Phân niệm cảnh ngũ trọng, Gia Cát lão quái!
…
Trong tĩnh thất, Ngụy Tác đặt thanh sắc ngọc hạp mới lấy được xuống cạnh Dưỡng
quỷ quán, hoàn toàn không biết gì việc Âm Thi tông Gia Cát lão quái xuất hiện
tại bên ngoài.
Bên cạnh Dưỡng quỷ quán toàn là châu quang bảo khí, các loại ngọc thạch sáng
rực chất thành đống.
Thiên linh ngọc tủy đến nơi, nguyên liệu bố trí Tụ linh trận đã đủ!
Đặt thanh sắc ngọc hạp xuống, Ngụy Tác không hề dừng lại, thôi động chân
nguyên, bao lấy nhánh cây trông như cậy gậy sắt đen.
Nhược thủy hành đến giờ còn chưa bị luyện hóa, chỉ như bị chân nguyên của Ngụy
Tác bào mòn, mềm dần, phồng lên.
Liên tục thi pháp mấy canh giờ, mục quang Ngụy Tác sáng lên.
Từng dải hắc sắc khí ti từ Nhược thủy hành phát ra.
Liền đó, lại là một sợi.
Phát ra là không thể thu lại, hai sợi hắc sắc khí ti phát ra, càng lúc càng
nhiều, thi nhau từ Nhược thủy hành chui ra.
Ngụy Tác kinh hỉ dùng chân nguyên bao lấy hắc sắc khí ti, dồn vào Hắc thủy
liên.
Hắc sắc khí ti quấn lấy Hắc thủy liên, thẩm thấu vào rồi tan biến vô ảnh vô
tung.
Có điều không đầy canh giờ, toàn bộ hắc sắc khí ti tràn ra, Nhược thủy hành
biến thành màu xám trắng, thủng lỗ chỗ vô số lỗ, trông như cây san hô cùng
màu.
Ngụy Tác thu chân nguyên, Nhược thủy hành chuyển thành màu xám trắng, tản ra
trên không trung rồi biến thành tro tàn.
Ngụy Tác vội xem xét Hắc thủy liên.
Nhược thủy hành là một loại thực vật sinh trưởng tại hàn lưu cực kỳ băng hàn ở
đáy biển, mấy trăm năm mới dài thêm một tấc, tuy nhánh Nhược thủy hành này chỉ
dài ba thước nhưng không rõ đã sinh trưởng bao nhiêu năm dưới đáy biển.
Loại thực vật kỳ lạ này cực kỳ bền dai, có thể trực tiếp đem ra luyện chế mộc
hệ pháp bảo, nghe lục bào lão đầu nói thì dùng để tế luyện Hắc thủy liên sẽ có
hiệu quả gấp trăm Hắc thủy thảo mọc ở đáy biển sâu.
“À!”
Ngụy Tác sáng mắt vì Hắc thủy liên thoạt nhìn không khác gì so với lúc được tế
luyện bằng Hắc thủy thảo nhưng nhìn kỹ thì thấy bề mặt hiện lên nhiều đường
gân, hình thành những thứ trông như Phạn văn, trông cực kỳ đặc biệt.
Ngụy Tác sờ vào hai lần, dấy lên chân nguyên, kích phát bảo vật không cách nào
phân định là thực vật hay pháp bảo này.
So với trước kia, bốn cánh Hắc thủy liên trông càng không có quang hoa gì.
Đã hỏi kỹ nên gã biết Hải Tiên thành cho phép thi triển pháp khí hoặc kịch
liệt động dụng chân nguyên ở trong chỗ ở, không bị lam sắc linh phù ghi lại.
Hơi trầm ngâm một chốc, gã kích phát Tích hỏa châu rồi nhắm thẳng vào Hắc thủy
liên kích phát Lục dương thần hỏa xoa!
Bùng một tiếng.
“Con bà nó chứ, muốn thử thì đợi sau đã, mới tế luyện xong đã thử, đúng là
nóng lòng quá, hại ta tửng có gì xảy ra.” Giọng lục bào lão đầu vang lên.
“Ngụy Tác, sao vậy? Thử Hắc thủy liên hả?”
Ngụy Tác không đáp, hai mắt sáng rỡ.
Lục dương thần hỏa xoa bị hất bắn đi, Hắc thủy liên không mảy may hề hấn, thậm
chí không sây sát gì.
Phổ thông pháp bảo phòng ngự linh giai trung phẩm, ngăn cản đòn oanh kích của
Lục dương thần hỏa xoa thì kiểu gì cũng thương tổn. Cũng như linh giai hạ phẩm
Xích giáp thuẫn của Ngụy Tác trước kia, bị pháp khí công kích linh giai hạ
phẩm oanh kích thì sẽ lõm vào.
Pháp bảo phòng ngự cao hơn một cấp, khi chặn pháp bảo thấp hơn sẽ không tổn
thương gì, pháp bảo thấp hơn cơ bản không cách tác động.
Hiện tại Lục dương thần hỏa xoa căn bản không cách nào tác động được đến Hắc
thủy liên, tức là uy năng phòng ngự của Hắc thủy liên đã đạt đến linh cấp
thượng phẩm!
“Mất mặt thật, uy năng phòng ngự linh cấp thượng phẩm thôi mà, còn chưa đạt
đến đạo giai đã hưng phấn thành như thế.” Thấy Ngụy Tác sáng mắt hớn hở, lục
bào lão khinh miệt nói
“Có linh cấp thượng phẩm là ổn rồi, đạo giai thì khi nào có mới tính.” Ngụy
Tác cười hắc hắc, thu Hắc thủy liên lại, thần tình càng hưng phấn, “Lão đầu,
ngươi ra rồi thì chúng ta bố trí Tụ linh trận thôi.”
“Tụ linh trận tuy nhiên bố trí không khó, bất quá… ” Giọng lục bào lão đầu
hơi ngừng lại.
Lão vốn định nói Tụ linh trận tuy bố trí không khó, nhưng với kẻ không có kinh
nghiệm về pháp trận như ngươi thì nguyên bố trí phù văn cũng đủ cho ngươi chật
vật. Nhưng nghĩ đến việc thần thức của gã đã đạt mức tu sĩ Kim đơn kỳ, cả thần
thức ngưng trận cũng dễ dàng làm được nên lục bào lão đầu không nói tiếp được,
đành lầm bầm một câu con bà nó chứ.
“Bất quá gì hả?” Ngụy Tác cả kinh, một viên Thiên lan chanh tinh này phải mất
hai cánh Địa hỏa tiên liên mới đổi được, pháp trận bố trí không thành thì đúng
là thiệt hại lớn.
“Không có gì.” Lục bào lão đầu cấm cảu trợ tròng trắng, lục sắc quang ảnh lóe
lên, ảo hóa ra một trận đồ trước măt Ngụy Tác. “Tụ linh trận, cũng như đại đa
số pháp trận, dựa vào địa khí. Ngươi bố trí phù văn dưới đất rồi luyện chế
ngọc thạch, bố trí theo trận đồ là được.”
“Không có gì, chỉ là hơi giật mình.” Ngụy Tác liếc lục bào lão đầu, không nói
thêm gì, chăm chú nhìn phù văn trên trận đồ.
Đã được Kim Xảo Nhi truyền thụ, gã hiểu rõ bố trí trận đồ không khác gì luyện
chế một tấm phù.
Có điều phù văn pháp trận có quy mô hơn hẳn của phù lục.
“Lão đầu, pháp trận bình thường vì sao đều khắc trên đá mà không phải trên nền
đất, cũng nối với địa khí cơ mà, bố trí trên nền đất, không phải đỡ mất sức
hơn sao?” Nhìn liền hai canh giờ, nhớ hết phù văn của trận đồ, Ngụy Tác tỏ vẻ
hiếu học.
“Đúng là đầu lợn!” Lục bào lão đầu mắng, “Mỗi một đạo phù văn cũng như kinh
mạch của tu sĩ, là đường đi đặc biệt của linh khí, đừng nói phù văn khác nhau
mà cùng một loại thì độ nông sâu và đậm nhạt khác nhau tất tốc độ linh khí
chảy trong đó cũng khác, sai một chút sẽ không cách nào kích phát pháp trận.
Mặt đất hả, ngươi chỉ cho ta xem có chỗ nào không biến hình, linh khí chảy vào
mà không thay đổi? Ngươi chỉ khẽ chạm móng chân sai là pháp trận hỏng bét, hỏi
một câu ngu xuẩn như thế, ta không có chân chứ có thì sẽ giẫm lên mặt ngươi.”
“Không phải chỉ hỏi một câu thôi sao? Hà cớ hung hãn thế?”
Ngụy Tác bực mình lẩm bẩm rồi thong thả bố trí pháp trận.
Gã phát ra tử sắc chân nguyên, được thần thức điều khiển, hình thành một lớp
sáng mỏng như tấm thảm, rơi xuống đất.
Đoạn Ngụy Tác nhắm chuẩn những chỗ không phảng dưới đất, dùng thần thức khống
chế chân nguyên cắt phẳng. Đoạn gã dồn chân nguyên hóa thành mấy trăm đạo ti
quang mỏng tanh, rồi ấn xuống đất thành một đạo ấn ký mỏng, vẽ thành hình phù
văn đoạn tiếp tục dùng thần thức khống chế chân nguyên, từ từ khắc theo đúng
độ sâu và rộng của phù văn. Mọi bụi bột rơi xuống đều bị gã dùng chân nguyên
thổi tan.
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: