“Tu sĩ Phân niệm kỳ giao lưu hội, tu sĩ Phân niệm kỳ thông thường không cách
nào vào được?” Ngụy Tác đảo mắt, “Chưởng quỹ hình như có thể đưa mỗ vào?”
“Đạo hữu nói không sai.” Thanh sam nho sĩ gật đầu, “Mỗ là khách thường xuyên
của giao lưu hội đó, đủ tư cách đưa đạo hữu vào.”
“Vương chưởng quỹ có thể dẫn tiến tại hạ vào giao lưu hội, muốn tại hạ làm gì
chăng?” Ngụy Tác hỏi thanh sam nho sĩ.
“Đạo hữu là người thông minh, tại hạ không cần che giấu nữa.” Thanh sam nho sĩ
mỉm cười: “Mỗ thấy đạo hữu không phải tu sĩ tầm thường, nên muốn kết giao với
đạo hữu. Đối với thương hành như của bọn mỗ, kết giao được càng nhiều đạo hữu
thì sinh ý càng dễ dàng, đạo hữu có gia tài rất khá, thứ để trao đổi chắc
không ít. Giao lưu hội này có lợi cho tất cả những ai tham gia nên đạo hữu
không cần làm gì.”
“Vậy thì tại hạ nợ Vương chưởng quỹ một món.” Ngụy Tác bình tĩnh gật đầu,
“Không rõ để vào giao lưu hội, trừ có người dẫn tiến thì điều kiện khác là
gì?”
“Trừ ít nhất phải là tu sĩ Phân niệm kỳ ra còn một điều kiện là có tối thiểu
mười vạn hạ phẩm linh thạch. Hoặc vật nào có giá trị tương đương mười vạn hạ
phẩm linh thạch.” Thanh sam nho sĩ giải thích: “Cũng để đề phòng tu sĩ không
có tài sản gì cũng vào xem. Điều kiện này đối với đạo hữu không có bất kỳ vấn
đề gì.”
Ngụy Tác gật đầu, “giao lưu hội giữa tu sĩ Phân niệm kỳ này bắt đầu khi nào?”
“Ngày mai. Nếu đạo hữu muốn tham gia thì sáng mai đến thương hành tìm mỗ, mỗ
sẽ đưa tới.” Thanh sam nho sĩ bảo Ngụy Tác: “Không rõ đạo hữu xưng hô thế
nào?”
“Gọi tại hạ là Lý Lân.” Ngụy Tác thuận miệng nói ra hóa danh, “Không có gì thì
sáng mai tại hạ sẽ đến tìm Vương chưởng quỹ.”
“Được, lúc đó mỗ sẽ đợi Lý đạo hữu tại thương hành.” Thanh sam nho sĩ mỉm
cười, đưa Ngụy Tác ra tận cửa Vương gia thương hành.
Tu sĩ mặt nhọn đợi ở ngoài Vương gia thương hành, thấy Ngụy Tác được chưởng
quỹ đích thân đưa ra thì tròn mắt, càng tỏ ra cung kính lúc đón gã.
Ngụy Tác ra khỏi Vương gia thương hành, nhưng không về chỗ ở trong Hải Tiên
thành, do tu sĩ mặt nhọn dẫn đường, đi khăp mấy tiệm khác, mua thêm không ít
thứ rồi mới đưa cho tu sĩ mặt nhọn năm viên hạ phẩm linh thạch, trước khi một
mình trở về.
“Thế nào?”
Vào trong chổ ở bao phủ hồng sắc quang hoa, Ngụy Tác thấy Cơ Nhã đang bận rộn
trong linh điền, chỉ ba mươi trượng vuông nhưng nàng trồng không ít linh dược.
Thấy gã về, Cơ Nhã đón gã đầy quan tâm.
Hai người thì thầm mấy câu rồi đi vào nơi ở là tòa tháp ba tầng ở sau lưng.
…
Màn đêm buông dần, toàn Hải Tiên thành từ từ chìm trong bóng tối.
“Chà, Ngụy Tác, ngươi định làm gì, dọa chết ta hả.” Lục bào lão đầu từ Dưỡng
quỷ quán chui ra, thấy Ngụy Tác không tu luyện mà tỏ vẻ ngưng trọng, hoàn toàn
bất động nhìn mình. Lão nói vậy xong nhìn quanh, biết đang ở trong tĩnh thất
tu luyện thì biến sắc kêu lên, “Ngụy Tác, ở đây là đâu mà sung mãn linh khí
thế này?”
“Đây là Hải Tiên thành của Vân Linh đại lục.” Ngụy Tác mới nói xong, Cơ Nhã đã
vào gian tĩnh thất.
“Vân Linh đại lục, sao lại có thể, từ thời bọn ta đã không còn linh mạch,
trong một thành nhỏ của Vân Linh đại lục sao lại có linh mạch.” Lục bào lão
đầu gào lên thê thảm.
“Linh mạch này khai sơn tị tổ của thành này phát hiện, không cần kinh ngạc.
Linh mạch này không thể so với linh mạch trong thượng cổ truyền thuyết, linh
khí trong thành nghe nói còn mấy năm nữa sẽ tan biến.” Ngụy Tác nói.
“Chỉ cần mấy năm là tan biến? Đó đâu phải linh mạch. Linh mạch thật sự phải là
không ngừng ấp ủ thiên địa linh khí, tối đa chỗ này chỉ là một phần linh mạch
bị hủy hoại được phong bế.” Lục bào lão đầu hồ nghi tột bậc nói, “Nhưng linh
khí trong đoạn linh mạch tnày phải toát hết lêu rồi chứ nhỉ, sao còn đến tận
hôm nay?”
“Người Hải Tiên tông bố trí một pháp trận phong ấn trên linh mạch này, từ từ
sử dụng, vì pháp trận quá lâu nên xuất hiện tổn hại, linh khí tiết ra.”
“Chả trách!” Lục bào lão đầu gật đầu, không nén được lên tiếng hỏi, “Ngươi Hải
Tiên tông không cách nào khống chế linh khí lộ ra, cứ để cho người khác linh
khí tu luyện hả?”
“Không cần ngươi lo cho Hải Tiên tông, dừng chân tại Hải Tiên thành mỗi ngày
đều phải nộp linh thạch phí dụng.” Ngụy Tác bảo: “Ban nãy ta cùng Cơ Nhã đã
thử, linh khí phân tán rất mỏng, ở đây tu luyện, tổng lượng linh khí hút được
mỗi ngày chỉ gần một viên hạ phẩm linh thạch, tuyệt đối không thể cao hơn.”
“Linh khí cỡ này đã quá kinh nhân.” Lục bào lão đầu hít sâu một hơi, “Khẳng
định là dùng pháp trận nào đó trói buộc linh khí, không thì linh khí tản ra
sao có thể đạt tới nồng độ này.”
“Ta nhớ ngươi từng nói vào thời đại của ngươi, tuy toàn bộ linh mạch bị phá
hoại nhưng có những nơi linh mạch vẫn toát ra linh khí, có nơi lan tràn linh
khí.” Ngụy Tác bảo lục bào lão đầu, “Ngươi bảo lúc đó có tu sĩ có thể bố trí
nhất tụ linh trận rút linh khí về cho mình hút.”
“Không chỉ vậy.” Lục bào lão đầu tỏ vẻ lạnh lùng, “Khi ấy có tông môn còn
luyện chế được tịnh bình pháp bảo đặt vào những nơi còn dù ít những vẫn là
thiên địa linh khí, dự trữ trong bình. Nhưng những nơi như thế hoặc đã tan hết
linh khí hoặc bị tu sĩ thu gom mà từ hai vạn năm trước cơ hồ đã tuyệt tích.
Không ngờ hiện tại còn có nơi như thế.”
Ngụy Tác đang định nói gì đó nhưng bị lục bào lão đầu lạnh lùng hừ một tiếng,
cắt ngang, “Dáng vẻ ngươi là ta biết ngươi định hỏi ta có biết cách bố trí tụ
linh trận đó không, định rút linh khí ở đây cho mình tu luyện..”
“Lão đầu đúng là quá hiểu ta, thế nào, được không?” Lục bào lão đầu nói thế,
Ngụy Tác tức thì mắt sáng rỡ, gã quá hiểu lão, lục bào lão đầu khi biết rõ
việc gì có lợi cho gã tu luyện thì thập phần nghiêm túc, thập phần băng lãnh.
“Ta biết cách bố trí tụ linh trận.” Lục bào lão đầu bảo Ngụy Tác, “Có điều cần
không ít nguyên liệu. Chỉ cần ngươi tìm đủ, ta sẽ bố trí hộ.”
“Cần nguyên liệu gì?” Nghe lục bào lão đầu nói thế, Ngụy Tác hưng phấn hẳn.
“Tam sắc ngọc, Chân từ bảo thạch, Thiên linh ngọc tủy, Xích nguyên ngọc, Điền
hoàng tủy, Thiên lan chanh tinh.” Lục bào lão đầu mặt mũi lạnh tanh nói.
“Thiên lan chanh tinh?” Cơ Nhã vốn đầy hy vọng chợt nhíu mày, “Nguyên liệu
khác còn tìm được chứ Thiên lan chanh tinh quá khó kiếm.”
“Ngươi tìm được cũng sẽ xót ruột. Thiên lan chanh tinh này sẽ tan vào Chân từ
bảo thạch, bố trí xong tụ linh trận sẽ không thể dùng để luyện khí.” Lục bào
lão đầu lại nhìn gã.
“Thiên lan chanh tinh, là cái gì hả?” Ngụy Tác chen lời.
“Ngươi đúng là vô học!” Lục bào lão đầu trợn tròng trắng, không thèm nói với
gã.
“Đó là một loại tinh thạch cực kỳ hiếm, lúc luyện khí mà cho vào thai thể pháp
bảo hoặc thai thể pháp trận thì sẽ đề cao uy năng pháp bảo. Ví như một món
pháp bảo, với nguyên liệu ban đầu mà luyện chế, luyện chế thành chỉ là linh
cấp hạ phẩm nhưng cho tinh thạch này vào rất có khả năng đề thăng thành linh
cấp thượng phẩm.” Cơ Nhã giải thích cặn kẽ cho Ngụy Tác: “Tinh thạch này trước
đây tu đạo giới không có, mà bắt nguồn từ Thiên lan hư không, bản thân tinh
thạch màu cam, bề ngoài lồi lõm như quả cam nên có tên này.”
Ngừng lại một chốc, Cơ Nhã lại nói, “Tinh thạch này dù là đỉnh cấp đại tông
môn cũng chưa chắc có.”
“Con bà nó chứ!”
Ngụy Tác nhíu mày. Thứ đỉnh cấp đại tông môn vị tất đã có, cũng như Tử hồ hoa
chỉ may mà gặp chứ không thể cưỡng cầu, dù cố công tìm mấy năm chưa chắc đã
được. Xem ra bố trí một tụ linh trận không ít khó khăn.
“Nếu đổi lại là ta, có nơi như thế, dù khó cũng phải tìm.” Lục bào lão đầu
liếc gã, “Linh khí này và linh khí ở trong linh thạch như nhau, chỉ là lúc hút
và luyện hóa không tiêu hao bao nhiêu thời gian. Linh khí trong linh thạch cần
chân nguyên dung hóa, từ từ hút lấy, không thể nâng cao tốc độ luyện hóa, nếu
bày được tụ linh trận thì không chỉ ngươi mà cả Cơ Nhã, chưa biết chừng chỉ
vài ngày là sẽ đột phá vài tầng tu vi.”
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: