Thông Thiên Chi Lộ

Chương 257: Đại tông giao dịch

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Hóa ra thế hả?” Ngụy Tác hơi trầm ngâm đoạn hỏi: “Ta định ở lại Hải Tiên
thành một thời gian. Muốn thuê chỗ thì đi đâu? Hải Tiên thành trung chắc có
nơi ở có địa hỏa lô cho thuê nhỉ?”

“Tiền bối chuẩn ở lại Hải Tiên thành tu luyện hả? Muốn thuê chỗ ở rất dễ, tiền
thấy tòa điện vũ màu vàng đằng kia không? Chỉ cần đến đó đăng ký, trả linh
thạch phí dụng là được. Nhưng Hải Tiên thành không có địa hỏa lô phòng.” Tu sĩ
mặt nhọn nhìn gã: “Địa mạch của Hải Tiên thành đặc thù, khó nối với hỏa mạch,
nên Hải Tiên thành chỉ có thiên hỏa lô tụ dẫn thiên hỏa.”

“Thiên hỏa lô?” Ngụy Tác nhíu mày, “thiên hỏa lô có thể sử dụng vào ban đêm
hả?”

“Thiên hỏa lô là dùng pháp trận dẫn tụ thiên hỏa, ngưng tụ vào hỏa thạch nhưng
sử dụng được vào ban đêm. Có điều hỏa thạch tích tụ thiên hỏa chỉ hạn chế,
liên tục sử dụng thì thiên hỏa lô chỉ được hai ngày đêm, sau đó lại phải để nó
tích tụ hỏa lực.” Tu sĩ mặt nhọn nói.

Ngụy Tác bình tĩnh gật đầu, “Vậy thì thuê một gian có thiên hỏa lô là được.”

“Trừ thiên hỏa lô, tiền bối còn yêu cầu gì đặc biệt không? Ví như có cần linh
điền chăng?” Tu sĩ mặt nhọn nói: “Nơi ở có thiên hỏa lô thường ở trong nội
thành, càng lên cao, Hải Tiên thành càng nhiều linh khí. Nơi ở có thiên hỏa lô
bình thường một trăm năm mươi hạ phẩm linh thạch một tháng. Có thêm linh điền
thì hai trăm thập hạ phẩm linh thạch một tháng. Chưa tính phí dụng ở lại Hải
Tiên thành.”

Ngừng lại một chốc, tu sĩ mặt nhọn ra vẻ tính toán cho gã: “Phí dụng dừng chân
của Hải Tiên thành khá cao, nếu tiền bối không cần luyện chế thứ gì đó gấp thì
nên sang thành khác. Tại Hải Tiên thành, bế quan tiềm tu là tốt nhất. Mặc cho
lúc dùng linh thạch tu luyện hay luyện hóa đơn dược để tu luyện chi thời, đều
hút được số lượng linh khí nhất định, sẽ khiến tu luyện tiến cảnh nhanh hơn
một chút.”

“Ngươi thuê cho bọn ta một chỗ có thiên hỏa lô và linh điền, tốt nhất là có
bốn, năm tĩnh thất trở lên.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói.

“Được, không thành vấn đề, nơi ở có thiên hỏa lô phòng và linh điền, ít nhất
đều có sáu, bảy tĩnh thất trở lên, vãn bối dẫn đường. Tiền bối xin hay đi
theo.” Tu sĩ mặt nhọn không hề không vui, nhanh nhẹ đi trước dẫn đường.

Không đầy nửa tuần hương, tu sĩ mặt nhọn dẫn bọn Ngụy Tác vào tòa hoàng sắc
lâu các hai tầng.

Tòa lâu các này xây bằng một loại đá san hô gần như ngọc, trong đại sảnh chỉ
có mấy tu sĩ ăn vận khác nhau và một đệ tử Hải Tiên tông mặc hoàng bào đang
trò chuyện, chắc đang thuê chỗ ở.

“Tiền bối muốn thuê chỗ ở trong Hải Tiên thành?” Đệ tử Hải Tiên tông tựa hồ
đều biết tu sĩ mặt nhọn, một đệ tử khá mập bước ra, không nói gì với tu sĩ mặt
nhọn mà hành lễ với Ngụy lễ mạo hỏi.

“Vị tiền bối này thuê một chỗ có linh điền và thiên hỏa lô phòng.” Tu sĩ mặt
nhọn vội vỗ mông ngựa, đáp thay Ngụy Tác.

Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh gật đầu, đệ tử Hải Tiên tông không dám chậm chễ,
móc ra một quyển lụa trắng, thần thức quét vào đoạn sáng mắt: “Nơi ở có linh
điền và thiên hỏa lô phòng hiện có hai nơi, một chỗ thì thiên hỏa lô cao cấp
hơn một chút, Chu tước lô bảy mươi hai khẩu thiên hỏa, hỏa thạch sử dụng cũng
là loại tốt nhất Hấp hỏa tinh, có thể liên tục sử dụng ba ngày, chỗ còn lại
thì thiên hỏa lô cấp thấp hơn, Hỏa xà lô ba mươi hai khẩu lửa, có thể liên tục
sử dụng hai ngày. Thiên hỏa lô cấp cao, hai trăm bốn mươi hạ phẩm linh thạch
một tháng, cấp thấp là hai trăm, không bao hàm phí dụng ở lại Hải Tiên thành.
Tiền bối cần chỗ nào?”

“Chỗ có Chu tước lô bảy mươi hai khẩu thiên hỏa là được.” Ngụy Tác không hề do
dự nói.

Ngụy Tác sảng khoái như vậy, đệ tử Hải Tiên tông càng cung kính, “Chỗ ở này
cần trả linh thạch phí dụng trước một tháng, hết tháng lại giao tháng tiếp.”
Ngừng lại một chốc, đệ tử Hải Tiên tông nhắc nhở: “Bất quá tiền bối nên đến
Hải Tiên tông Đông Lai các, chỗ chuyên môn thu phí dụng để kiểm tra thông hành
linh phù, nộp mười ngày linh thạch phí dụng một lần. Đương nhiên tiền bối
không ngại bị quấy nhiễu thì Hải Tiên tông sẽ có đệ tử đến thu.”

“Được.” Ngụy Tác không nói thêm gì, trực tiếp lấy ra hai trăm bốn mươi viên hạ
phẩm linh thạch, đưa cho tu sĩ Hải Tiên tông.

“Lâm sư đệ.” Đệ tử Hải Tiên tông đó vừa nhận linh thạch, vừa gọi một đệ tử
khác mang đến một tấm hồng sắc ngọc bài.

“Đeo cấm chế lệnh phù trên mình có thể tự do ra vào chỗ ở.” Biết Ngụy Tác thuê
tu sĩ mặt nhọn nên đệ tử Hải Tiên tông không giải thích nhiều, lúc đưahồng sắc
ngọc bài cho Ngụy Tác chỉ nói thế.

Ngụy Tác thu hồng sắc ngọc bài lại, không nói gì, xua tay với tu sĩ mặt nhọn
đoạn bước đi.

Hiện tại gã cùng Cơ Nhã tuy đã thay đổi dung mạo, nhưng Cơ Nhã ôm Hàn Vi Vi,
trông vẫn khá bắt mắt. Gã không muốn vô tình gặp phải tu sĩ Hoa gia trên Chập
khí thuyền, bị nhận ra mà có thêm phiền hà.

Thấy Ngụy Tác trả ngần ấy tiền thuê mà không chớp mắt, tu sĩ mặt nhọn lại càng
tôn kính.

“Đúng rồi, trước khi ta vào thành, nghe nói Hải Tiên thành xảy ra đại sự.”

“Tiền bối nói đến việc của Đông Trì tông? Thật ra Đông Trì tông không có tư
cách lấy được linh cấp cao giai cổ bảo. Một tông môn không bằng cả Vương gia,
Hoa gia, linh cấp trung giai pháp bảo còn không có mà đột nhiên lấy được một
món linh cấp cao giai pháp bảo, khó trách môn hạ đệ tử thèm muốn, nên mới ăn
cắp rồi bỏ chạy… ”

“Hải Tiên thành có phường nào lớn không?”

“…”

Ngụy Tác và tu sĩ mặt nhọn có vẻ đang chuyện phiếm, tu sĩ mặt nhọn dẫn gã vào
nội thành.

Đến gần chỉ thấy trong mấy chục dặm ở đỉnh Hải Tiên thành đều bao trùm bạch
sắc linh quang mơ hồ, cảnh vật trong đó trừ bức tượng Hải tiên tử ra thì đều
không nhìn rõ.

Trừ khu vực có bạch sắc linh quang bao trùm, lưng núi Hải Tiên thành toàn là
những tòa tháp.

Bền ngoài mọi kiến trúc hình tháp này đều gần như giống nhau, đều hình vuông,
đỉnh có mái buông. Khác nhau là xuống dưới càng nhiều công trình, càng lên thì
các tòa tháp càng lớn, chu vi càng rộng.

Mọi công trình bên dưới đều trùm trong lục sắc linh quang quang tráo, công
trình gần đỉnh nhất được phủ kín hồng sắc quang hoa.

Tu sĩ mặt nhọn dẫn bọn Ngụy Tác đến phía đông Hải Tiên thành, vào một nơi trùm
trong hồng sắc quang hoa nằm giữa bạch sắc linh quang ở gần đỉnh núi.

Thoáng sau, hồng sắc quang hoa lóe lên, tu sĩ mặt nhọn và Ngụy Tác đi ra, Cơ
Nhã không đi theo.

Tu sĩ mặt nhọn đi trước dẫn đường, dẫn Ngụy Tác vào Vương gia thương hành rộng
mênh mông, rõ ràng là đại hình phường thị.

Dọc đường, Ngụy Tác cảm giác được Hải Tiên thành tấc đất tấc vàng thế nào.
Phạm vi hòn đảo này tuy chỉ hơn Linh Nhạc thành một chút, mỗi ngày đều phải
trả linh thạch phí dụng, nhưng vì linh khí trong thành có thể đề thăng tốc độ
tu luyện nên số lượng tu sĩ thuê ở lại gấp mấy lần Linh Nhạc thành dày đặc.

Chỗ gã thuê chỉ có diện tích một trăm trượng vuông, trước mặt là hơn ba mươi
trượng linh điền và tòa lầu ba tầng sau lưng, lầu các san sát, không thể so
với chỗ ở thiên cấp của Linh Nhạc thành.

Ngụy Tác đã hỏi tu sĩ mặt nhọn, vì sao không phát triển lên cao mà toàn xây
lầu cỡ ba, bốn tầng để chật như nêm cối. Hỏi xong gã mới biết, vì để linh khí
từ linh mạch phát ra không nhanh chóng tỏa khắp Hải Tiên thành, Hải Tiên tông
dốc nhiều lực khí, bày cấm chế ở dưới lòng đất, linh khí được giữ ở độ cao
cách mặt đất mười trượng trở xuống. Xây cao cũng không có linh khí, không có ý
nghĩa gì.

Phường thị lớn nhất Hải Tiên thành là Vương gia thương hành, hiện tại Ngụy Tác
chỉ hi vọng ngôi thành này có ngần ấy tu sĩ thì các loại nguyên liệu càng
phong phú, đủ để cho gã mua.

“Vị tiền bối này, xin hỏi đến Vương gia thương hành để mua hay bán?” Điếm viên
phụ trách tiếp đãi của Vương gia thương hành tựa hồ không lạ gì tu sĩ mặt
nhọn, từ xa thấy y dẫn Ngụy Tác đến thì đã bước ra đón.

“Mỗ muốn mua và bán mấy thứ giá trị không nhỏ.” Ngụy Tác bả điếm viên trẻ
tuổi, chỉ chừng hai mươi sáu, hai bảy tuổi: “Dẫn mỗ đi gặp chưởng quỹ nào.”

“Gặp chưởng quỹ?” Điếm viên mặc áo gấm xám nhạt tức thì cười lạnh, “Không rõ
tiền bối định giao dịch bao nhiêu linh thạch, chưởng quỹ của chúng tôi không
ra mặt khi giao dịch từ hai vạn linh thạch trở xuống.”

“Xem ra thực lực Vương gia tại Hải Tiên thành quả nhiên không kém gì một đại
tông môn, c tu viả Phân niệm kỳ nhất trọng như ta mà cũng coi thường.” Thấy
điếm viên trẻ tuổi có phần coi thường mình, Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói,
“Giao dịch bao nhiêu linh thạch phải do chưởng quỹ của các vị. Nguyên thứ mỗ
bán cũng không ít hơn ba, bốn vạn linh thạch?”

“Cái gì, ba bốn vạn linh thạch?”

Điếm viên vừa mới cho rằng Ngụy Tác không hiểu gì về Hải Tiên thành tức thì
ngẩn ra, lòng buốt lạnh, “Tiền bối xin theo vãn bối.” Nói đoạn đi trước dẫn
đường.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận