“Thật ra bao nhiêu?” Lục bào lão đầu không kiên nhẫn, cấm cảu kêu lên.
“Một trăm sáu mươi trượng.” Ngụy Tác đáp nhanh.
Hơi khác so với dự tính của gã, không phải dược lực Kim ban sâm không đủ mà vì
phát hiện thần thức vươn càng xa càng gặp trở lực. Thật ra hiện cường độ thần
thức của gã tăng thêm không chỉ một lần.
“Một trăm sáu mươi trượng?” Cơ Nhã thiếu chút nữa khóc vì vui mừng. Thần thức
đạt đến một trăm sáu mươi trượng, thì ngay cả tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng
tu luyện huyền cấp công pháp cũng không có thần thức đó. Trong tay họ vẫn còn
bốn quả Kim ban sâm.
“Ngụy Tác, đợi một chút, muôn sẽ chế Kim ban sâm quả còn lại thành dược dịch
cho huynh uống.” Cơ Nhã cầm bạch ngọc đơn bình, định sang một gian thạch thất
mới mở sau này. Hiện tại mọi chai lọ linh dược Ngụy Tác lấy được từ kho Kim
phủ và của các tu sĩ khác đều đặt trong đó, được Cơ Nhã bố trí thành một đơn
phòng đơn giản.
“Nàng giữ lại hai quả.” Nàng chưa quay di, Ngụy Tác đã kéo tay: “Hai Kim ban
sâm quả này khẳng định sẽ giúp nàng đạt đến mức đủ phân hóa thần niệm. Với
tình hình của chúng ta, hai người cùng đạt đến phân hóa thần niệm thì hữu dụng
hơn một mình ta có thần thức mạnh mẽ.”
“Không.” Cơ Nhã cố chấp lắc đầu, “Thần thức càng mạnh càng có lợi, huynh dùng
hết Kim ban sâm quả. Hiện tại chẳng phải chúng ta đổi được một môn địa cấp
thuật pháp có thể tăng cường thần thức từ người của Chập khí thuyền sao? Muội
dùng môn thuật pháp đó tăng cường thần thức cũng vậy.”
Rõ ràng là lo cho gã, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho gã. Ngụy Tác cảm động,
đương nhiên lúc đổi môn thuật pháp đó, gã định dùng Phệ tâm trùng phát thần
thức xung kích vào mình rồi qua đó mà tăng cường thần thức, nhưng như thế thì
tốn thời gian biết bao, chậm biết bao, khó khăn vô vàn, đâu có nhanh và đơn
giản như Kim ban sâm.
Cuối cùng là lục bào lão đầu xem vào, khuyên Cơ Nhã giữ lại một quả, để đảm
bảo sau này từ Chu thiên cảnh đột phá đến Phân niệm cảnh.
Ba Kim ban sâm quả còn lại đều được Cơ Nhã chế thành sâm dịch, đổ vào bạch sắc
đơn bình đặc chế.
Rồi Ngụy Tác bắt đầu dùng từng giọt dưới ánh mắt mong chờ của nàng.
Dược lực Kim ban sâm quả thật sự quá huyền diệu.
Hiện tại mỗi giọt chảy vào, Ngụy Tác đều cảm giác như có một luồng khí nổ vang
trong mình rồi tràn khắp những ngóc ngách nhỏ bé nhất trong thể nội, thần thức
từ từ mạnh hơn một chút.
Không chỉ không thống khổ, mà còn có cảm giác dễ chịu.
Nhưng uống liền mấy chục giọt, gã thấy ánh mắt Cơ Nhã nhìn mình trở nên cổ
quái rồi bịt miệng như muốn cười cợt.
“Chuyện gì hả?” Ngụy Tác lấy làm lạ, dừng lại hỏi.
“Ha ha”, Cơ Nhã sau rốt cũng không nén được, bịt miệng cười, vung tay thi
triển thuật pháp, ngưng thành một dải bạch sắc băng hoa trước mặt gã.
“A?” Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong bạch sắc băng hoa, Ngụy Tác tròn mắt.
Mặt gã cũng thành ba màu vàng, đỏ, tím như Kim ban sâm, ngoài ra gã phát hiện
tay và thân mình cũng tương tự.
Ba màu này bóng loáng, như thể màu vốn có của làn da.
“Con bà nó chứ, ta biến thành người nhuộm màu mất rồi.” Ngụy Tác hiểu ngay.
Tuy bộ phận dược lực có thể dưỡng thần, tăng cường thần thức có tác dụng ngang
nhưng còn lại trầm tích bên trong khiến thân thể ánh lên ba màu. Chỉ cần đợi
đến khi luyện hóa toàn bộ dược lực thì những màu đó sẽ tan đi. Cơ Nhã là lục
phẩm luyện đơn sư nên từ đầu đã nhận ra, chỉ là thấy Ngụy Tác biến thành người
lòe lẹt thì không nén được cười..
“Người nhuộm thì người nhuộm.” Ngụy Tác cũng bật cười rồi tiếp tục uống sâm
dịch.
Rồi khi lục bào lão đầu bắt đầu mất kiên nhẫn thì gã đã uống sạch sâm dịch
trong bạch sắc đơn bình.
“Thật ra là bao nhiêu?”
Lục bào lão đầu mới hỏi xong thì chợt rụt đầu lại.
Uy áp kinh nhân đột nhiên từ mình Ngụy Tác phát ra.
Kỳ thực bản thể và thần thức của lục bào lão đầu đều ẩn mình trong Dưỡng quỷ
quán, thường thì trừ phi lão chủ động xuất hiến giúp Ngụy Tác ngăn cản thần
thức xung kích của đối thủ, không thì Dưỡng quỷ quán như lớp vỏ cứng giúp lão
ngăn cản thần thức của đối phương. Thành ra thần thức uy áp của tu sĩ lợi hại
vô dụng với lão nhưng hiện giờ thần thức Ngụy Tác phát ra khiến lão giật mình.
“Tu sĩ Kim đơn kỳ!”
Lục bào lão đầu chợt nhớ đến hôm ở ngoài Thất Tinh thành gặp tu sĩ Kim đơn kỳ
Trường Phong chân nhân của Đông Dao thắng địa.
Cả Ô Kê đảo nhất thời phong vân biến sắc, vô số côn trùng kinh hoảng thất thố
chạy xa khỏi động phủ lâm thời của gã.
“Hai trăm năm mươi trượng!” Hít sâu một hơi, Ngụy Tác đáp.
“Trời ạ! Ngụy Tác, huynh đô đạt đến cường độ thần thức của tu sĩ Kim đơn kỳ.”
Cơ Nhã không tin nổi bịt miệng, còn nửa câu sau không kịp nói ra: còn là tu sĩ
Kim đơn kỳ tu luyện địa cấp công pháp.
Dù là tu sĩ Phân niệm kỳ ngũ trọng tu luyện địa cấp cao giai thuật pháp thì
thần thức cũng không vượt được phạm vi hai trăm trượng.
“Đáng tiếc hai Kim ban sâm quả.” Lục bào lão đầu nhìn Ngụy Tác, hừ lạnh một
tiếng với vẻ không vừa ý.
“Cả Huyền âm bảo y đã tổn hại không thể sử dụng.” Ngụy Tác nhắc nhở.
Lục bào lão đầu trợn tròng trắng.
Huyền âm pháp y khả dĩ kích phát thần thức xung kích, khi đối phó tu sĩ xõa
tóc đã phá tổn, không thì với cường độ thần thức của Ngụy Tác hiện tại sánh
với Kim đơn kỳ đại tu sĩ, kích phát thần thức xung kích thì tu sĩ thấp hơn,
khẳng định không chịu nổi.
“Rời Chập Khí hải thì việc đầu tiên là tìm một môn thuật pháp thần thức xung
kích.”
Mặc lục bào lão đầu trợn tròng trắng, Ngụy Tác lẩm bẩm.
Tuy Huyền âm bảo y tổn hại, gã có phần tiếc nuối nhưng sống sót dưới tay tu sĩ
xõa tóc tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng thì cũng đáng mừng rồi. Tổn hại đó so
với thu hoạch hiện tại của gã không đáng gì.
Đoạn gã lấy từ nạp bảo nang ra hai pháp bảo.
Một là Hàng long xích của “Kim lão ngũ”, một món là Bôn lôi chùy của Kim bà
bà.
Mắt gã lóe lên, hai pháp bảo đồng thời rực quang hoa.
Thần thức phân hóa, đồng thời thi triển hai pháp bảo, chỉ tu sĩ Phân niệm cảnh
mới làm được mà gã mới chỉ có tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng cũng dễ dàng hoàn
thành.
Ngụy Tác thậm chí không hề kích phát hai pháp bảo, dừng lại rồi cất vào túi.
Không cần thử nữa, với cường độ thần thức hiện tại, thần thức phân hóa đối với
gã quá dễ dàng.
Thu hai pháp bảo lại, Ngụy Tác bắt đầu tính xem thần thức kinh nhân như thế
này có tác dụng gì đối với đề thăng thực lực.
Tìm một môn thuật pháp thần thức xung kích đương nhiên là chọn lựa tốt nhất.
Với cường độ thần thức của gã vốn không chỉ thần thức phân hóa, tu sĩ Phân
niệm cảnh lưỡng trọng trở lên miễn cưỡng có thể nương theo thần thức, còn gã
rất dễ dàng làm được. Trong tay còn có nửa bộ phi kiếm pháp quyết, chỉ cần có
một thanh phi kiếm lợi hại, uy lực sẽ cao hơn linh giai pháp bảo.
Bất quá trước mắt gã không thể thực thi hai việc này, chỉ đành đợi ba năm nữa,
huyết khí trên mình tan đi, ra khỏi Chập Khí hải rồi tính.
Có thể đề thăng thực lực ở mức cao nhất, đương nhiên phải theo kế hoạch, tìm
linh dược có thể dùng để luyện chế cao giai đơn dược, rồi thì song tu, nhanh
chóng đề thăng uy lực Huyền Sát đại pháp.
Nghĩ vậy, khóe môi Ngụy Tác hé cười, nhét Dưỡng quỷ quán vào nạp bảo nang.
“Gian phu dâm phụ!”
Lục bào lão đầu hiện tại đã quen rồi nên phản ứng không dữ dội lắm, chỉ kêu
lên như thế khi bị Ngụy Tác ném Dưỡng quỷ quán và nạp bảo nang.
“Ngụy Tác, huynh định làm gì.” Vốn càng lúc càng buồn cười trước việc gã bị
nhuộm màu, Cơ Nhã lập tức hô lên kinh hãi.
“Nàng nói đi, vợ ngoan.” Ngụy Tác ra vẻ hung hãn, áp sát Cơ Nhã.
“A!” Cơ Nhã kinh hô, định bỏ chạy nhưng bị gã thập phần bá đạo kéo lại, ôm vào
lòng.
“Hừ, dám cười ta.” Ngụy Tác ghé sát tai nàng mỉm cười, “Không phải biến thành
người nhuộm màu sao, để ta xem có vì thế mà nhạt màu đi không, xem nàng có
biến thành người nhuộm không.”
“Huynh… lưu manh.” Cơ Nhã không ngờ gã lại nói vậy, trợn tròn mắt, không tin
nổi.
“Được rồi, ta không lưu manh, chúng ta làm chính sự, song tu.”
“A… ”
…
Trong thạch thất, hắc bạch lưỡng sắc quang hoa lan tràn.
“Ai, quả nhiên không tan màu đi…”
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: