Mấy ngày sau, trong màn sương trắng trên một hòn đảo ở Chập Khí hải, lam quang
lóe lên, hiện ra thân ảnh Ngụy Tác cùng Cơ Nhã và Hàn Vi Vi.
“Lần này không nhầm.”
Ngụy Tác cầm hải đồ quan sát kỹ tiểu đảo, tỏ rõ thần sắc kinh hỉ.
Hòn đảo chỉ năm, sáu trượng, thưa thớt cây cối, trông không có gì đặc biệt.
Trên hải đồ thượng, tên hòn đảo này rất tệ: “Ô Kê đảo”, vì bề ngoài trông
giống một con gà đen, không có đặc sản gì.
Bất quá vì nó phổ thông, Ngụy Tác mới lựa chọn.
Hiện tại chỉ cần mỗi này thi pháp cho Hàn Vi Vi, trong vòng mấy năm sẽ không
vấn đề gì. Để an toàn, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã trước khi rời “Chập khí thuyền”,
đã chuẩn bị ở lại Chập Khí hải tiềm tu ba năm, đợi khi mùi tanh trên mình Ngụy
Tác tan đi thì tìm cách rời khỏi.
“Ô Kê đảo” cực kỳ phổ thông này hiếm khi có tu sĩ đi qua này là chỗ hai người
chọn để ẩn lánh, tu luyện.
Lượn vòng quanh “Ô Kê đảo”, Ngụy Tác chọn một vách núi rất khõ nhìn rõ từ trên
không mà đáp xuống.
Vốn cân nhắc đến việc còn lâu nữa không quay lại, lúc rời động phủ Tiểu Dạ
sơn, trừ cho Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân một mớ linh thạch thì cũng để lại
cho hai kẻ đầu óc đơn giản này thanh đại đao của Lưu Tam Pháo vốn thích hợp
nhất cho việc khai tích động phủ. Như vậy khi nhàn rỗi, cả hai sẽ chỉnh đốn
lại động phủ, lúc hết linh thạch thì có thể dùng thanh đao này đào được thông
đạo ra ngoài, không đến nỗi bị khốn tại động phủ quá lâu.
Bất quá không có thanh đại đao này cũng không làm khó được Ngụy Tác.
Gã không cần suy nghĩ, lấy từ nạp bảo nang ra thanh lục sắc pháp kiếm bị Âm
lân sa thiêu đốt, vẫn còn linh quang, chém chan chát xuống vách đá.
Đã có kinh nghiệm đào động phủ, chỉ mất gần nửa ngày là một động phủ lâm thời
giản đơn đã hình thành.
Cũng như động phủ trong Tiểu Dạ sơn, động phủ lâm thời có đại sảnh và ba gian
phòng thường, một gian chuyên dụng nuôi dưỡng Phệ tâm trùng, đều đào thẳng vào
vách núi. “Ô Kê đảo” toàn là cây cối lúp xúp, lối vào động phủ này đều được
rừng cây che giấu.
Nguyên nhân quan trọng nhất là trong Bảo nguyên ngọc hạp của gã có một nhánh
Diệt tiên đằng chuẩn bị sẵn.
Có kinh nghiệm nuôi dưỡng Diệt tiên đằng ở Tiểu Dạ sơn, Ngụy Tác đã hiểu rõ,
nếu lối vào quá cao, Diệt tiên đằng mất nhiều thời gian mới bò đến, không có
tác dụng bảo vệ nhiều.
Nhìn gã lăng xăng, Cơ Nhã phát giác mình đâm ra thừa thãi, trong lòng băng
tuyết mỹ nữ hơn mười năm nay mới được thanh nhàn như thế chợt có cảm giác đặc
biệt.
“Đây là Bảo nguyên ngọc hạp?”
Thấy Ngụy Tác lấy nạp bảo nang trung ra một bạch sắc ngọc hạp, rồi lấy ra một
nhánh Diệt tiên đằng tươi nguyên, đôi mắt mỹ lệ của nàng ánh lên thần sắc kinh
ngạc tột bậc.
“À.”
Ngụy Tác gật đầu, cúi xuống trồng mầm Diệt tiên đằng vào hố.
Vẻ đẹp của Cơ Nhã khiến gã hơi choáng váng, lúc nhìn vào đôi mắt nàng trong
veo, gã chợt thấp thỏm vì nhớ lại tình cảnh trong Di Thiên cốc.
“Thật ra y còn bao nhiêu bí mật?”
Được Ngụy Tác khẳng định, Cơ Nhã nhìn tu sĩ luô bị Hàn Vi Vi nói là nhăn nhở,
bất giác dấy lên ý nghĩ này.
Ngụy Tác bận rộn suốt hai canh giờ.
Vốn gã định bố trí Kim môn cự thạch trận ở ngoài động phủ lâm thời nhưng nghĩ
rằng thổ hệ trận pháp này mà bố trí ở ngoài có lẽ sẽ khiến người ta phát giác,
do dự một chốc gã quyết định mở rộng đại sảnh rồi bố trí ở trong.
“Hiện tại ta ở cùng một động phủ với Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ!”
Lúc bận rộn, Ngụy Tác không nghĩ gì khác nhưng khi mọi công việc gần như đại
công cáo thành, ngồi nghỉ một chút là gã chợt lòng hươu dạ vượn.
“Chỉ tiếc ở đây không có suối như Tiểu Dạ sơn, có suối cũng không có địa hỏa
lô phòng, không tạo được ôn tuyền trì. Không rõ Nam Cung Vũ Tinh hiện tại thế
nào rồi.”
Nghĩ đến ôn tuyền trì, Ngụy Tác lại nhớ đến Nam Cung Vũ Tinh.
Không rõ vì sao, có lẽ Cơ Nhã quá xinh đẹp, đến độ ảo tưởng có gì đó với nàng
cũng là khinh nhờn.
Bất quá không thể làm ngơ Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ mà bế quan tu luyện
nhỉ?
“Cơ Nhã, cô nương có pháp khí và đơn dược để tu luyện chăng?” Làm xong mọi
việc, Ngụy Tác do dự một chốc rồi hỏi Cơ Nhã một câu kiểu câu chuyện làm quà.
“Lý Thiệu Hoa biết các hạ đem Đổng Thanh Y ra buộc chúng trao đổi tôi cùng Hàn
Vi Vi thì trở mặt, đoạt hết pháp khí và nạp bảo nang của tôi.” Cơ Nhã lắc đầu.
“Đây là Thanh cương phiến mỗ lấy được của Đổng Thanh Y, hắn tuy tệ nhưng vật
này cũng khá, có uy năng linh cấp trung giai, cô nương dùng tạm.”
Với tu vi của Cơ Nhã, cộng thêm một món linh cấp trung giai pháp bảo, có cường
địch đến thì cũng có tác dụng không nhỏ, lấy ra cho nàng, gã không nghĩ gì
nhưng gã không ngờ là nghe gã bảo Đổng Thanh Y kém cỏi nhưng đồ của hắn không
tệ, khóe môi Cơ Nhã nở nụ cười thấp thoáng.
Cơ Nhã hơi nhếch mép, dùng nhất tiếu khuynh thành để hình dung cũng không quá,
khiến Ngụy Tác ngẩn người.
“Cho tôi một chút linh thạch là được, tôi vẫn tu luyện như thế.” Thấy gã ngây
người, Cơ Nhã không hiểu sao lại hơi hoảng loạn. Cảm giác chưa từng có lan tỏa
khắp toàn thân. Ngụy Tác hiện tại còn chưa nói sẽ cho nàng đơn dược nên nàng
nói vậy.
Lòng nàng càng hoảng loạn, che giấu bằng một câu, “Ngụy Tác, các hạ tốt nhất
đừng dùng đơn dược tu luyện. Tốc độ tuy nhiên nhanh một chút nhưng thập phần
bất lợi đối với tu thành kim đơn.”
“Cô nương vẫn dùng linh thạch để tu luyện?” Cơ Nhã nói thế khiến Ngụy Tác cả
kinh. Không hẳn gã không rõ dùng đơn dược tu luyện, thể nội có thêm dược lực
bác tạp sẽ giảm bớt xác suất kết đơn thành công. Gã còn một nhánh Tử hồ hoa,
trước khi kết đơn, chỉ cần luyện hóa là xong. Thật ra tuyệt đại đa số tu sĩ
đều chọn cách dùng đơn dược nhanh chóng đề thăng tu vi, đồng thời tìm cách có
linh dược như Tử hồ hoa. Tu vi quá trọng yếu đối với tu sĩ, tu vi càng cao,
càng có nhiều lợi ích, càng được an toàn. Tuyệt đại đa số tu sĩ dù dùng đơn
dược luyện chế từ yêu đơn mà tu luyện, cả đời cũng không đạt Phân niệm cảnh
ngũ trọng. Gã kinh ngạc vì Cơ Nhã chỉ dùng linh thạch để tu luyện, hiện tại đã
có tu vi Chu thiên cảnh tam trọng. Hơn nữa phần lớn thời gian của nàng dành
cho luyện đơn, chứng tỏ thiên tư của nàng đích xác như Hàn Vi Vi đã nói, phi
thường cao.
Cơ Nhã có phần không dám nhìn Ngụy Tác, gật đầu, “Tôi vẫn dùng linh thạch để
tu luyện.”
“Lợi hại!” Cơ Nhã gật đầu, Ngụy Tác bất giác cảm thán, xem ra cùng là thiên
phú linh căn tu sĩ, thiên phú cũng có cao thấp. Gã không tin thiên phú linh
căn tu sĩ bình thường có thiên tư như Cơ Nhã.
“Mỗ còn một nhánh Tử hồ hoa, để lại sử dụng vào trước khi kết đơn, dùng đơn
dược luyện chế từ yêu đơn không thành vấn đề.” Cảm thán xong, Ngụy Tác nói
vậy. Nếu đổi lại là người khác, gã không đời nào để lộ mình còn một nhánh Tử
hồ hoa. Nhưng tại Di Thiên cốc thấy Cơ Nhã vì Hàn Vi Vi mà hái Huyền minh tiên
liên, Ngụy Tác giểu rõ tuyệt thế mỹ nữ chỉ gặp qua hai lần này. Nhất là trong
tình huống này, gã càng không giấu.
“Các hạ còn một nhánh Tử hồ hoa?” Cơ Nhã nghe gã nói vậy thì mở lớm mắt có
phần không tin nổi: “Tử hồ hoa trăm năm khó gặp, các hạ lấy được hai nhánh?”
“Bốn nhánh.” Thấy Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ chấn kinh như vậy, lòng hư
vinh của Ngụy Tác được lấp đầy, gã đắc ý nói, “Mỗ cho Hàn Vi Vi một nhánh, bị
người ta bức phải nuốt một viên Hợp hư đơn, luyện hóa một nhánh. Sau này vì
muốn đến Tê Phượng thành rồi về cho nhanh, mỗ tự uống Hợp hư đơn, lại luyện
hóa một nhánh. Hiện tại còn một nhánh.”
Giọng gã đột nhiên biến đổi!
Không phải ngữ khí, mà là giọng nói.
Ngụy Tác vốn đang đắc ý nhưng đột nhiên phản ứng kịp, trợn tròn mắt lên.
Biến thanh hoàn!
Ngụy Tác trước đó không chỉ giả trang mà còn dùng Biến thanh hoàn để biến hóa
thanh âm. Nhưng từ Thất Tinh thành đến hiện tại, nào là gặp tu sĩ Kim đơn kỳ,
rồi là truyền tống pháp trận sụp đổ, rồi Bàn cổ cự chập, gã quên mất việc này!
Quan trọng nhất là Cơ Nhã ở trong Di Thiên cốc đã nghe thấy giọng thật của gã.
Thân thể Cơ Nhã ngẩn ra, mắt nhìn Ngụy Tác chằm chằm.
“Tại hạ…” Ngụy Tác chật vật nuốt nước bọt ừng ực. Nhất thời không rõ nên giả
ngô giả ngọng hay không.
Đúng lúc đó trong tai gã vang lên âm thanh ong ong đặc biệt, rất nhẹ.