Thông Thiên Chi Lộ

Chương 228: Sát ý khó ức chế

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Hải Tiên thành, người Hoa gia hả?” Lục bào tu sĩ trẻ tuổi đảo mắt, cười nhạt:
“Tại hạ là Kỳ Tử Vũ, đệ tử của Âm Mị Ly.”

“Hóa ra là đệ tử của Âm trưởng lão.” Mọi tu sĩ trên thuyền nghe vậy thì đều
lạnh người, Hoa Vi Dung hỏi: “Kỳ đạo hữu hiện thân không hiểu có việc gì
chăng?”

Kỳ Tử Vũ cười tiêu sái: “Không có gì quan trọng, mỗ đuổi theo một thị thiếp
đến đây.”

“Đuổi theo một thị thiếp bỏ chạy?”

“Không sai.” Kỳ Tử Vũ gật đầu, liếc khoang thuyền sau lưng bọn Hoa Vi Dung,
“Thị thiếp của mỗ am hiểu thuật ẩn thân, chưa biết chừng đã trốn trong pháp
thuyền này. Không biết Hoa gia có thể tạo điều kiện cho mỗ lên thuyền tìm
kiếm?”

“Lên thuyền tìm kiếm?” Hoa Vi Dung và bạch diện tu sĩ tu vi Chu thiên cảnh tam
trọng nhìn nhau, đều tỏ vẻ ngần ngừ.

“Thế nào?” Kỳ Tử Vũ liếc cả hai, “yêu cầu nhỏ nhoi đó làm khó hai vị?”

“Đương nhiên không.” Hoa Vi Dung biến sắc, nói ngay: “Vậy thì Kỳ đạo hữu lên
tìm là được.”

“Âm linh nguyên khí dày quá! Ngụy Tác, mau cướp âm nguyên pháp bảo đó, mau
lên! Nếu ta ăn được âm nguyên đó thì đại bổ nguyên khí!” Ngụy Tác cùng Cơ Nhã
đang ở trong khoang, đương nhiên nhận ra đệ tử Âm Thi tông đó đến nơi, lục bào
lão đầu hưng phấn kêu to trong tai gã.

Ngụy Tác mắt ánh lên, không tỏ vẻ gì.

Hiện tại gã ở trong tĩnh thất, không thấy Kỳ Tử Vũ nên không cách nào phán
đoán được tu vi cụ thể, nhưng nghe rõ những lời hắn nói với bọn Hoa Vi Dung.

“Âm Thi tông” khẳng định là thế lực mạnh hơn nhiều “Hải Tiên thành Hoa gia” mà
Hoa Vi Dung nói đến. Gã không muốn chuốc lấy đối thủ như thế trong khi chưa
biết gì.

Hà huống hiện tại Hàn Vi Vi sinh tử chưa rõ, sắp đến lúc thi pháp cho nàng ta.

Thoáng sau, Ngụy Tác nghe thấy tiếng kẹt, cửa khoang thuyền được mở ra.

Chốc sau, giọng bọn Kỳ Tử Vũ tựa hồ vang lên trong gian phòng gần đó.

Giọng Kỳ Tử Vũ vang lên: “Đây là y phục của thị thiếp đó, xem ra ả lén vào
đây. Nhánh Huyết san hô này là ả lấy cắp ở chỗ ta, ta thu lại, Hoa gia chắc
không có ý kiến gì?”

“Nhánh Huyết san hô này rõ ràng chúng ta khó khăn lắm mới hái được. Sao lại
biến thành thị thiếp của các hạ lấy trộm.” Một giọng nói không phải của Hoa Vi
Dung cất lên phẫn hận.

“Ý ngươi là gì?” Kỳ Tử Vũ lạnh giọng: “Lẽ nào ngươi bảo ta đường đường đệ tử
Âm Thi tông, cố tình giở trò tham món đồ này của Hoa gia?”

“Có lẽ vị đồng bạn này của lão phu nhớ nhầm.” Hoa Vi Dung vội nói, “Đạo hữu
khẳng định như thế thì đạo hữu cứ việc thu hồi.”

“Hừ”, Kỳ Tử Vũ hừ lạnh một tiếng, “Có vật của ả ở đây, chưa biết chừng ả còn
ẩn mình đâu đó, ta phải tìm kỹ mới được.”

“Hắn quá khốn kiếp!”

Ngụy Tác nhíu mày. Chỉ qua những lời này, trong óc gã đã hiện rõ một cảnh
tượng. Kỳ Tử Vũ vào một gian phòng, thích nhánh Huyết san hô, nhân lúc bọn Hoa
Vi Dung không chú ý, lén ném pháp y của nữ tử vào một góc…

Tiếng bước chân gần dần, tựa hồ đang đến gian tĩnh thất gã tạm trú.

Giọng Hoa Vi Dung vang lên, “Trong tĩnh thất này có hai tu sĩ Thiên Huyền đại
lục qua đường đang cứu chữa đồng bạn, lão phu phải cho họ biết một tiếng.”

“Tu sĩ Thiên Huyền đại lục? Ở đây có tu sĩ Thiên Huyền đại lục? Ngươi đùa với
ta hả?”

“Đến rồi, không tránh được.”

Khóe môi Ngụy Tác hé nụ cười lạnh, không đợi Kỳ Tử Vũ nói gì, đi ra ngoài cửa
mở ra chờ đợi.

Tích tắc mở cửa, Ngụy Tác thấy Hoa Vi Dung sắc mặt thập phần âm trầm và một
lục bào thiếu niên mắt đầy giảo trá.

Lục bào thiếu niên ngang tuổi với gã, cực kỳ tuấn tú, tà áo lấp lánh băng lãnh
lục sắc hỏa diễm kỳ lạ.

“Chu thiên cảnh ngũ trọng, địa cấp sơ giai công pháp.”

Vọng khí thuật vừa được sử dụng, Ngụy Tác hiểu ngay.

“À!”

Mắt lục bào thiếu niên thập phần tuấn tú sáng lên.

Hoa Vi Dung và thanh sam văn sĩ mặt mày khó coi đứng cạnh hắn đều lạnh buốt
trong lòng. Cả hai cảm nhận được ánh mắt thân truyền đệ tử của trưởng lão Âm
Thi tông này coi Ngụy Tác như không khí, xuyên qua gã, như hai ngọn lửa,
nghênh ngang soi mói Cơ Nhã.

Dục vọng chiếm hữu đến cực điểm bùng cháy.

“Kỳ đạo hữu chắc đã nhìn rõ tình hình rồi, chắc không có tung tích thị thiếp
đó chứ.” Hoa Vi Dung có dự cam không lành, hỏi Kỳ Tử Vũ.

“Lão hữu, đừng có mắt như mù thế chứ?” Kỳ Tử Vũ đảo mắt, nở nụ cười tà quái,
“Bạch Lộ, ngươi để ta tìm vất vả quá.”

“Bạch Lộ?” Hoa Vi Dung và thanh sam văn sĩ đều ngẩn ra, không rõ hắn nói gì.

“Vị đạo hữu này có ý gì? Nhận nhầm người chăng.” Ngụy Tác cười lạnh. Không rõ
vì sao, trong lúc Hàn Vi Vi chưa biết sống chết thế nào, lòng gã dấy lên sát ý
băng lạnh khó ức chế, chỉ muốn cho đệ tử Âm Thi tông này một trận rồi giết
chết.

“Bạch Lộ, tuy ngươi đổi y phục, nhưng ta còn nhận ra được.” Kỳ Tử Vũ mặt mũi
lạnh tanh liếc Ngụy Tác, “Ngươi là ai? Sao lại ở cùng ả, lẽ nào ngươi câu dẫn
ả trốn đi?”

“Hoa tiền bối, Âm Thi tông tại Vân Linh đại lục là tông môn thế nào?” Ngụy Tác
đột nhiên nghiêm túc hỏi Hoa Vi Dung.

Hoa Vi Dung càng dấy lên dự cảm không lành, tỏ vẻ do dự. “Còn có tu sĩ chưa
từng biết đến Âm Thi tông?” Kỳ Tử Vũ cười khinh bỉ: “Lão hữu nói rõ xem Âm Thi
tông là tông môn thế nào cho y nghe. Càng tường tận càng tốt.”

“Âm Thi tông là tông môn lớn nhất bắc bộ Vân Linh đại lục, tính cả tông chủ
Huyết Linh lão tổ thì có Kim đơn kỳ đại tu sĩ. Sư tôn Âm Mị Ly của Kỳ đạo hữu
đây cũng là một trong những Kim đơn kỳ đại tu sĩ của Âm Thi tông.” Hoa Vi Dung
trông càng khó coi, nói với Ngụy Tác.

“Xem ra lão hữu biết cũng không nhiều.” Kỳ Tử Vũ nhìn Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đầy
thâm ý: “Tông chủ bản tông có tu vi Kim đơn ngũ trọng, đột phá đến Thần huyền
cảnh, thành Thần huyền cảnh đại tu sĩ thứ tám của Vân Linh đại lục chỉ là việc
trong mười mấy năm nữa.”

“Kim đơn kỳ ngũ trọng đại tu sĩ?” Ngụy Tác há miệng, cơ hồ có thể nhét vừa một
quả trứng gà luộc chín vào.

“Các hạ bảo nàng ta có phải Bạch Lộ không?” Kỳ Tử Vũ tỏ vẻ đắc ý, ánh mắt Cơ
Nhã càng trắng trợn, “Chỉ cần các hạ thừa nhận nàng ta là Bạch Lộ, giao cho mỗ
thì mỗ coi như chưa có gì, tha cho các ngươi.”

Rõ ràng ỷ thế hiếp người, đoạt vật không đủ còn đổi trắng thay đen, định đoạt
cả người?

Hoa Vi Dung và thanh sam văn sĩ nghiến răng, nhưng có bất kỳ biện pháp nào,
gia tộc như Hoa gia giá thì tu sĩ Kim đơn kỳ của Âm Thi tông dùng một ngón tay
cũng đủ diệt môn.

“Vị đạo hữu này thật sự thích nàng ta?” Ngụy Tác đột nhiên cười nịnh nọt, gật
đầu liên tục: “Đạo hữu thích thì gọi nàng ta là Bạch Lộ cũng không thành vấn
đề. Không rõ gia nhập quý môn có hạn chế gì, liệu có thể giới thiệu để thu tại
hạ làm đệ tử quý môn?”

Vô sỉ đến mức này khiến Hoa Vi Dung và thanh sam văn sĩ không nói thành lời,
ánh mắt nhìn Ngụy Tác đầy lạnh lùng, khinh miệt.

“Các hạ nói thật?” Kỳ Tử Vũ ngẩn người, mắt xuất hiện thần sắc kinh nghi .

“Đương nhiên thật.” Ngụy Tác gật đầu.

“Nếu ngươi thật lòng thì để ta hạ cấm chế.” Kỳ Tử Vũ mắt ánh lên thần sắc giảo
trá, “khi nhập môn vào gặp Âm Thi tông trưởng lão, hành lễ nhập môn xong thì
sẽ giải cho ngươi.”

“Hai vị, Âm Thi tông có cấm chế nào mà khi có đệ tử xảy ra chuyện thì đỉnh cấp
tu sĩ trong tông môn sẽ biết ngay không?” Ngụy Tác đột nhiên hỏi Hoa Vi Dung
và thanh sam văn sĩ.

“Không.” Thanh sam văn sĩ liếc gã khinh bỉ, không thèm suy nghĩ nói ngay.

“Đừng!” Hoa Vi Dung đột nhiên phản ứng, sắc mặt nhợt nhạt, hô lên kinh hãi.

“Chát! Chát!”

Cùng lúc, hai làn sóng trong veo tỏa rộng trên đầu Kỳ Tử Vũ.

Nét giảo trá cứng lại trên mặt Kỳ Tử Vũ, thiên linh tóe máu!

Tròng mắt thanh sam văn sĩ co rút lại, tỏ vẻ kinh hãi tột bậc, tuy không nhìn
thấy gì nhưng y cảm nhận được tựa hồ có một ẩn hình ác ma đang nằm trên đầu Kỳ
Tử Vũ.

Mắt Kỳ Tử Vũ tan hết thần quang.

Giết trong tích tắc!

Ngụy Tác tựa hồ bất động, Kỳ Tử Vũ có tu vi cao hơn một cấp bị giết chết trong
tích tắc!

“Xoạt!”

Một đạo tử quang từ ngực Kỳ Tử Vũ lao ra.

“Nhanh lên! Không để ‘Tử ma anh’ thoát, không thì chúng ta sẽ chết không có
đất chôn!” Vừa thấy tử quang, Hoa Vi Dung sắc mặt nhợt đi, kêu ré lên, một dải
bạch sắc quang hoa từ tay lão xẹt ra ngăn chặn.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận