Thông Thiên Chi Lộ

Chương 216: Bức cung

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Các hạ tìm ta?”

Lão đạo râu chuột kinh nghi bất định, tựa hồ tưởng định bỏ đi thì từ khu rừng
phía dưới vang lên giọng nói.

“Ngươi có thuật pháp che giấu khí tức? Chả trách thoát được.” Lão đạo râu
chuột không hề kinh hoảng mà nhìn kỹ phương vị phát ra âm thanh, cười lạnh.

Hồng quang lóe lên, Ngụy Tác mặc hồng sam từ dưới khu rừng nhảy lên, nói với
lão đạo: “Ta hình như không quen ngươi, ngươi đuổi theo ta là vì cớ gì?”

“Ngươi không biết ta cũng không sao, chỉ cần ta không đuổi hụt ngươi là được,
chịu chết đi!” Lão đạo râu chuột phất tay, một đạo bạch quang xẹt vào Ngụy
Tác.

Lão đạo râu chuột không rõ lai lịch này chỉ nói mấy câu đã trực tiếp động thủ.

Ngụy Tác biến sắc, kích phát một linh quang quang tráo, đồng thời tế xuất Xích
giáp thuẫn bị Trương gia lão tổ đánh nứt một vết.

Chát một tiếng, linh quang quang tráo bị phá tan trong tích tắc, bạch quang
xung kích vào Xích giáp thuẫn, đánh lõm một vết rồi bắn ngược lại, là pháp bảo
hình lá liễu dài chừng một thước.

Uy năng đó khiến sắc mặt Ngụy Tác thoáng kinh hoảng, cuống quít kích phát một
linh quang quang tráo nữa, quay người chạy nhanh vào rừng.

“Còn muốn chạy hả?”

Lão đạo râu chuột hừ một tiếng, cưỡi phi độn pháp khí đuổi theo.

Với tốc độ của lão, Ngụy Tác khẳng định không thoát được.

Đang bỏ chạy, vẻ mặt gã trông có vẻ kinh hoàng đột nhiên nở nụ cười lạnh.

Thấy vậy, lão đạo râu chuột giật thót người.

Đột nhiên hoàng khí dâng lên, Ngụy Tác biết mất trước mắt lão, chung quanh
toàn là những khối hoàng sắc nham thạch khổng lồ.

“Thổ hệ pháp trận!”

Lão đạo râu chuột mắt ánh lên thần sắc kinh hãi, lấy ra một cái bạch sắc hồ
lô. Nhưng lão cha kịp làm gì thì chát, một làn sóng trong veo đột nhiên tỏa
rộng trên trán.

“A!”

Lão đạo râu chuột gầm lên thống khổ, thân thể cứng lại, bạch sắc hồ lô lơ lửng
trước mặt lão không kịp kích phát.

Đúng lúc đó, ầm một tiếng, mấy khối hoàng sắc cự thạch quanh đó ép lên mình
lão.

Lão đạo râu chuột hộc một tiếng, trợn tròng trắng, không bị va đập đến ngất
xỉu, nhưng một thân ảnh trong suốt vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng lão.

Thân ảnh tựa hồ chỉ phất tay, một làn sóng trong veo lại nổ trên trán lão đạo
râu chuột, mấy đạo ô quang nhỏ xíu găm vào gáy.

Lão đạo râu chuột trợn tròng trắng, ngất xỉu.

“Tu vi cỡ này mà định giết ta, buồn cười.” Cởi ẩn hình pháp y ra, Ngụy Tác
hiển hiện thân ảnh trong trận, nhìn lão đạo râu chuột ngất xỉu, tỏ ra khinh
miệt lẩm bẩm.

Lão đạo râu chuột này cũng có tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, thực lực hiện tại
của Ngụy Tác ngay cả tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng cũng miễn cưỡng đối phó
được, mà tu sĩ cùng cấp với gã lại như thể ăn sống nuốt tươi được gã, cả pháp
khí phòng ngự cũng không phát ra, có khác gì tự sát, dâng linh thạch lên cho
gã.

Sau khi lẩm bẩm khinh bỉ, Ngụy Tác lần mò khắp người lão đạo râu chuột.

Dù gì cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng, gia tài của lão đạo râu chuột vốn
coi thường gã này, tính ra quả thật cũng khá.

Bạch sắc tinh kim phi nhận hình lá liễu lão sử dụng lúc nãy là linh giai hạ
phẩm pháp bảo, còn phi độn pháp bảo hình dáng tương tự không chỉ đẹp hơn bạch
ngọc hạc của gã mà tốc độ phi độn cũng cao hơn nhiều, rất hữu dụng.

Ngoài ra, trong nạp bảo nang của lão đạo râu chuột còn hơn bảy nghìn hạ phẩm
linh thạch, hai tấm pháp thuẫn màu đồng gần đạt linh giai, hai tấm pháp khí
phòng ngự đi với nhau thành bộ, một tấm khắc chữ Càn, một khắc chữ Khôn theo
lối cổ thể.

Ngoài những vật bình thường như Hồi khí đơn và pháp phù, lão đạo râu chuột còn
hai tấm hoàng sắc chỉ phù.

Hai tấm chỉ phù cực kỳ đặc biệt, không chỉ lâu đời mà hồng sắc phù văn xiên
xiên xẹo xẹo như vẽ quỷ phù, không nhận rõ phẩm giai hay tác dụng gì.

Hiếu kỳ nhìn hai tấm hoàng sắc chỉ phù một lúc, Ngụy Tác nhặt cả bạch sắc hồ
lô của lão đạo râu chuột rơi dưới đất lên.

“À!”

Thoáng kiểm tra một chốc, Ngụy Tác tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

Bạch sắc hồ lô không có gì đặc biệt nhưng đựng đầy “Hủ thi thủy” có thể làm ô
uế, ăn mòn pháp khí.

Ngụy Tác bất giác nhớ đến pháp bảo hình chiếc tán của lão đạo trong địa lăng
Thanh Phong lăng. Lão đạo đó cũng có một hồ lô đựng Hủ thi thủy, hô lô đó đến
giờ vẫn nằm trong nạp bảo nang của gã, chỉ là Hủ thi thủy đã không còn, tác
dụng rất hữu hạn. Bạch sắc hồ lô này còn đầy, chắc ban nãy lão đạo không nhận
ra Kim môn cự thạch trận, định vẩy Hủ thi thủy để phá giải pháp trận.

Trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác thu Kim môn cự thạch trận lại, bắt đầu thử nghiệm
phi độn pháp bảo được dâng đến.

Phi độn pháp bảo hình lá liễu này không lớn, tối đa chở được ba người, bất quá
Ngụy Tác thập phần mãn ý vì tốc độ cao hơn bạch ngọc hạc nhiều. Chỉ lượn hai
vòng là gã đã khống chế thành thạo.

Đoạn gã như tóm lấy bao bố, chụp lão đạo râu chuột lướt về phía Tiểu Dạ sơn.

Chưa tới chính ngọ, Ngụy Tác xách lão đạo râu chuột, kích phát Thanh hoàng hồ
lô, đứng trong làn khí xanh bao phủ tiến vào sơn cốc có động phủ.

Khiến gã thập phần kinh hỉ là hai mươi ba nhánh Diệt tiên đằng trông lúc trước
phát triển rất khả quan, nhánh lớn nhất đã dài tới ba trượng.

Bên dưới Diệt tiên đằng có thi thể ba con yêu thú có hai sừng, lưng đầy hoa
văn vằn vện.

Hiên nhiên là Tinh mục ngao, tứ cấp trung giai yêu thú có số lượng tối đa ở
Tiểu Dạ sơn.

Ba con Tinh mục ngao này chắc vô tình xông vào sơn cốc, bị Diệt tiên đằng giết
chết. Tứ cấp trung giai yêu thú dù là thuật pháp hay khí lực đều thập phần lợi
hại, Diệt tiên đằng bình an thế này chứng minh khi mọc đến ba trượng, rễ đã ăn
sâu vào lòng đất, nếu còn là mầm cây như trước thì dù bắt được yêu thú cỡ này
cũng sẽ bị nhổ bật rễ trong khí chúng giãy giụa.

Kinh hỉ quan sát một lúc, thuận tay thu thập thi thể mấy con tứ cấp trung giai
yêu thú vào nạp bảo nang, Ngụy Tác đi qua bãi Diệt tiên đằng, vào trong lòng
núi.

Không rõ bao lâu sau, lão đạo râu chuột từ từ tỉnh lại, phát hiện mình bị xếp
theo tư thế xếp bằng ở trong một gian thạch thất.

Thạch thất chắc ở trong lòng núi, không khí không lấy gì làm lưu thông, toàn
thân lão tê dại, không thể điều khiển chân nguyên nên càng khó chịu.

“Ngươi trúng Hạt vĩ phong độc châm của ta, không thể động đậy nhưng còn nói
được. Cho ta biết mau, vì sao lại đuổi theo ta, vừa thấy là hạ sát thủ hả?”

“A!” Tận lúc này, lão đạo râu chuột mới triệt để phản ứng được, kinh hãi tột
bậc gầm vang.Nhưng thấy Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh đứng gần đó thì lão chỉ
cười lạnh, “Không ngờ ta cả ngày bắt nhạn hôm nay lại bị nhạn mổ mắt, đã coi
thường ngươi mà rơi vào tay ngươi thì ta không còn gì để nói, muốn giết cứ
giết, muốn moi tin tức miệng ta thì ngươi đừng si tâm vọng tưởng.”

“Được lắm!”

Lão đạo râu chuột không ngờ là Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói vậy xong thì
không nói thêm gì, lặng lẽ quay người bước đi.

Thoáng sau, Ngụy Tác cầm một lọ dược dịch màu lục nhỏ đi vào, móc ra một con
dao bạc, cắt một vết trên cổ tay lão đạo râu chuột không còn năng lực phản
kháng đoạn rắc mấy giọt thuốc xuống vết thương.

Rồi Ngụy Tác lại mặt mũi lạnh tanh ném mười mấy thi thể yêu thú cạnh lão, im
lặng đi ra, tiếng bước chân xa dần, tựa hồ đi xử lý việc riêng.

“A!”

Tích tắc sau, lão đạo râu chuột kinh nghi bất định chợt thống khổ tột bậc kêu
lên thảm thiết.

Dược dịch Ngụy Tác rắc vào vết thương của lão cơ hồ hình thành trong thể nội
vô số mũi châm nóng bỏng, liên tục đâm chích, khiến lão có cảm giác da đầu
cũng sắp nứt ra.

Cơn đau đớn này kéo dài một canh giờ, mời từ từ tan đi.

Lão đạo râu chuột ướt đẫm mồ hôi như từ trong nước bò lên.

Bốp một tiếng, lão chưa kịp thở phào thì thiên linh một thi thể yêu thú vô
duyên vô cớ xuất hiện một hlỗ thủng rồi tiếng xoàn xoạt vang lên, não tủy bị
hút sạch. Lại một tiếng bốp nữa, thêm một yêu thú bị thủng thiên linh cái,
thêm một hốc máu xuất hiện, não tủy lại bị hút sạch.

Trong thạch thất trống trơn này, cảnh tượng quỷ dị đó khiến lão đạo râu chuột
vốn đã hư thoát thở hồng hộc.

Rồi tiếng bước chân vang lên, Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh lại đi vào, tay cầm
một miếng da ròng ròng máu như mới lóc từ mình yêu thú nào đó.

Gã lại hào hứng cắt một miếng thị khỏi mình lão đạo râu chuột, lấy ra một bình
bạch sắc đơn dịch, đổ vào vết thương rồi dán miếng da thú lên.

Xong xuôi, gã hình như không còn hứng thú hỏi han, bước đi trong mục quang oán
độc tột bậc của lão đạo râu chuột.

“A!”

Chừng nửa tuần hương sau, lão đạo râu chuột lồi mắt kêu lên thảm thiết.

Vết thương của lão không chỉ ngứa ngáy khó tả mà cực kỳ hoảng sợ vì miếng da
thú cơ hồ từ từ mọc ra trên mình lão.

“Lão đầu, ngươi khẳng định thủ đoạn này hữu dụng?”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục ở tĩnh thất, Ngụy Tác ở trong địa hỏa
lô phòng vừa luyện chế lại bộ pháp thuẫn bị công kích thành gần như tan nát
vừa hỏi lục bào lão đầu.

“Đương nhiên hữu dụng, một vị chủ nhân trước kia của ta là đại hành gia lấy
bức cung làm niềm vui. Nhiều tu sĩ không sợ chết tí nào nhưng cảm giác được
đối phương tựa hồ không thèm hỏi mà thập phần biến thái, coi đày đọa kẻ khác
là niềm vui, liên tục giở trò thì sẽ sụp đổ ngay, không gì không khai.” Lục
bào lão đầu khẳng định.

“Để xem lão ta chống chọi được đến bao giờ.” Ngụy Tác gật đầu, tỏ vẻ tiếc rẻ
nói: “Tiếc là thi triển Mộng yểm thuật trong Chân ma ngưng tướng thuật sẽ đại
tổn tu vi, bằng không đỡ bớt bao nhiêu phiền hà.”

Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận