“Trời ạ, phi độn pháp bảo hả? Lớn quá, khác nào một ngọn núi nhỏ lơ lửng.”
“Thực lực Huyền Phong tông quá mạnh. Phi độn pháp bảo lớn thế này cần bao
nhiêu pháp trận mơi giữ cho nổi được. Môn phái bình thường, không thể luyện
chế được phi độn pháp bảo thế này.”
“Thừa hơi, thực lực Huyền Phong tông trong ngàn năm nay đều đứng trong mười
tông môn lớn nhất Thiên Huyền đại lục, chân nhân Kim đơn kỳ trở lên rất nhiều,
thậm chí có cả chân quân đột phá Kim đơn cảnh, đạt tới Thần huyền cảnh! Thực
lực đó đủ dọa chết người khác!”
“Thần vương kim chu! Khẳng định là Thần vương kim chu của Huyền Phong môn! Đây
là pháp bảo Thần huyền cảnh tu sĩ mới luyện được, là đạo giai trung phẩm pháp
bảo!”
Nhìn thấy kim sắc cự thuyền lớn đến thế, bọn Vạn Phong càng thêm chấn động,
ngay cả Dương Bất Hối và Tiền Lập ít nói nhất cũng không nén được tiếng kinh
hô.
“Thần vương kim chu? Đạo giai trung phẩm pháp bảo?”
Nghe bọn Tiền Lập kinh hô, Ngụy Tác buộc phải nhìn lên chiếc thuyền, trước đây
gã chưa bao giờ thấy đạo giai pháp bảo.
Đạo giai pháp bảo, môn phái như Thiên Nhất môn đều chỉ có một hai món.
Càng nhìn càng có cảm giác nặng nề. Gã khẳng định kim sắc cự thuyền mà ép
xuống, với tu vi và thực lực hiện tại không cách nào ngăn cản được.
“Mau xem kìa! Thần vương kim chu hạ xuống rồi, chiêu đồ đại hội của Huyền
Phong môn sắp bắt đầu.”
Đột nhiên Vạn Phong kinh hô, kim sắc cự thuyền lơ lửng trên tại một sơn cốc ở
lưng núi Mê Vân thành từ từ đáp xuống.
“Đi thôi!”
Ngụy Tác phất tay, không nói thêm gì, lướt nhanh tới.
Gã ngắm mấy bức tranh Thủy Linh Nhi đã nhiều năm, bảo nàng là độn lực ban đầu
cho gã tu luyện, là tình nhân trong mộng của gã cũng đúng. Vạn nhất Thủy Linh
Nhi thật sự đến đây, chỉ xuất hiện có một chút, gã lại châm chân tí xíu không
nhìn thấy thì thật đáng ân hận.
“Tiền bối, phổ thông tu sĩ trong Mê Vân thành không được phi độn quá ba trượng
trở lên, ai vi phạm sẽ bị tu sĩ Mê Vân tông đuổi khỏi thành!”
Vạn Phong ở phía sau nhắc một câu rồi cũng lao nhanh tới.
Thần vương kim chu của Huyền Phong môn đang ở Linh Chi cốc.
Sơn cốc này diện tích mấy chục dặm vuông, mọc toàn mộc linh chi tím ngắt, loại
mộc linh chi có tác dụng chữa bệnh với phổ thông phàm nhân nhưng gần như vô
dụng đối với tu sĩ nên lâu dần, sơn cốc mọc không ít cây mộc linh chi cao bằng
hai thân người, trông như những cây tán lớn màu tím.
Lúc Ngụy Tác và bọn Vạn Phong đến ngoài Linh Chi cốc, cả cốc đã chật cứng, ít
nhất cũng phải chừng mười vạn người.
Thần vương kim chu đã đáp xuống, nhưng không chạm đất mà lơ lửng ở độ cao
chừng ba trượng, không khác gì một kim sắc bình đài khổng lồ.
Đến gần chỉ thấy bề ngoài con thuyền gồm một tòa lầu hai tầng, cơ hồ dùng tinh
kim luyện chế thành, tạo cho người ta cảm giác dày kinh nhân, con thuyền không
có phù văn nào đặc biệt nhưng hiện rõ dấu tích của các loại pháp bảo, thuật
pháp đánh vào, tạo xung lực kinh tâm động phách cho thị giác.
Trên sàn thuyền và lâu các đầu được bao phủ bạch sắc linh quang quang tráo,
thân thuyền cũng tỏa rạng kim sắc quang hoa như sóng nước, lan đi khắp cốc.
Ở mũi thuyền đặt ba ngọc liên đài xanh biếc, ngồi phía trên là ba hoa phục lão
giả, vì ở giữa linh quang quang tráo nên không ai nhìn rõ mặt mũi họ.
Trước mặt ba lão giả đặt một pháp khí lớn cỡ người thật, hình dáng như thiềm
thừ, lưng chi chít phù văn hình đồng tiền vàng, trông cực kỳ đặc biệt, nhất
thời không nhận rõ tác dụng.
“Hiện tại thế nào rồi?”
Thấy các tu sĩ tựa hồ đều dừng lại chờ đợi, Ngụy Tác hỏi một tử y tu sĩ đứng
cạnh.
Đối phương chỉ là tu sĩ Thần hải cảnh, thấy gã là tu sĩ Chu thiên cảnh thì
không dám đắc tội, vội giải thích: “Ba người trên thuyền đều là trưởng lão
Huyền Phong môn, phụ trách chiêu nạp đồ đề lần này tại Mê Vân thành, ban nãy
họ đã nói mấy câu khách sáo, tiếp đến sẽ do mấy đệ tử thể hiện cho người ta
thấy gia nhập Huyền Phong môn sẽ được tu luyện công pháp cùng thuật pháp gì,
lợi ích thế nào.”
“Trong mấy đệ tử đó có Thủy Linh Nhi không.” Một tu sĩ mới đến nơi nghe tử y
tu sĩ nói vậy thì cực kỳ hưng phấn chen lời.
“Chà! Thế này mà còn mơ tưởng Thủy Linh Nhi?” Ngụy Tác ngoái lại, thiếu chút
nữa trợn tròng trắng ngất xỉu. Vị nhân huynh này thấp hơn gã một cái đầu,
trông như quả dưa, mặt cũng phèn phẹt, chừng năm mươi tuổi rồi, cả lông mũi
cũng thò ra.
Thấy vị nhân huynh này như vậy, còn chảy cả nước miếng, tử y tu sĩ hơi giần
giật khóe miệng rồi gật đầu: “Ban nãy chỉ nói là có mấy đệ tử ra mặt, không
nói rõ là có Thủy Linh Nhi không.”
Trên lâu các kim sắc cự thuyền bước ra một đệ tử trẻ tuổi của Huyền Phong
tông.
Người này mặc bạch y, mày kiếm mắt sao, thoạt nhìn tạo cho người ta cảm giác
siêu phàm thoát tục, đẹp đẽ vô cùng.
Ngụy Tác liếc nhìn, bên ngoài Linh Chi cốc dày đặc tu sĩ, nếu không vì các tu
sĩ đều e dè nhau, cố tình giữ cự ly thì chắc sơn cốc đã nước chảy không lọt.
Nhưng trong sơn cốc đầy kim quang cùng những cây linh chi tím sẫm lại thưa
thớt tu sĩ, cơ bản không mấy ai đứng ở trong cốc, đều mỗi người chiếm một gốc
tử mộc chi, xếp bằng trên đó. Càng vào trong cốc, số lượng tu sĩ càng ít.
Ngụy Tác biết kim quang do Thần vương kim chu phát ra khẳng định có gì đó cổ
quái, nên gã bỏ mặc bọn Vạn Phong, đi nhanh vào trong cốc.
Quả nhiên, đi vào phạm vi kim quang, Ngụy Tác cảm giác được áp lực kinh nhân
dồn lên, không phải lên nhục thân gã mà lên thần thức.
Càng đi, thần thức uy áp càng mạnh, tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng trở xuống
đi được ba bốn mươi trượng sẽ không cách nào tiến bước được.
Ngụy Tác cảm được với cường độ thần thức của gã tối đa vào được trăm trượng
trượng, nhưng đi thêm một chốc, đến cự ly cực hạn của tu sĩ Chu thiên cảnh tam
trọng thì dừng lại, cũng như mọi tu sĩ khác, nhảy lên một gốc tử mộc chi ngồi
xếp bằng.
Được một chốc, gã dùng Vọng khí thuật nhìn quanh, nhưng không nhận điều gì, rõ
ràng sắc linh quang quang tráo quanh Thần vương kim chu còn có tác dụng ngăn
cách thuật pháp dò xét.
Đúng lúc đó bạch y đệ tử anh tuấn phiêu dật của Huyền Phong môn đã lăng không
lướt ra ngoài bạch sắc quang tráo.
Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật nhìn sang, trên mình đệ tử Huyền Phong môn này
sáng rực tám dải thanh sắc thần hải quang hoa, là tu sĩ Chu thiên cảnh tam
trọng, từ mức độ thần hải quang hoa thì y tu luyện địa cấp đê giai công pháp.
“Chắc đó là nội môn đệ tử mà Huyền Phong môn đem ra thể hiện? Xem ra cũng
không có gì.”
Hiện tại nhãn giới của gã khá cao, tu vi cỡ này không đáng để ý. Nhưng đang
lúc thầm lẩm bẩm thì đệ tử Huyền Phong môn đó nói to: “Tại hạ Tân Ngũ Nguyệt,
bốn năm trước nhờ qua được trắc nghiệm của Huyền Phong môn tại Mê Vân thành mà
trở thành đệ tử bản môn. Lúc đó tại hạ chỉ có tu vi Thần hải cảnh tam trọng,
nên hôm nay tất cả các vị, bất luận tu vi cao thấp, chỉ cần chi rằng mình có
thiên phú, có điểm đặc biệt thì cứ yên tâm tham gia trắc nghiệm chọn đồ đệ của
bản môn.”
“Bốn năm?”
Tân Ngũ Nguyệt vừa nói xong, chung quanh đều vang lên tiếng hít hơi lạnh, cả
Ngụy Tác cũng tròn mắt.
Bốn năm từ tu vi Thần hải cảnh tam trọng đề thăng đến Chu thiên cảnh tam
trọng, tu luyện địa cấp đê giai công pháp, tốc độ tu vi tiến giai này thì nếu
không có Bổ thiên đơn, dù Ngụy Tác bỏ qua Tử Huyền chân quyết, lại có lục bào
lão đầu trợ giúp, tu luyện từ đầu một môn địa cấp đê giai công pháp, thì cũng
không thể đạt được như thế.
“Tại hạ xin bêu xấu.”
Nói đoạn, Tân Ngũ Nguyệt không nói thêm gì, lướt thẳng lên không.
Từng dải thanh sắc chân nguyên từ tay y vút ra, thanh sắc cương phong hình
thành quanh y với tốc độ kinh nhân, tạo thành mười chín cánh sen, hợp lại
thành một đóa sen lớn mấy lần người thường. Trông từ xa, y cơ hồ biến thành
bát sen trắng ngần.
Ngụy Tác hơi biến sắc, Tân Ngũ Nguyệt khẽ đưa tay, mười chín cánh sen tản đi,
vang lên tiếng nổ dữ dội trên không, bắn đi cả trăm trượng, đoạn ầm một tiếng,
mỗi cánh sen nổi tũng thành từng lưỡi thanh sắc phong nhận chừng hai thước, cả
mười chín cánh sen cùng nổ nên phong nhận tỏa khắp trời, tới hơn ngàn lưỡi.
Uy thế thuật pháp này ít nhất cũng là địa cấp trung giai thuật pháp, nếu Ngụy
Tác đoán không lầm thì thuật pháp này thị công thủ toàn diện, mười chín cánh
sen lúc trước cũng như pháp thuẫn, có thể ngăn được thuật pháp và pháp bảo của
đối phương xung kích.
“Huyền sát đạo liên! Đây là phong hệ thuật pháp nổi danh của Huyền Phong môn.”
“Y nhập môn bốn năm, tu luyện địa cấp công pháp, thêm cả địa cấp thuật pháp,
xem ra chắc đã liều mạng lập được không ít công lao cho Huyền Phong môn.”
Bên trái Ngụy Tác vang lên giọng nói.
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: