Thông Thiên Chi Lộ

Chương 204: Không tha con nào

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“A!”

Trong tòa lầu chín tầng yên lặng đột vang lên tiếng thét xé lòng.

“Mau phong tỏa toàn Kim phủ!”

Chừng nửa tuần hương sau, bên trong lại vang lên tiếng gầm chói lói.

Là giọng Kim Liệt Dương, rõ ràng các tu sĩ lợi hại của Kim phủ trúng kế điều
hổ ly sơn của Ngụy Tác đã quay về.

Tiếng thét chói lói đầu tiên vang lên ở tòa lầu chín tầng, Ngụy Tác đã đứng
trong gian thạch thất đóng kín, đệ tử Thần hải cảnh ngũ trọng đứng ở cửa tê
dại toàn thân, bất động nhưng khí tức thập phần bình ổn, tính mạng không có gì
đáng ngại.

Trong gian thạch thất bày rất nhiều giá và rương chứa pháp phù, pháp khí, tinh
kim khoáng thạch, cùng pháp khí chưa hoàn thành luyện chế. Trong mấy cái rương
chưa mở chứa đầy linh thạch quyến rũ.

Tu sĩ Chu thiên cảnh khác đứng trong kho này tất đã hưng phấn sáng rực mắt,
nhưng khóe môi gã lại nở nụ cười khổ.

Gã đã có kinh nghiệm đếm linh thạch, không cần đếm kỹ cũng biết cái rương duy
nhất trong phòng đựng linh thạc chỉ chừng tám vạn hạ phẩm linh thạch. Còn
thiếu quá nhiều con số hai mươi vạn gã cần.

Phẩm cấp của pháp phù cùng pháp khí này không cao, đối với tu sĩ Thần hải cảnh
ngận còn có sức hấp dẫn chứ với tu sĩ không thiếu linh giai pháp bảo như gã
thì không tác dụng gì.

Bất quá đành phải lắc đầu, Ngụy Tác không hề dừng lại, thu hết linh thạch vào
nạp bảo nang, rồi lấy nạp bảo nang của Kim Thân Hiên thu dọn bằng hết pháp
phù, pháp khí và tinh kim khoáng thạch, kể cả pháp khí của luyện chế xong cũng
không bỏ qua, tuy vô dụng với gã nhưng còn đáng giá chút linh thạch.

Nhà kho đầy lèn nhanh chóng trống trơn.

Đoạn thân ảnh gã loáng lên lướt đi.

Chưa đầy một tuần trà sau khi Kim Liệt Dương gầm lên “Mau phong tỏa toàn Kim
phủ” thì ầm một tiếng, hành lang gần biệt viện của Trương Ngũ Nha đột nhiên nổ
tung từ phía dưới lòng đất, hành lang cũng đổ sụp. Trong ánh lôi quang và hoa
lửa, bùn đất và mạt đá tứ tán, Kim Liệt Dương và Kim Tuyền Cơ mặt mũi đầy bụi
gầm vang lao lên.

Bên ngoài cả hai bao trùm xích hồng sắc quang tráo, vô số sợi chỉ đen từ phía
dưới điên cuồng lao vào quang tráo tạo thành tiếng tanh tách. Trong tay Kim
Liệt Dương cầm pháp bảo như một cái trống đỏ, gõ lần nào cũng phát ra năm sáu
lưỡi lửa cỡ cánh tay, Kim Tuyền Cơ cầm kim sắc đoản tiên, liên tục phát ra
hoàng sắc lôi cầu.

“Hắc trùng này thật ta là sao hả!”

Uy năng pháp bảo của cả hai đều là bán linh giai trở lên, nhưng cả hai đều cực
kỳ kinh hãi xanh lét mặt mày vì hắc sắc tiểu trùng đột nhiên từ trong quả cầu
như hồng bảo thạch tựa hồ không hề sợ, dù bị lôi cầu giáng trúng, lưỡi lửa
quét trúng thì chúng nhanh chóng khôi phục nguyên khí, lại lao bổ tới.

Nghe thấy tiếng nổ, tu sĩ Kim gia đều lướt tới.

“Hắc trùng này có thể phá hoại pháp khí!”

Thấy Kim Liệt Dương và Kim Tuyền Cơ bị hắc trùng vây công, không thể ngơi tay,
các tu sĩ này đều thi triển thuật pháp cùng pháp khí, gia nhập vòng chiến.
Nhưng họ liên tục kinh hô, loạn xà ngầu vì mấy pháp khí mới phát ra đã tan hết
linh quang rơi xuống.

“Đại ca! Phụ thân!”

Một tu sĩ lướt tới cực nhanh, y chỉ chừng chưa đầy ba mươi, nhưng tu vi còn
cao hơn Kim Tuyền Cơ, là Kim Tuyền Thông.

Ngụy Tác trước đó đã được Nghiêm Hành cho biết trong số con của Kim Liệt Dương
có hai người thiên tư cực cao, một là Kim Tuyền Thông Chu thiên cảnh lưỡng
trọng, còn lại là Kim Tuyền Mân tu vi Chu thiên cảnh tam trọng đang du lịch
chưa về.

Tu sĩ trẻ tuổi định đối phó gã xanh lét mặt mày, lướt đến cách Kim Liệt Dương
và Kim Tuyền Cơ không xa, gằn giọng: “Kẻ đó đã lẻn vào kho của chúng ta!”

“Cái gì!” Kim Liệt Dương kêu lên: “Hắn lấy đi cái gì?”

“Toàn bộ đều lấy.”

“Cái gì!” Kim Liệt Dương suýt thổ huyết, ngừng lại một chút, nhìn đàn hắc sắc
tiểu trùng bay múa, gương mặt cơ hồ méo đi, “Giết hết dị trùng! Đàn dị trùng
lợi hại như thế, khẳng định y phải bỏ ra nhiều tâm huyết nuôi dưỡng! Không tha
con nào, dù không bắt được y thì cũng phải khiến y tổn thất!”

“Giết!” Bọn Kim Tuyền Thông đỏ mắt, điên cuồng giết đàn Hắc toản trùng.

Bình thường mà người Kim gia coi Hắc toản trùng là dị trùng gã nuôi thì gã
không còn gì vui hơn nhưng lúc này gã không cười nổi. Cách Kim phủ mấy trăm
trượng, gã vào trong một con ngõ, trước mặt là một trung niên tu sĩ mặc áo da
xanh.

Trong tay gã là một thanh niên hôn mê bất tỉnh, chính thị Vương Đồng của Diệu
Ngọc phường từng đưa gã đến ngoài Kim phủ rồi giúp gã tìm được một hỏa kế
trong khách sạn có thân hình tương tự với gã.

Hóa ra Ngụy Tác cuỗm sạch kho Kim phủ, nhân lúc cả phủ vào tổ đường, chưa kịp
phản ứng thì nhanh chóng chạy khỏi. Lúc qua một chỗ gã phát hiện Vương Đồng
hôn mê bất tỉnh bị một Kim phủ tu sĩ canh gác. Không cần nghĩ gã cũng biết Kim
phủ nhận ra trúng kế điều hổ ly sơn thì qua tu sĩ thay gã đến Ngưng thúy nhai
là tóm cổ Vương Đồng đến đây.

Tại Kim phủ gặp được Vương Đồng, Ngụy Tác liền thấy trù trừ.

Ẩn hình pháp y chỉ che được cho một người, đưa thêm một phàm nhân trốn chạy sẽ
khó hơn nhiều, tốc độ thoát khỏi Kim phủ khẳng định chậm hơn, kỷ suất bị phát
hiện đại tăng.

Trong tích tắc gã đã dấy lên ý định bỏ mặc Vương Đồng bởi y quả thật không
thân thích gì, dễ bị tra ra, chỉ vì mấy viên linh thạch mới giúp gã nhưng hơi
do dự một chốc, gã vẫn xuất thủ đánh lén Kim phủ tu sĩ cứu Vương Đồng.

Vương Đồng bị gã liên lụy, hơn nữa gã không chắc khi người Kim gia thịnh nộ
lại không trút giận lên phàm nhân bị coi như kiến cỏ này.

Cũng như trước, vẫn theo thủ đoạn cũ chế trụ Kim phủ tu sĩ canh gác Vương
Đồng, Ngụy Tác phát hiện Vương Đồng chỉ bị phong tỏa chân nguyên nên mới hôn
mê, không có gì đáng ngại. Vốn Ngụy Tác định cứu tỉnh Vương Đồng nhưng để chạy
trốn dễ hơn nên gã cứ để y hôn mê.

Để tránh Kim phủ tu sĩ, Ngụy Tác tốn gấp mấy lần thời gian mới đưa được Vương
Đồng thoát khỏi Kim phủ.

Nhưng mới vào trong con ngõ, điều gã lo lắng nhất đã thật sự xảy ra.

Một thanh bào trung niên tu sĩ đột nhiên xuất hiện ở đầu kia chặn đường.

Vọng khí thuật quét qua, trung niên tu sĩ khí thế bất phàm, trên tấm áo bào
bằng da xanh có mấy đọa hỏa diễm phù văn bắt mắt này cũng là tu sĩ Chu thiên
cảnh tứ trọng.

“Vị huynh đài này, chặn tại hạ lại có việc gì chăng?” Ngụy Tác thấy mục quang
tu sĩ này tựa hồ nhìn mình chăm chăm thì hỏi thẳng.

“Tại hạ tên Lưu Thiếu Nguyên, là người Lưu gia.” Thanh bào tu sĩ nhìn về phía
Kim phủ còn đang rực quang hoa và nổ ầm ầm, mặt mũi lạnh tanh bảo Ngụy Tác:
“Hiện tại Kim phủ xuất hiện biến cố, huynh đài xách một phàm nhân hôn mê, quả
thật có phần khả nghi. Bị tại hạ bắt gặp thì không hiểu huynh đài có thể giải
thích chăng. Kim gia dù gì cũng ở Tê Phượng thành, nếu có người động can qua
với Kim gia thì bọn tại hạ không cách nào bỏ qua.”

“Ngươi Lưu gia?” Ngụy Tác mắt lóe hàn quang, mặt mũi lạnh tanh nói, “Tại hạ
chỉ có thể nói phàm nhân này là bằng hữu, tuyệt đối không gây bất lợi cho y,
nhưng việc khác thì mỗ không muốn đa sự, các hạ đừng cản.”

“Chỉ với câu này của ngươi mà bảo mỗ không chặn nữa thì hình như không ổn
lắm?” Lưu Thiếu Nguyên cười lạnh, tỏ ra quyết không đồng ý.

“Coi như mỗ nợ Lưu gia một món nhân tình, bỏ qua cho mỗ được không?” Ngụy Tác
liếc Lưu Thiếu Nguyên, chân nguyên phát ra, chưa cần thần hải quang hoa rực
lên thì khí tức đã xuất hiện.

“Địa cấp trung giai công pháp!” Lưu Thiếu Nguyên tức thì biến sắc, ánh mắt lóe
lên, tựa hồ do dự có nên chặn Ngụy Tác không, nhưng chỉ tích tắc sau nét mặt
hắn đã trở nên kiên định, lắc đầu: “Mỗ mong ngươi đứng lại đã, đợi khi bọn mỗ
hiểu rõ chuyện gì rồi tính.”

“Vậy thì đừng trách mỗ!”

Ngụy Tác nghiến răng, linh quang quang tráo xuất hiện, cùng lúc đó, sáu dải
quang hoa sáng chói tràn ra!

Lục dương thần hỏa xoa được lấy ra.

Gã đã phát giác một tú sĩ tựa hồ tu vi không kém gì mình đang áp sát, vì thế
mà Lưu Thiếu Nguyên đột nhiên trở nên cứng cỏi.

Giờ mà bị hai tu sĩ liên thủ vây công, thu hút Kim phủ tu sĩ là chuyện nhỏ,
tối nghiêm trọng là không cách nào nhanh chóng thoát khỏi đây, động thủ trong
thành sẽ khiến tu sĩ của Lưu gia và Trương gia nắm giữ ngôi thành vây giết!

Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận