Thông Thiên Chi Lộ

Chương 198: Đại lạc kim trận

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Kim Xảo Nhi vần một cái chậu trồng hoa trống không ra, ấn liền ba lần xuống
một viên gạch không có gì khác lạ, cạch một tiếng, lộ ra một thông đạo đen xì.

Rõ ràng chỉ là cơ quan bình thường, dù là tu sĩ lợi hại đến đâu, dùng thần
thức mười mấy lần cũng khó lòng phát giác.

“Thứ chiếu sáng như dạ minh châu, ngươi có không?” Mở ra thông đạo, Kim Xảo
Nhi ngoái lại lạnh lùng hỏi Ngụy Tác.

Ngụy Tác không nói thêm gì, lấy ra một viên dạ minh châu phát ra bạch quang,
đưa cho Kim Xảo Nhi. Kim Xảo Nhi đón lấy, không nói câu nào đi trước dẫn
đường.

Địa đạo này chỉ đủ cho hai người sóng vai, không có vật gì trang trí hay ngã
rẽ nào, đi chừng gần hai tuần hương thì hết. Kim Xảo Nhi ấn lên cơ quan trên
tường địa đạo, đi vào một gian phòng chứa đầy gạo.

Thấy thế, Ngụy Tác không lấy làm lạ, Kim phủ có số lượng phàm nhân không ít
hơn tu sĩ, một năm phải dùng nhiều đến gạo, nhưng Kim Xảo Nhi đẩy cửa ra thì
gã cả kinh.

Bên ngoài cửa rực hoàng khí, sừng sững mấy chục tảng đá cả trượng, như lạc vào
loạn thạch sơn cốc.

“Đó là Kim môn cự thạch trận của Kim gia. Chỉ khi người bố trận thu lại trận
kỳ hoặc cùng lực phá hoại trận nhãn, không thì không cách nào phá giải. Vào
trong trận là bị người bày trận cảm ứng được khí tức.” Thấy Ngụy Tác cả kinh,
Kim Xảo Nhi lạnh giọng với vẻ coi thường: “Ta chỉ chuẩn bị một tấm pháp phù để
đi trong trận, ngươi không được cách xa ta quá ba thước, không thì cứ chuẩn bị
đấu với Kim Thân Hiên lão cẩu.”

Ngụy Tác đã hữu quen với thái độ cực kỳ khắc bạc của Kim Xảo Nhi nên coi như
không nghe thấy mà chăm chú quan sát Kim môn cự thạch trận.

Với thần thức hiện tại của gã cũng không cách nào xuyên vào mười trượng trong
trận, hơn nữa từng khối hoàng sắc đại thạch hoàn toàn là thực chất. Theo ngọc
phù Kim Xảo Nhi đưa cho gã thì chỉ cần trận nhãn không bị kích phá, cự thạch
do pháp trận hóa thành có thể dùng để tấn công tu sĩ trong trận.

Pháp trận này để tu sĩ vào phạm vi bố trận rồi mới phát động, thập phần hữu
dụng trong việc mai phục đối thủ.

Kim Xảo Nhi muốn nói rằng pháp trận do Kim Thân Hiên bày ra, tức là cả hai đã
vào trong tòa lầu chín tầng?

Chỉ hơi trầm ngâm, Kim Xảo Nhi lại kích phát một tấm thổ hoàng sắc pháp phù.
Hoàng khí như cát bụi rải ra, hình thành một lớp vỏ quanh nàng ta và Ngụy Tác.

Hừ lạnh một tiếng, coi như nhắc nhở Ngụy Tác, Kim Xảo Nhi đi vào pháp trận.

Theo sau Kim Xảo Nhi quanh quanh quẹo quẹo, Ngụy Tác cảm giác như đã qua được
hành lang rồi vào một đại sảnh đoạn lại đi chừng tám, chín mươi bước, trước
mắt gã sáng bừng, đang đứng trước một cầu thang rộng rãi, sau lưng là đại sảnh
đầy khí vàng.

Theo Kim Xảo Nhi đi xuống cầu thang, Ngụy Tác thấy trước mặt là một hành lang
dài, nhìn qua cửa sổ ở phía cuối, gã biết mình và Kim Xảo Nhi quả nhiên đã ở
tầng hai trong tòa lầu chín tầng cao nhất Kim phủ.

Trong hành lanh xanh biếc một màu, đặt từng chậu trồng toàn Lục châu la mà
Ngụy Tác trồng tại chỗ ở thiên cấp.

Ngụy Tác hiện tại dù thi triển Tiềm Ẩn quyết, dốc toàn lực ẩn tàng khí tức,
cũng không thể thoát được hai mươi ba nhánh Lục châu la.

Đúng lúc đó, Kim Xảo Nhi như đã chuẩn bị sẵn, lạnh lùng lấy ra một cái lọ, đổ
ra một viên đơn đen xì rồi dùng tay búng. Viên đơn dược chuẩn xác rơi trúng
chậu Lục châu la gần hai ngươi.

Viên đơn rơi xuống đất thì tan ngay, Lục châu la khô vàng.

Từng viên nối nhau, Kim Xảo Nhi liên tục búng ra dược hoàn vào các chậu. Thủ
pháp không cần động dụng chân nguyên mà vẫn chuẩn xác trúng đích khiến Ngụy
Tác có phần bội phục. Xem ra Kim Xảo Nhi dàn xếp nhân lúc Kim Thân Hiên bế
quan tu luyện để vào tòa lâu chín tầng này không phải ngày một ngày hai, công
phu búng thuốc này không hiểu đã luyện tập bao nhiêu lần.

Đi qua hành lang, trước mặt xuất hiện một màn sáng vàng nhạt.

Kim Xảo Nhi cười lạnh, ngón tay vạch khẽ lên cổ tay, máu bắn ra rồi thì một
đạo thuật pháp hoàn thành, máu hóa thành hồng sắc phù văn, chạm vào kim sắc
quang mạc, màn sáng lóe lên rồi tan biến, trước mặt hai người hiện lên lối đi.

Đi qua đó, Ngụy Tác phát hiện quanh người toàn là kim quang nhàn nhạt, như thế
từ tầng hai, toàn lâu các toàn bộ đều chìm trong ánh sáng vàng, nhưng sau khi
Kim Xảo Nhi thi pháp, kim quang không có gì dị thường.

Vào trong kim sắc quang mạc, Kim Xảo Nhi gan dạ cất bước, không nhìn vào mỗi
tầng, tựa hồ khẳng định được tầng tiếp theo không có cấm chế, cũng không có tu
sĩ khác tồn tại.

Trong toàn lầu, mỗi tầng có cấm chế khác nhau nên bố trí cũng phù hợp theo
nhưng Kim Xảo Nhi thoải mái cất bước bên Ngụy Tác cũng không có thời gian quan
sát.

Qua dáng vẻ Kim Xảo Nhi, tựa hồ Kim Thân Hiên dù không ở tầng đỉnh thì ít nhất
cũng bế quan ở tầng bảy hoặc tám.

Nhưng gã không ngờ là mới vào đến tầng thứ tư, trong gian đại sảnh giống với
tầng một thì kim quang trước mắt chợt biến mất.

Biến hóa đột ngột này khiến Kim Xảo Nhi nhợt nhạt mặt mày.

Ngụy Tác nhận ra không ổn, vội phát ra linh quang quang mạc, đồng thời tế xuất
Xích giáp thuẫn.

Gần như cùng lúc đó, quanh Ngụy Tác và Kim Xảo Nhi rực kim quang.

Kim quang càng sáng thì kim khí rực rỡ phía trên đầu hai người càng đậm.

“Đại lạc kim trận!”

Thấy kim sắc khí lưu cuồn cuộn trên đầu, Kim Xảo Nhi sợ hãi tột bậc kêu ré
lên, “Kim Thân Hiên, ngươi dám vi phạm tổ huấn! Tự ý bố trí pháp trận trên
tầng lầu này!”

“Ta vi phạm tổ huấn? Kim Xảo Nhi, ngươi đưa người ngoài vào lầu này cũng khác
gì, ta dùng gia pháp với ngươi cũng được.”

Giọng nói già nua có vẻ chắc thắng đó vang lên, phía cuối đại sảnh xuất hiện
một tu sĩ đầu tóc trắng xóa, mặc hắc sắc kim văn pháp y, mặt mũi thập phần
hồng nhuận, chỉ chừng bốn mươi tuổi. Sắc mặt lão âm trầm, nhìn Kim Xảo Nhi và
Ngụy Tác như mèo vờn chuột.

Chỉ thoáng sau là kim khí ở phía trên ép xuống, toàn đại sảnh ngập trong kim
khí, Ngụy Tác cảm giác được pháp thuẫn và linh quang quang tráo chìm hẳn
xuống, thị tuyến cũng toàn kim khí, không thấy rõ đối phương, đồng thời phía
trên đầu ngưng tụ thành nhưng viên gạch vàng chóe lớn chừng năm thước, như mưa
rào trút xuống.

“Ngươi cũng không rõ cách phá pháp trận!”

Ngụy Tác mặt mũi nhăn nhó kêu lên, uy lực viên gạch vàng giáng xuống gần như
ngang với bán linh giai pháp khí, rõ ràng dù gã dùng bộ pháp thuẫn cũng không
thể duy trì được lâu. Hiện tại gã kêu lên như thế với Kim Xảo Nhi, thật ra là
hỏi lục bào lão đầu.

“Pháp trận này là của tu đạo giới hiện tại, ta không biết cách phá! Kẻ đó là
Kim Thân Hiên! Xem ra lão đâu có bế quan xung kích tu vi Phân niệm cảnh đệ nhị
trọng, mà giả bộ để ôm cây đợi thỏ, cho đối thủ tự đâm đầu vào lưới.” Lục bào
lão đầu cuống lên: “Nữ tử này không chỉ xấu mà còn là sao Thái Bạch, mưu kế
không bằng người ta mà còn ra vẻ, kéo cả chúng ta xuống nước!”

“Trận pháp này chỉ còn cách phá giải bằng sức mạnh, đánh tan trần lầu là phá
được, nhưng trong kim hệ pháp trận này không được dùng lôi quyết và lôi hệ
pháp khí, bằng không lôi quang phản xạ lại sẽ đả thương chúng ta.” Kim Xảo Nhi
không còn vẻ ngang ngược như trước, run run lấy ra mười mấy lá thổ hoàng sắc
trận kỳ, liên liên thi triển.

Trận kỳ xuất hiện, hoàng khí tràn ra, quanh Ngụy Tác và Kim Xảo Nhi hình thành
từng khối hoàng sắc đại thạch. Kim Xảo Nhi vung tay liên tục, đá tảng va liên
hồi vào những viên gạch vàng rơi xuống, Ngụy Tác nhận ra áp lực giam hẳn thì
không vội lấy ra bộ pháp thuẫn.

Kim Thân Hiên chợt lạnh giọng: “Kim Xảo Nhi, xem ra ta đã coi thường con quỷ
bệnh như ngươi, Kim môn cự thạch trận này khá lắm, nhưng ngươi tưởng có thể
chống nổi Đại lạc kim trận hả? Xem ra chỗ dựa của ngươi, lão bà tử đó đó chết
rồi, bằng không ngươi đã không liều mạng đến đây?”

Kim Xảo Nhi nghe thấy Kim Thân Hiên nói, chân tay mềm nhũn, sắc mặt Ngụy Tác
khó coi hơn mấy lần, rõ ràng nàng ta không có cách gì, chỉ còn cách tự nghĩ
cách.

Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận