Trước khi vào Tê Phượng thành, Ngụy Tác thu ẩn hình pháp y, vòng qua mấy đường
phố vắng người, lén đến gần bức tường cao ở phía đông bắc Kim phủ.
Lúc sáng vào Kim phủ, gã đã nhìn rõ sau bức tường này là một đại hoa viên, đi
vào dễ ẩn thân.
Tuy không rõ nấy tu sĩ trên Ngưng Thúy nhai là ai nhưng rõ ràng không phải Kim
Xảo Nhi, xem ra qua hệ giữa Kim ngũ gia và Kim bà bà quả thật ác liệt.
Nếu là đại tông môn như Tụ Tinh tông, Ngụy Tác có thể sẽ thấy tình hình không
ổn là chuồn ngay nhưng Kim phủ chỉ có tu sĩ cỡ Kim ngũ gia và Kim bà bà thì
nói thật gã không coi ra gì. Kó khăn lắm mới đến được đây, người Kim gia còn
đình bày mưu đối phó thì gã phải xem cho rõ tình hình, giáo huấn Kim gia đã
rồi tính.
Lại mặc ẩn hình pháp y, Ngụy Tác khẽ nhảy qua tường, đáp xuống đại hoa viên.
Vào trong hoa viên có mấy hòn giả sơn cùng vô số hoa cỏ, gã trước tiên không
làm gì, thoáng sau có hai đệ tử mặc hắc sắc cẩm y cầm một viên dạ quang châu
đi vào tuần tra quanh một vòng, đoạn đi sang một khoảnh sân khác.
Đợi cho hai đệ tử đó khuất tầm mắt, Ngụy Tác vô thanh vô tức nhảy xuống một
tòa lầu hai tầng, lặng lẽ quan sát Kim phủ.
Cả Kim phủ, liên tục có ánh dạ quang lóe lên, xem ra đệ tử tuần tra không ít.
Rất nhanh, mục quang Ngụy Tác dừng lại ở hai công trình. Một là tòa lầu chín
tầng ở góc phía bắc, cũng là công trình cao nhất Kim phủ, còn lại là một
khoảnh sân khá thanh u ở góc phía nam.
Bên ngoài hai tòa nhà, đệ tử tuần tra rất nhiều. Bên ngoài tòa lầu chín tầng
loáng thoáng lục sắc quang hoa lấp lánh, chắc có bố trí cấm chế.
Trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác không đến đó mà vào một khoảnh sân chỉ có năm,
sáu đệ tử canh gác, bên trong ánh lên hồng sắc hỏa quang.
Ẩn hình pháp y và Tiềm Ẩn quyết là tuyệt phối, lúc trước ngay cả tu sĩ Chu
thiên cảnh ngũ trọng trở lên đều không cách nào nhận ra khí tức của gã, lại
thêm tu vi của gã vượt xa tu sĩ tuần tra của Kim phủ nên gã không gặp gì nguy
hiểm, thậm chí nghênh ngang đi thẳng vào đó.
Ngụy Tác phán đoán không sai, gian phòng lớn nhất ở đây chuyên dụng luyện khí,
vì phong cách kiến trúc và tu sĩ của Tê Phượng thành khác với các thành trì
khác, địa hỏa lô phòng cho tu sĩ chuyên dụng luyện khí thường được bố trí
trong mật thất tại tĩnh thất. Thông thường tĩnh thất không có cửa sổ nhưng vì
kiến trúc trong Tê Phượng thành giống với thành trấn của phổ thông phàm nhân
nên gã dễ dàng nhìn được qua cửa sổ, thấy rõ tình hình trong phòng.
Gian phòng này lớn ngang địa hỏa lô phòng của Ngụy Tác, bên trong có bày ngân
sắc địa hỏa lô, quanh địa hỏa lô khắc một trăm tám con ngân long, là ngân long
địa hỏa lô cao hơn của gã một bậc.
Địa hỏa lô thượng chỉ mở hai ngọn lửa, phía trên đặt một cục tinh kim khoáng
thạch đỏ tía, lưỡi lửa cháy rừng rực, tựa hồ đang tìm cách tinh luyện tinh kim
hữu dụng trong khoáng thạch.
Một bạch diện tu sĩ mặc lam sắc pháp y, trông chừng hơn ba mươi tuổi, tu vi
Thần hải cảnh tứ trọng, đang chăm chú khống ché lửa, liên tục phát ra đạo đạo
chân nguyên, lật cục khoáng thạch lăn qua lăn lại trong địa hỏa. Hai bên gian
phóng chất đầy khoáng thạch đủ loại và nguyên liệu khác.
Chát, một làn sóng trong veo tỏa rộng trên đầu bạch diện tu sĩ, mắt y trợn lên
như mắt cá chết, tỏ vẻ thống khổ tột bậc rồi ngất xỉu.
Tiếp đó vang lên tiếng cạch thật khẽ, cửa phòng bị con dao sắc Ngụy Tác mới
luyện thành cắt đứt.
Đóng cửa lại, cởi ẩn hình pháp y xong, Ngụy Tác đứng trước mặt đối phương, lẩm
bẩm, “Thần thức xung kích của ta tựa hồ hơi mạnh với tu sĩ Thần hải cảnh tứ
trọng này, có khiến y biến thành si ngốc không nhỉ?”
Lẩm bẩm xong, Ngụy Tác phát ra chân nguyên đánh vào cổ họng đối phương rồi lấy
nhanh ra mấy cây châm đen xì nhỏ xíu, cắm vào thể nội.
Mấy mũi châm đâm vào, thân thể tu sĩ đó co lại, tỏ vẻ thống khổ tột bậc, mở
bừng mắt.
Ban đầu bạch diện tu sĩ này tựa hồ còn chưa tỉnh táo nhưng chỉ chốc sau nhìn
rõ Ngụy Tác đứng bất động trước mặt thì mắt y trừ thống khổ ra còn chứa niềm
kinh hãi tột bậc, tựa hồ muốn kêu lên nhưng không nhưng không phát bất ra bất
kỳ thanh âm nào mà thân thể hơi co lại, căn bản không cách nào động đậy.
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu chứ không muốn lấy mạng.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh
tanh nói, “ngươi không cách nào động đậy, vì bị ta cắm vào mấy mũi Hạt vĩ
phong độc châm, ngươi cũng rõ là độc châm này chỉ khiến người ta tê cứng một
ngày chứ không lấy mạng. Bất quá chốc nữa mà ngươi định giở trò gì thì ta sẽ
không ngần ngại giết luôn.”
Nói đoạn, gã giơ tay chỉ, chân nguyên bắn trúng cổ họng tu sĩ đó, y hự một
tiếng, rồi gục xuống, không kêu lên được nửa câu.
“Ngươi là ai, có thân phận gì tại Kim gia?” Ngụy Tác lạnh lùng hỏi tu sĩ đang
cực độ kinh hãi.
“Tại hạ Nghiêm Hành, là tam đệ tử của Kim Liệt Dương.” Bạch diện tu sĩ thở
hồng hộc một chốc, mói nói thành tiếng.
“Kim gia còn mấy tu sĩ Chu thiên cảnh trở lên? Những người đó có thân phận gì
ại Kim phủ, tu vi thế nào?” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhìn tu sĩ bị thần thức
xung kích thành cực độ thê thảm: “Ta có biết tình hình cơ bản về Kim gia nên
nếu ngươi nói sai nửa câu, ta sẽ cho ngươi vào địa hỏa lô.”
“Tại hạ tuyệt đối không dám nói sai. Kim phủ có tổng cộng mười tu sĩ Chu thiên
cảnh là Kim ngũ gia, Kim thất cô, Kim Liệt Dương, Kim Tuyền Cơ, Kim Tuyền
Thông, Kim Tuyền Mân, Liễu Tam, Trương Ngũ Nha, Đào Ngự Ti, Trịnh Nguyên
Đồng.” Thấy Ngụy Tác nói vậy, tu sĩ vốn có sắc mặt rất trắng lại càng trắng:
“Kim ngũ gia và Kim thất cô chắc tiền bối đã nghe qua, Kim ngũ gia là sư tổ
của tiểu nhân, tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng, Kim thất cô có tu vi Chu thiên
cảnh ngũ trọng, Kim Liệt Dương là sư tôn của tiểu nhân, con một của Kim ngũ
gia, tu vi cũng Chu thiên cảnh ngũ trọng. Kim Tuyền Cơ là con trưởng của sư
tôn, tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng. Kim Tuyền Mân là thứ tử, tu vi Chu thiên
cảnh tam trọng, Kim Tuyền Thông là con út, tu vi Chu thiên cảnh lưỡng trọng.
Liễu Tam, Trương Ngũ Nha và Trịnh Nguyên Đồng, đều là sư huynh đệ của tiểu
nhân, tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng, Đào Ngự Ti là đệ tử thân truyền của Kim
ngũ gia, tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ trọng.”
Ngụy Tác đảo mắt, thầm kinh hãi, thực lực Kim gia vượt ngoài ý liệu của gã, có
tới ngần ấy tu sĩ Chu thiên cảnh đã đành, còn có tới mấy người tam trọng trở
lên, không ngờ Kim ngũ gia đã là tu sĩ Phân niệm cảnh. Tuy vậy ngoài mặt gã
vẫn lạnh tanh, hỏi: “Các tu sĩ Chu thiên cảnh đó có mấy người ở Kim phủ?”
“Trừ Kim thất cô và Kim Tuyền Mân du lịch ở ngoài chưa về, Trịnh Nguyên Đồng
và Đào Ngự Ti ở phường thị thì còn lại thường ở Kim phủ.”
Ngụy Tác gật đầu, đoạn hỏi: “Ta nghe nói Kim ngũ gia và Kim thất cô bất hòa,
thật ra đến mức nào? Kim ngũ tu luyện công pháp cỡ nào? Có pháp bảo đặc biệt
nào không?”
“Hai người bất hòa đến mức nào, tại hạ không biết, bất quá ai cũng biết Kim
ngũ gia khá oán hận Kim thất cô, vì Kim thất cô mỗi năm đều tiêu hao nhiều
linh thạch cho mình và tôn nữ Kim Xảo Nhi, thập phần thiên vị.” Nghiêm Hành
nói: “Kim ngũ gia tu luyện huyền cấp cao giai công pháp, pháp bảo độc đáo là
Hàng long xích, linh giai hạ phẩm ảo quang pháp bảo.”
Ngừng lại một chốc, vốn y sợ hãi cực độ với Ngụy Tác vốn chỉ cần một đòn thần
thức xung kích là chế ngự được mình, tỏ vẻ biết gì nói nấy, bổ sung: “Đó là
một điểm mà Kim ngũ gia bất mãn Kim thất cô, Kim thất cô tu luyện công pháp
tịnh không phải do Kim gia gia truyền, mà lấy được từ lúc trẻ khi rèn luyện
bên ngoài, là công pháp lợi hại địa cấp trở lên, nhưng chỉ truyền môn công
pháp này cho tôn nữ, con cháu có thiên phú như Kim Tuyền Mân cũng không được
truyền thụ. Bất quá cũng vì thất cô có công pháp lợi hại, cộng thêm mấy pháp
khí lợi hại, nên Kim ngũ gia tránh xung đột, mấy năm nay vẫn bình an vô sự.”
“Tôn nữ của Kim thất cô hiện tại ở đâu?” Ngụy Tác lạnh lùng nhìn y: “Tướng mạo
thế nào, có đặc điểm gì?”