“Ngụy Tác, ngươi xác định Hoàng hôn quả và Huyết liên hành có thể khiến Hắc
huyết giao nhất thời đầu váng mắt hoa, uy lực đối địch hạ xuống một cấp?”
“Ta đọc được trong cổ tịch, chắc không có vấn đề gì.”
“Sao ngươi biết Đoạn long nhai rất có khả năng có Kim ban sâm, hơn nữa có Hắc
huyết giao bảo vệ?”
“Ta vô tình đọc cổ tịch được biết thứ hữu dụng của Kim ban sâm là sâm quả, tu
sĩ thường chỉ hái Kim ban sâm chứ không nhổ rễ. Hắc huyết giao thập phần mẫn
cảm đối với khí tức Kim ban sâm, lingh khí bình thường Kim ban sâm phát ra có
lợi với nó nên Hắc huyết giao thường sống ở gần Kim ban sâm để bảo vệ.”
“…”
Gần trưa, một con bạch ngọc hạc chao chát bay trong núi rừng cực kỳ man hoang
bên ngoài Thiên khung.
Bạch ngọc hạc chở Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đứng ở phía đầu, Chu Tiếu Xuân cùng
Chân Sùng Minh đứng sau lưng hai người, cùng cầm pháp khí, nghiêm túc giới bị.
Ngụy Tác đưa Hàn Vi Vi về động phủ, qua đêm sẽ xuất phát.
Lúc trước gã đã tính toán kỹ, từ động phủ đến Đoạn long nhai, vòng đi vòng lại
thì lộ trình gấp mấy lần đến Thanh Phong lăng, cộng thêm chưa từng đến đó, địa
hình lạ lẫm, lại đi những bốn người nên tốc độ phi độn của bạch ngọc hạc khẳng
định chậm hơn, nên mang theo Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng Minh đi đón Hàn Vi
Vi rồi xuất phát, trước khi trời tối tuyệt đối không thể đến gần Đoạn long
nhai, tối đa tới được Quang đầu lĩnh.
Khu vực đó là nơi cao giai yêu thú tập trung, ban đêm đi qua hoặc nghỉ lại đó
đều thập phần nguy hiểm, chỉ khi xuất phát vào sáng sớm mới đến được Đoạn long
nhai trước khi trời tối.
Theo lời lục bào lão đầu, trên trăm dặm quanh chỗ ngũ cấp trung giai yêu thú
cố định trú ngụ thường không mấy khi có cao giai yêu thú khác, vì con nào lọt
vào nơi như thế sẽ bị chủ nhân coi là xâm phạm lãnh địa, hoặc bị đuổi đi hoặc
bị giết chết. Giữa cao giai yêu thú với nhau tựa hồ có thỏa thuận, trừ phi là
nơi có linh dược cực kỳ trọng yếu đối với cả hai loại cao giai yêu thú, bằng
không chúng đều chọn cách tránh đi, không quyết tử với nhau.
Giết xong Hắc huyết giao sẽ qua đêm ở Đoạn long nhai lại an toàn hơn.
Hiện tại bọn Ngụy Tác đã đến một nơi trong địa đồ là Huyết phong hoang nguyên.
Hoang nguyên này khá bằng phẳng, mọc nhiều cây phong đỏ rực, cách Đoạn long
nhai hơn tám trăm dặm.
“Đại ca! Mau xem bên kia!”
Còn đang hân thưởng kỳ cảnh rừng phong đỏ rực liên miên thì Chu Tiếu Xuân kinh
hô, lần trước đến Cổ Hòe trang, y là đại hán mày rậm đã cạo đi đôi mày, giờ
mọc lên càng rậm hơn, lúc nói thì như hai thanh hắc sắc đại đao rung rung,
bình thường Hàn Vi Vi thấy thế là lại bật cười. Nhưng giờ nghe y kinh hô, thấy
đôi mày của y, Hàn Vi Vi không thể cười nổi. Vì nhìn thuận theo ánh mắt Chu
Tiếu Xuân, nàng ta và Ngụy Tác đều thấy ở chân trời có mấy chục tia chớp từ
không trung hạ xuống.
Tuy cách xa như vậy, nhưng tia chớp rất nhỏ nhưng vì trời trong nên có thể xác
định là do tu sĩ thuật pháp hoặc kích phát pháp khí gì đó.
Ngụy Tác biến sắc, bạch ngọc hạc hạ thêm mấy phân, đáp xuống khu rừng cây bụi,
lấy đại đồ ra xem mấy lần.
Gã không nhớ nhầm, nơi mấy tia chớp đáp xuống, nếu tính từ vị trí Thanh Phong
lăng thì là vị trí lệch bắc bên ngoài Thiên khung, hoàn toàn không nằm trong
phạm vi địa đồ của gã.
Thoáng sau, thinh không xuất hiện năm, sáu đạo độn quang, càng lúc càng rõ.
Xem ra tia chớp ban nãy là các tu sĩ này đi qua nơi đó, gặp phải yêu thú.
Một chốc sau, mấy đạo độn quang càng lúc càng gần chỗ bọn Ngụy Tác ẩn thân,
thấp thoáng nhìn được bay đầu tiên là một phi độn pháp bảo màu gỗ đào có
khoang như khoang thuyền màu đen, theo sau là bốn phi hành cự thú rực thanh
quang, từ xa nhìn đến hình như giống chim ưng nhưng cụ thể thế nào thì không
rõ, nhất thời không cách nào phán đoán là yêu thú chủng loại nào.
Không nhìn rõ có bao nhiêu tu sĩ trong phi độn pháp bảo màu gỗ đào có khoang
như khoang thuyền, nhưng trên lưng bốn phi hành yêu thú còn lớn hơn bạch ngọc
hạc của Ngụy Tác đều đứng chừng vài ba tu sĩ, tổng số phải từ mười người trở
lên.
Toán tu sĩ này lướt đến cách chỗ Ngụy Tác ẩn thân chừng hơn hai trăm dặm thì
đáp xuống một khu rừng ở mé bắc.
Đó là một chỗ trong địa đồ mà Ngụy Tác mua được.
“Liệt kim thứu! Họ là người Kim Thứu cung.”
Lúc toán tu sĩ đáp xuống, Hàn Vi Vi nhìn rõ trảo của mấy con phi hành cự thú,
kêu lên kinh ngạc khe khẽ.
“Người Kim Thứu cung?” Ngụy Tác cũng ngẩn người.
“Chắc không sai. Liệt kim thứu bụng màu xanh, trảo màu vàng, thể hình bốn con
Liệt kim thứu này to thế, khẳng định là cấp trưởng lão được Kim Thứu cung nuôi
dưỡng, Kim Thứu cung có tám con Liệt kim thứu trưởng lão. Tông môn khác và các
tán tu dù có Liệt kim thứu cũng không thể có số lượng ngần con ở cấp trưởng
lão.” Hàn Vi Vi gật đầu khẳng định với Ngụy Tác.
“Chúng ta đến đó xem sao?” Ngụy Tác nhíu mày hạ giọng thương lượng với Hàn Vi
Vi.
Vốn Ngụy Tác không muốn lắm chuyện, thấy toán tu sĩ đáp xuống thì định lén bỏ
đi nhưng nghe Hàn Vi Vi bảo đó là người Kim Thứu cung thì gã cũng muốn xem họ
định làm gì.
Lần trước tại Thất Tinh thành đã giết trưởng lão Kim Thứu cung đó, Ngụy Tác và
Kim Thứu cung đương nhiên là tử địch, nếu có cơ hội giết bớt mấy hảo thủ của
Kim Thứu cung thì gã rất sẵn lòng.
“Được!” Hàn Vi Vi gật ngay. Nàng ta cũng muốn đến xem, gã nói vậy thì nàng ta
còn mong gì hơn.
…
“Chúng làm gì nhỉ?”
Ngụy Tác vốn còn cân nhắc xem lúc nào thì dùng cách nào tiếp cận toán tu sĩ
Kim Thứu cung, nhưng lúc lén đến gần khu rừng thì động tĩnh họ tạo ra đã kinh
thiên động địa. Nơi họ đứng địa thế rất thấp, nên bọn gã đứng trên đỉnh núi
cách ít nhất cũng hơn hai mươi dặm mà nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong núi lại có một mặt hồ nhỏ chừng mấy dặm, màu nước biếc xanh, từ đỉnh núi
bọn Ngụy Tác đứng nhìn xuống, trông như một viên lục bảo thạch.
Các tu sĩ đáp xuống đây đều nhìn rõ.
Tổng cộng mười ba tu sĩ, toàn bộ tụ tập bên bờ hồ đầy cỏ xanh, đứng đầu là một
hắc bào tu sĩ hòa cao gầy và một trung niên tu sĩ mặc kim sắc pháp y.
Trong mười một tu sĩ còn lại có chín người mặc pháp y vàng sậm, ba người kia
mặc pháp y màu chàm, xanh và màu đất, tạo cho người khác cảm giác như lớn tuổi
hơn chín tu sĩ kia. Còn diện mạo trang phục cụ thể thì bọn Ngụy Tác vì ở một
bên sườn lại khá xa nên không nhìn rõ.
Chín tu sĩ mặc pháp y Kim Thứu cung đều thi triển lôi hệ pháp quyết, liên tục
phát ra từng tia sét cỡ cánh tay sáng rực giáng xuống mặt hồ, tạo thành những
cột nước, bạch khí lan tràn, tiếng động vang khắp nơi.
Tu sĩ mặc pháp y màu đất, đầu hơi hói, trông thấp lùn nhanh chóng lấy ra hơn
mười lá lam sắc tiểu kỳ hình tam giác.
Mấy lá cờ được kích phát tức thì hóa thành lam quang, đáp xuống quanh chỗ toán
tu sĩ, hơi sương dâng lên mờ mịt che kín tất cả. Hơi sương tiếp tục lan rộng,
trong khu vực mấy trăm trượng quanh đó đều dày đặc bạch sắc mê vụ, từ đỉnh núi
bọn Ngụy Tác đứng nhìn xuống không thể thấy rõ họ làm gì, chỉ thấy những tia
sét như cánh tay lấp lánh giáng liên tục xuống hồ.
Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi nhìn nhau, ầm một tiếng vang vọng, trong hồ dấy lên
cột nước khổng lồ.
Cột nước của tu sĩ Kim Thứu cung kích phát tia sét tạo thành không là gì so
với cột nước này.
Trong cột nước đột nhiên hiện ra kim sắc thân ảnh khổng lồ.
“Đấy là… ?”
Kim sắc thân ảnh dài hơn mười trượng, toàn thân là vảy cá vàng chóe, thoạt
nhìn không khác gì một con cá chép vàng khổng lồ, nhưng trên thân cá tròn ung
ủng lại mọc ra một đôi cánh vàng còn dài hơn thân thể, bụng thò ra một đôi
trảo như chân chim.
“Côn bằng kim lý!”
Sau thoáng hơi sững sờ, nhìn rõ đôi cánh đầy vảy sau lưng yêu thú như kim sắc
lý ngư này, Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đều biến sắc.
Côn bằng kim lý!
Lục cấp trung giai! Cùng đẳng cấp với Hắc huyết giao, thực lực tương đương với
tu sĩ Phân niệm kỳ tam trọng!
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: