Tùy tiện lấy ba mươi mấy yêu thú từ một nạp bảo nang rồi thả Phệ tâm trùng từ
nô thú đại ra, Ngụy Tác cầm đao của Lưu Tam Pháo ra hoàn thành gian Bồi yêu
thất đơn giản, sau đó quay lại đại sảnh, tiếp tục đào theo hướng ngược lại.
Dựa vào độ sắc của thanh đao, lúc trời mờ sáng, Ngụy Tác bắt đầu từ đại sảnh
đào thêm hai thông đạo, mở hai gian thạch thất lớn ngang với Bồi yêu thất. Gã
dùng hai giai này làm địa hỏa lô phòng và nhà kho.
Còn tĩnh thất cho tu luyện và nghỉ ngơi, để nguyên liệu chứa luyện khí luyện
phù, để thử uy lực thuật pháp cùng pháp khí, gã định đảo ở sau cùng, đồng thời
đào thật nhiều thông đạo như mê cung, sau này sẽ sắp đặt mai phục cùng mấy lối
thoát, dù có đối đầu lợi hại đến cũng không thể bắt được gã.
Bất quá lúc đó, gã đã mệt rồi, lấy từ nạp bảo nang ra một tấm thảm Ngân ti
thảo trải xuống đất ngủ ngon lành.
Gần đến trưa, gã tỉnh dậy nhưng không vội mở động phủ mà đẩy đá lấp cửa ra,
quan sát một lúc, xác định sơn cốc không có bất kỳ dấu tích tu sĩ hay yêu thú
hoạt động nên chỉ thoáng nhìn rồi nhảy ra ngoài xem xét cây Diệt tiên đằng mới
trồng.
Mầm Diệt tiên đằng lúc trồng hôm qua không khác gì ở trong Bảo nguyên ngọc hạp
nhưng chỉ sau một đêm đã dài thành hơn ba thước, bò lên vách núi.
Xem ra có linh dược đặc biệt và yêu thú bón vào thì tốc độ sinh trưởng của
Diệt tiên đằng vượt xa lúc ở Di Thiên cốc cả năm không được động đến yêu thú.
Mắt hơi ánh lên, Ngụy Tác thử lấy từ nạp bảo nang ra một thi thể nhị cấp hạ
giai Thực hủ điêu, ném xuống cạnh Diệt tiên đằng. Gã hít một hơi lạnh vì Diệt
tiên đằng lập tức như con rắn đỏ tía, lao tới với tốc độ kinh nhân quấn lấy
Thực hủ điêu, thân cây còn mảnh mai cắm thẳng vào huyết nhục, lập tức thi thể
Thực hủ điêu xẹp xuống với tốc độ trông thấy.
Hút máu thịt Thực hủ điêu, cành lá Diệt tiên đằng nhanh chóng đỏ lên, sau một
canh giờ mới từ từ tiêu hóa, trở lại màu sắc đỏ tía như trước.
Diệt tiên đằng dài ba thước vẫn quấn chặt Thực hủ điêu đã khô, tựa hồ còn có
thê hút thêm dinh dưỡng từ đó. Ngụy Tác đột nhiên lấy ra thanh đao của Lưu Tam
đào một cái hố cách Diệt tiên đằng một trượng, chôn mấy con yêu thú xuống, lấp
đất rồi giơ đao lên chém vào Diệt tiên đằng như thái rau.
Thanh đao luyện từ Thái ất tinh kim cắt đá núi đơn giản như đậu hũ mà chém vào
Diệt tiên đằng chi bằng ngón tay lại không mảy may trầy xước.
Tận lúc dồn chân nguyên, triệt để kích phát uy năng của đại đao, chém liên tục
hai mươi mấy đao vào một chỗ mới cắt đôi được nhanh Diệt tiên đằng.
Không dừng lại, Ngụy Tác cắm nhánh Diệt tiên đằng mới đứt xuống cái hố cánh
đó, lại đổ một bình dược dịch đỏ sậm xuống. Theo lục bào lão đầu, nửa nhánh
Diệt tiên đằng này sẽ mọc rễ biến thành một cây mới, vẫn tiêu hao một bình
dược dịch mới không công kích Ngụy Tác.
Nhìn một lúc, xác định nhánh Diệt tiên đằng cắm xuống không tan linh khí, trở
thành một nhánh mới thì Ngụy Tác mới quay lại đông phủ đơn giản tột bậc tiếp
tục đào bới.
Sau buổi trưa, gã đào xong hai gian phòng ở đằng sau bụng núi làm địa hỏa lô
phòng và kho, cả mấy gian thạch thất để nghỉ.
Khiến gã bất ngờ là khi cố ý mở lối cụt và lối rẽ thì nghe thấy tiếng nước
chảy loáng thoáng.
Lần theo tiếng nước mà đào, chừng vài trượng thì thấy một dòng suối trong mát
từ trong núi phun ra.
Ngụy Tác hớn hở, chém mạnh mấy lần dọn sạch chung quanh, phát hiện rằng ngọn
suối từ trong khe núi phun ra chỉ lớn cỡ cánh tay. Xem ra mặt hồ bên ngoài,
trừ nước mưa còn nhờ ngọn suối này thấm ra.
Quan sát một chút, Ngụy Tác mở một gian thạch thất ở chỗ ngọn suối, đào một
cái ao, bịt mọi kẽ nét trên vách núi, cái ao liền biến thành một nơi nước
trong leo lẻo, điều chỉnh dòng nước đổ xuống là ao nước sẽ luôn đầy.
Nước suốt có phẩm chất rất cao, gã không chỉ có thể dùng để tắm rửa mà dùng
cho luyện một số loại dược dịch cũng được.
Mở xong thạch thất này, gã lại quay về gian dùng làm địa hỏa lô phòng, khảm
hàn ngọc mua được tại Lạc Nguyệt thành lên vách.
Hàn ngọc được khảm xong, nhiệt độ thạch thất hạ xuống dần, ngay cả hơi gã thở
ra cũng biến thành vô số bạch sắc băng tinh nhỏ xíu.
Ngoài trời đã tối hẳn.
…
“Chuẩn bị xong chưa?” Lục bào lão đầu từ Dưỡng quỷ quán chui ra, nhìn thạch
thất đầy hàn ngọc, tặc lưỡi hỏi.
“Bắt đầu thôi.”
Ngụy Tác xếp bằng dưới đất từ từ mở bừng mắt, mắt ánh lên một chốc, rồi nói
với lục bào lão đầu. Tuy đã nghe lục bào lão đầu nói về phương pháp bố trí địa
hỏa lô nhưng gã hoàn toàn không có kinh nghiệm nên không dám hành sự, vạn nhất
khống chế không thành địa hỏa, cả gã và động phủ chưa thành hình này đều bị
thiêu thành tro. Ban nãy gã thấy sắp đến giơ nên nhắm mắt điều tức nhưng không
ngờ là điều tức ở đây lại có hiệu quả tốt hơn đối với khôi phục tinh thần và
thể lực, xem ra hoàn cảnh lạnh lẽo nào có ích với băng linh căn tu sĩ, chả
trách có những băng linh căn tu sĩ thậm chí quanh năm tu luyện tại băng cung,
hoặc mang theo vạn niên huyền băng, khiến trên mình luôn toát ra khí tức lạnh
băng.
“Ta đương nhiên không có vấn đề gì, ngươi muốn bắt đầu lúc nào cũng được.”
Thấy Ngụy Tác thận trọng, lục bào lão đầu ơ hờ đáp.
Gật gật đầu, Ngụy Tác lấy trận bàn ra đặt xuống đất, rồi dùng mấy chục viên
tinh thạch các màu và tám tấm ngọc phù, đặt vào vị trí tương ứng trên trận
bàn.
Trận bàn này theo lời lục bào lão đầu đã xuất hiện từ ba vạn năm trước, khiến
tu sĩ không nghiên cứu trận pháp cũng có thể đặt chính xác mọi nguyên liệu bố
trận tạo thành một pháp trận phức tạp. Bằng không một kẻ ngoại đạo như Ngụy
Tác muốn tạo ra pháp trận nối với địa mạch là việc bất khả thi.
“Được, chắc không thành vấn đề.” Mắt lục bào lão đầu ánh lên nét tán thưởng vì
việc gì dính đến tính mạng là Ngụy Tác cực kỳ cẩn thận, mấy chục nguyên liệu
bố trận mà gã đặt rất chuẩn xác.
“Vậy ta bắt đầu.” Ngụy Tác hít sâu một hơi, chân nguyên được dồn vào một viên
hoàng sắc tinh thạch.
Chân nguyên dồn vào, không chỉ hoàng sắc tinh thạch, mà mọi tinh thạch, ngọc
phù trong pháp trận đều sáng lên.
Ngụy Tác không dừng tay, chân nguyên liên miên dồn vào.
Bảy viên hồng sắc tinh thạch trong pháp trận đột nhiên phun ra ngọn lửa nóng
bỏng, làm tan chảy lớp đá bên dưới, liên tục thiêu xuống.
Chỉ trong tích tắc, sợi lửa liên tục chìm xuống, trong vòng ba, bốn trượng
dưới pháp trận đã triệt để tan chảy, biến thành nham tương trì đỏ rực. Đặc
biệt là tinh thạch và ngọc phù vẫn bất động nổi trên nham tương như bàn cờ,
quang hoa lấp lánh, nối thành chỉnh thể.
Sau hai canh giờ, ngọn núi gầm lên trầm trầm rồi hơi chấn động, như một con cự
long sức mạnh kinh nhân muốn lao ra khỏi địa để nham tương trì!
“Phong!”
Ngụy Tác biến sắc, như lâm đại địch lấy ra một tấm hắc sắc pháp phù.
Pháp phù được gã kích phát, ầm một tiếng, đại hỏa mang theo vô số hắc khí tràn
ra, pháp phù hóa thành hắc quang ép hắc khí áp chậm lại, cùng lúc đó, cái lò
đồng xanh miệng có bảy mươi hai kim thiềm được gã lấy khỏi nạp bảo nang đặt
lên nham tương trì.
Ầm!
Ngụy Tác dồn chân nguyên vào, địa hỏa lô rực quang hoa, địa hỏa từ phía dưới
cuốn lên, thông qua pháo trận dưới lò, chảy hết vào trong.
Cái lò sôi trào, thạch thất rực hồng quang, nham tương trì lại cứng dần, chỉ
có khu vực đặt lò là vẫn cuồn cuộn nham tương.
Ngụy Tác thở phào, địa hỏa lô bảy mươi hai miệng kim thiềm đã hoàn thành bố
trí!
Nơi này có thể coi là một động phủ thực thụ.
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: