Thông Thiên Chi Lộ

Chương 172: Thần hỏa cuồng xoa!

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Không còn thuật pháp đại phạm vi của bạch y tu sĩ khống chế, Tứ Hải đường lâm
vào tình thế cực kỳ bất lợi.

“A!”

Chỉ trong tích tắc, mấy viên hỏa châu do Phượng vĩ hỏa nha phát ra trúng ngực
một hắc bào trung niên tu sĩ, ngọn lửa thiêu đốt khiến hắc bào tu sĩ kêu lên
thê thảm, lập tức ô hô ai tai.

“Tiền bối!”

Thấy phe mình không chống nổi, sắc mặt Hoàng Thiên Nhai cực kỳ khó coi, nghiến
răng gầm lên: “Chồng cô cô của tại hạ là Lý Thiệu Hoa trưởng lão của Đông Dao
thắng địa, xin tiền bối nể mặt Đông Dao thắng địa mà hạ thủ lưu tình!”

Ngụy Tác mượn thi thể yêu thú yểm hộ, từ từ lui lại mấy trượng, nghe Hoàng
Thiên Nhai nói thế thì hơi sững lại.

Nhưng gã không thể hiện gì, lùi thêm hai ba trượng, lại đứng sau một thi thể
yêu thú.

Hoàng Thiên Nhai và Kim Hoàn đầu đà kinh hãi nhìn quanh, không thấy lời đáo
thì Hoàng Thiên Nhai lại hô to: “Chỉ cần tiền bối không xuất thủ, yêu thú và
mọi vật ở đây sẽ thuộc về tiền bối!”

Đoạn thấy tứ phía vẫn lặng thinh, Hoàng Thiên Nhai đưa mắt ra hiệu cho bọn Kim
Hoàn đầu đà, cả toán vừa toàn lực chống cự vừa lui đi, hòng tẩu thoát.

Nhưng sắc mặt tất cả xanh lét vì dù di động về hướng nào, yêu thú cũng đuổi
theo hướng đó, không thể thoát nổi.

“Liều thôi!”

“Tự kích nổ Huyền âm sát đơn!”

Hoàng Thiên Nhai tất nhiên không rõ vì y và bọn Kim Hoàn đầu đà đã dính Thiên
vân tinh, chỉ thấy đối phương không chịu nhượng bộ, vẫn điều khiến yêu thú tấn
công thì đều biến sắc. Hoàng Thiên Nhai nghiến răng, hung hãn hạ lệnh với hai
nữ tu xinh đẹp.

“Phu quân!” Thấy Hoàng Thiên Nhai gầm lên hạ lệnh, hai nữ tu run rẩy, mặc cắt
không còn hột máu.

“Chỉ phế tu vi mà thôi, còn có thể tu luyện lại, không hành động nhanh thì
chúng ta sẽ chết hết ở đây!” Thấy lưỡng nữ do dự, Hoàng Thiên Nhai méo mó mặt
mày, cực kỳ hung hãn gằn giọng: “Mau tự nổ Huyền âm sát đơn! Không thì ta giết
ngay các ngươi!”

Hai nữ tu thấy không cách nào thoát được thì đau đớn nghiến răng, hai viên lam
sắc đơn châu xoay tít trên không, băn vào nơi yêu thú đông nhất rồi nổ tung.

Hai viên lam sắc đơn châu nổ tung, lam sắc khí diễm âm hàn tột bậc tràn ra, uy
năng khiến sắc mặt Ngụy Tác tái đi, uy năng này tựa hồ cao hơn Âm lân cốt kiếm
mấy lần. Bảy tám con Phượng vĩ hỏa nha gần đó bị nổ tung thành mấy mảnh, con
nào bị lam sắc khí diễm quét trúng như chao đảo như say rượu, không cách nào
kích phát thuật pháp.

“Uy lực đáng sợ thật!”

“Thuật pháp gì mà đặc biệt thế này, ta cũng chưa thấy bao giờ.” Lục bào lão
đầu oai oái kêu lên.

Hai viên lam sắc đơn châu nổ tung, hai nữ tu cùng phun máu, sắc mặt nhợt nhạt
ngồi phệt xuống.

Hoàng Thiên Nhai không nhìn cả hai, thanh hắc sắc âm khí lại điên cuồng tràn
ra ngưng thành quỷ trảo quét ngang, chụp được năm, sáu con Phượng vĩ hỏa nha,
cả đàn Phượng vĩ hỏa nha tức thì tắt hơi!

Tuyệt đại đa số Phượng vĩ hỏa nha bị diệt trừ, tu sĩ Tứ Hải đường lại chiếm
thượng phong, nhưng chát một tiếng, cổ họng một tu sĩ lại đột nhiên thủng một
lỗ.

Tu sĩ này lại là thanh bào tu sĩ đứng trên tường từng hận yêu thú đến ít quá.

“Loài chuột phương nào, có bản lĩnh ra đây quang minh chính đại đấu một trận
với ta, chỉ biết trốn tránh đánh lén thì là hảo hán gì!” Kim Hoàn đầu đà thấy
vậy thì rú lên.

Chát! Cơ hồ y vừa ré lên thì lại trên mình lại vang lên tiếng động nhẹ, không
phải ẩn hình pháp khí đáng sợ mà tựa hồ là làn sóng trong veo phát ra. “A!”
Kim Hoàn đầu đà ôm đầu kêu lên thống khổ tột bậc.

Kim sắc thiền trượng trên không mất đi chỗ dựa, linh quang tản mát, rớt ngay
xuống.

“Thần thức xung kích?”

Hoàng Thiên Nhai tvừa mới kinh hô, trán một tu sĩ Chu thiên cảnh khác lại
thủng một lỗ.

Ẩn hình pháp khí như hoàn toàn tan biến.

Yêu thú lại chiếm thượng phong.

Hoàng Thiên Nhai cũng nhận ra đối phương không rõ ẩn mình ở đâu, không hề vội
vàng mà chỉ giữ cho yêu thú mạnh hơn một chút, để song phương lưỡng bại câu
thương.

“Tiền bối! Chồng cô cô vãn bối là Lý Thiệu Hoa đã đạt Phân niệm cảnh ngũ
trọng, tấn thăng kim đơn là việc chắc chắn, mong tiền bối bỏ quá!”

“Tiền bối có thể coi thường đàn đê giai yêu thú, nhưng Huyền Sát đại pháp của
tại hạ là thiên cấp công pháp! Chỉ cần tiền bối tha mạng, tại hạ sẽ hiến Huyền
Sát đại pháp cho tiền bối.”

Thấy cả Kim Hoàn đầu đà cũng không cách nào chống nổi thần thức xung kích,
Hoàng Thiên cho rằng Ngụy Tác là cao giai tu sĩ hơn xa bọn hắn, liền uy bức
lợi dụ van xin.

“Thiên cấp thuật pháp?”

Ngụy Tác bất động sau một thi thể bĩu môi, lặng lẽ tiến bước.

Thiên cấp thuật pháp đích xác hấp dẫn, uy lực Hoàng Thiên Nhai thi triển quỷ
trảo thì gã thấy tận mắt, nhưng gã không cho rằng sau khi giảng hòa thì gã lại
dễ chịu gì. Gã chưa từng gặp tu sĩ nào bị bắt nạt mà không báo thù.

Không thấy bất kỳ hồi âm nào, một tu sĩ đứng bên Hoàng Thiên Nhai không nén
nổi nữa, thi triển hai tấm pháp thuẫn.

Đột nhiên phát ra linh quang quang tráo, tu sĩ đó trực tiếp lao ra ngoài, xem
ra muốn uy năng phòng ngự của hai tấm pháp thuẫn và linh quang quang tráo để
thoát thân.

Mấy tu sĩ Tứ Hải đường ngẩn ra, đều ngoạc miệng chửi mắng.

Tiếng chửi vừa cất lên, mắt Hoàng Thiên Nhai ánh lên hung quang, thanh hắc sắc
âm khí pun tràn, cách một tiếng phá tan linh quang quang tráo quanh tu sĩ đó,
hất văng xuống đất đoạn quỷ trảo chụp hai tấm pháp thuẫn quay lại.

Lúc tu sĩ đó đáp xuống, toàn thân xanh lè, thất khiếu chảy máu.

Uy lực thuật pháp này của Hoàng Thiên Nhai còn hơn cả linh cấp đê giai pháp
bảo.

Chụp hai pháp thuẫn lại, mặt Hoàng Thiên Nhai ánh lên thanh quang, thanh hắc
sắc ma thủ lại ngưng tụ chụp ra, trừ Kim Hoàn đầu đà thì giết hết mọi tu sĩ,
cả hai nữ tu cũng vậy!

“Hoàng Thiên Nhai, ngươi làm gì hả!” Kim Hoàn đầu đà mới thoát khỏi cơn đau
đầu do thần thức xung kích, thấy vậy thì kêu lên với vẻ không dám tin.

“Quá đông người, chỉ bằng số pháp thuẫn này không phòng thủ được mà sẽ bị giết
hết! Ngươi điều khiển pháp thuẫn, bảo vệ cả hai để ta toàn lực thi pháp! Như
thế chúng ta mới có đường sống!”

Hoàng Thiên Nhai gầm lên, chụp hai tấm pháp thuẫn mới lấy về, kích phát che
chăn trước sau.

Kim Hoàn đầu đà cũng tỉnh ngộ, kích phát hai tấm pháp thuẫn nguyên lành bảo vệ
quanh người.

Thoáng sau, Kim Hoàn đầu đà phụ trách phòng ngự, nhi Hoàng Thiên Nhai liên tục
xuất ra thanh hắc sắc ma trảo, tựa hồ diệt sạch yêu thú còn lại.

Cùng lúc, một dải kim quang chói lòa từ góc trái phía trước cả hai đột nhiên
sáng lên từ hư vô.

Hoàng Thiên Nhai và Kim Hoàn đầu đà loáng thoáng thấy một bóng người trong
veo.

Trong mắt họ, đó là ác ma đáng sợ nhất.

Đoạn cả hai không nhìn thấy gì nữa, kim quang hình mũi đinh ba hiện lên sáu
vầng mặt trời khiến mắt cả hai như bị lửa đốt, không thể mở ra.

“Lục dương thần hỏa xoa!”

Hoàng Thiên Nhai ré lên với vẻ không dám tin, kim sắc hỏa quang giáng mạnh vào
pháp thuẫn trước mặt Kim Hoàn đầu đà.

Kim sắc pháp thuẫn mà nhiều tứ cấp yêu thú cùng thuật pháp xung kích không hủy
được lại bị xé tan như tờ giấy.

Trong tích tắc đó, thanh hắc sắc âm khí hung hãn phun ra, ngưng thành ma trảo,
chụp lấy kim sắc hỏa quang!

Hoàng Thiên Nhai trong khi không nhìn rõ, lại thông qua thần thức mà phán đoán
chuẩn xác.

Cơ hồ cùng lúc đó, chát một tiếng, sóng gợn trong veo tỏa ra trên đầu hắn,
thân thể Hoàng Thiên Nhai cứng lại, phát ra tiếng thét chói lói.

Thanh hắc sắc ma trảo không còn khí lực tan như tuyết dưới ánh nắng, bị kim
sắc hỏa quang thiêu cháy, hỏa quang lại xung kích trúng mình Kim Hoàn, chỉ lóe
lên là y thét vang thê thảm đoạn biến thành tro bụi.

Thân thể bị thần thức xung kích cong lại như con tôm, Hoàng Thiên Nhai lấy ra
một tấm thanh sắc ngọc phù, định bóp nát. Cơ hồ đồng thời, trong đống thi thể
yêu thú sau lưng vọt lên một cái bóng trong suốt, lại phát ra một làn sóng
trong veo xung kích đầu y.

Thân thể Hoàng Thiên Nhai cứng lại!

Chát một tiếng, thiên linh y rực huyết quang, thân thể co rúm lại ngã xuống.

Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận