“Mẹ ngươi gọi ngươi về nhà?” Trên một tòa lầu cao trong trang, Kim Hoàn đầu đà
thấy thế thì cười lạnh, hỏi Hoàng Thiên Nhai mặc tử sắc mãng bào, “Hoàng
huynh, hai tên này rõ ràng có vấn đề, sao lại không lưu lại.”
“Địch bất động, ta bất động.” Hoàng Thiên Nhai cười lạnh: “Dĩ bất biến ứng vạn
biến, mới không trúng quỷ kế của đối phương, tự nhiên đưa hai con yêu thú đến,
chưa biết chừng chúng sẽ thừa lúc chúng ta giữ hai người đó lại mà giở trò,
chúng ta ngần này người, chỉ cần không loạn thì đối phương cũng bó tay. Kim
Hoàn đầu đà, huynh đệ sai người đưa hai con yêu thú vào đây kiểm tra xem có gì
không đã rồi tính.”
Hai tu sĩ đưa Vô ảnh thử và Trúc tiết ma trùng đến ngoài Cổ Hòe trang, Ngụy
Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh đứng trên lưng bạch ngọc hạc trông rất khó coi lướt
đi cách đó bảy trăm dặm.
Nam Cung Vũ Tinh khẩn trương, sắc mặt tựa hồ hơi đỏ, tay cầm một cây gậy trúc
chừng hai thước. Cây gậy trúc bình thường, chỉ là đầu gậy bọc một mảnh vải bố
mềm hút nước khá tốt.
Ngụy Tác điều khiển bạch ngọc hạc kích phát tốc độ đến cực điểm, vừa lao nhanh
vừa vòng sang phía Cổ Hòe trang.
…
Đồng thời, Hàn Vi Vi đang thận trọng mai phục trên một cây cổ thụ cao nhất
trong rừng.
Khu rừng này cách Cổ Hòe trang chừng ba dặm, lại mọc trên dốc núi, nên từ vị
trí của nàng ta có thể nhìn rõ nhất cử nhất động bên ngoài Cổ Hòe trang.
Hai tu sĩ mang hai con ngũ cấp yêu thú đến ngoài Cổ Hòe trang, tay cầm một đạo
hỏa hồng sắc phù lục, cơ hồ thấy không ổn là bỏ chạy. Nhưng rồi cả hai ung
dung đi khỏi, nàng ta thu phù lục lại, lấy hồ lô rực thanh quang ra kích phát.
Chân nguyên dồn vào, ất mộc chân khí xanh biếc nhanh chóng bao kín hai trượng
quanh nàng ta. Hồ lô này rõ ràng là Thanh hoàng hồ lô của Ngụy Tác.
“Vù!”
Nửa canh giờ sau, một bóng đen từ mé trái Hàn Vi Vi lao đi với tốc độ kinh
nhân khiến nàng ta giật mình.
“Vù! Vù!”
Bóng đem mới tan biến thì mấy bóng khác từ trong rưng nhanh chóng lao ra.
Tốc độ mấy bóng này tuy chậm hơn nhưng vẫn là hình dáng như khỉ vượn, trên
lưng có đôi cánh thị đỏ rực, rất đặc biệt.
“Bắt đầu rồi!”
Thần sắc hưng phấn lóe lên, Hàn Vi Vi hơi khẩn trương nhìn trời đêm sau lưng,
lẩm bẩm: “Sao y còn chưa tới. Lẽ nào dọc đường còn cùng Nam Cung Vũ Tinh tình
cảm này nọ?”
…
Trong Cổ Hòe trang, tám tu sĩ vây lấy hai con ngũ cấp yêu thú.
Tám tu sĩ này, trừ Kim Hoàn đầu đà và Hoàng Thiên Nhai có tu vi Chu thiên cảnh
tam trọng, còn lại đều là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng hoặc lưỡng trọng.
Hai con ngũ cấp yêu thú bị xẻ ra thê thảm.
“Quả nhiên có điều cổ quái!”
Trúc tiết ma trùng xanh biếc không có gì nhưng trong bụng Vô ảnh thử lại nhét
một tấm thanh sắc ngọc phù.
“Đây là ngọc phù gì hả?”
Kim Hoàn đầu đà cầm ngọc phù, xem xét hồi lâu vẫn không thấy gì.
Ngọc phù không hề có linh khí, không thể là mai phục âm hiểm gì nhưng phù văn
xiên xẹo bên ngoài tựa hồ có huyền ảo.
Kim Hoàn đầu đà không nhận ra gì, đưa cho Hoàng Thiên Nhai, Hoàng Thiên Nhai
nhìn một lúc, nhíu mày đưa cho một tu sĩ mặc bạch sắc pháp y, tám tu sĩ nhìn
một lượt thì một hồng y tu sĩ mới nhận ra đôi chút hư thực, sắc mặt cực kỳ
quái dị, “Hình như không phải phù văn, chỉ là mấy chữ viết như giun bò.”
“Nhìn… nhĩ… muội yêu?”
Bọn Kim Hoàn đầu đà cơ hồ dị khẩu đồng thanh đọc được, mắt đều tỏ ra không tin
nổi.
Ầm!
Một đạo hỏa quang đột nhiên nổ tung tại tường bao bé trái Cổ Hòe trang.
“Chuyện gì hả?”
Tám tu sĩ đều cả kinh, cùng nhảy xuống. Trên tường có hai tu sĩ, bên trái là
một thanh bào trung niên tu sĩ, trước mặt lơ lửng cây chủy thủ hỏa diễm liễu
nhiễu, bên phải là một tu sĩ lưng còng như con khỉ gầy, cầm một cái ấn đen
hình vuông.
“Là lưỡng cấp hạ giai Thực hủ điêu.”
Thấy tam tu sĩ lao tới, hai tu sĩ kia vội giải thích.
Bọn Kim Hoàn đầu đà nhìn thấy dưới tường có một con chim to lông màu xanh
biếc.
Ở ngoài gặp đê giai yêu thú đi qua là bình thường. Nhưng Kim Hoàn đầu đà thở
phào hất mái tóc một cách tiêu sái, định dặn dò phải cẩn thận thì quanh đó có
mười mấy bóng đen lao tới.
“Thực hủ điêu!”
“Hắc phong kiêu!”
Trong mười mấy bóng đen, trừ năm, sau con là nhị cấp yêu thú Thực hủ điêu như
mấy con nằm dưới chân tường thì còn tán, chín con ngoại hình như miêu đầu ưng,
toàn thân rực hắc khí. Yêu thú này là tam cấp thượng giai Hắc phong kiêu.
“Hôm nay có thu hoạch bất ngờ.”
Thấy mười mấy bóng đen, hai tu sĩ đứng trên tường đều tỏ ra kinh hỉ, thanh sam
trung niên tu sĩ cười cười, kích phát hoàng sắc linh quang quang tráo, đoạn
vung tay, hỏa hồng chủy thủ hỏa diễm liễu nhiễu trước mặt bắn ra, vù một tiếng
chém vào con Hắc phong kiêu bay đầu tiên.
“À!”
Nhưng y hơi ngẩn ra vì hắc khí bên ngoài mấy con Hắc phong kiêu ngưng thành
hắc sắc phong nhận với tốc độ kinh nhân.
Hắc phong kiêu tựa hồ đang cuồng nộ, mấy tu sĩ này cũng đã gặp Hắc phong kiêu
hai lần nhưng dù giết mấy con thì số còn lại phát ra phong nhận cũng không
đáng sợ như mấy con này.
Phong nhận dày đặc xé không khí xẹt tới, tu sĩ còng lưng chưa kịp kích phát
bất kỳ pháp khí phòng ngự nào thong thảo dồn chân nguyên vào cái ấn đen vuông
vắn.
Chân nguyên được dồn vào, cái ấn đen lớn vụt lên, biến thành lớn hơn cả sư tử
đá bày ngoài cửa tiệm, che kín cả y và thanh sam trung niên tu sĩ.
“Chát, chát, chát, chát!”
Phong nhận dày đặc xung kích vài cái ấn, kêu lên ong ong nhưng không để lại
bất kỳ dấu vết nào.
“Đi!” Cùng tiếng thét đầy đặn trung khí của tu sĩ còng lưng, cái ấn đen giáng
xuống khiến hai con Hắc phong kiêu khí thế hung hung xung xông tới vỡ xương
lách cách, rớt từ trên không xuống, cùng lúc đó, thanh bào tu sĩ vung chủy thủ
hỏa diễm liễu nhiễu chém gục một con khác.
Thu cái ấn lại, tu sĩ lưng còng lại ném ra, còn thanh bào tu sĩ tắc dùng hỏa
diễm chủy thủ giết Thực hủ điêu và Hắc phong kiêu đã tránh thoát, chỉ sau mười
mấy tích tắc, mười mấy yêu thú này bị giết sạch.
Tu sĩ lưng còng không thèm thi triển cả pháp khí phòng ngự, còn thanh bào tu
sĩ thấy lợi lộc thì lướt tới, cùng đồng bạn giết đàn Thực hủ điêu và Hắc phong
kiêu định phát động công kích, rõ ràng cả hai đều có kinh nghiệm giết yêu thú
hoặc liên thủ phối hợp.
“Đến thêm mấy con thì tốt quá.”
Nhìn Thực hủ điêu và Hắc phong kiêu rơi xuống, thanh bào tu sĩ tỏ vẻ chưa đã.
“Cái gì kia!”
Cùng lúc, mấy tu sĩ phòng thủ ngoài trang viện cùng hô lên kinh hãi.
Bọn Kim Hoàn đầu đà ngẩng nhìn, một tia kim quang như sao băng với tốc độ cực
kỳ kinh nhân đích lao về phía Cổ Hòe trang, phía sau là dày đặc chừng ba bốn
mươi dải lửa đỏ rực.
Phía sau kim quang và dải lửa đỏ rực là hơn bốn mươi bóng đen xé không khí bay
tới.
Kim quang và dải lửa thì nhất thời không ai nhìn rõ, thoáng sau hơn bốn mươi
bóng đen hiện rõ, đều giống như khỉ nhưng lưng có đôi cánh thịt đỏ rực.
“Tứ cấp đê giai Phi thiên viên!”
Nhìn rõ, Hoàng Thiên Nhai và bọn Kim Hoàn đầu đà đều kinh ngạc.
Thoáng sau, cả kim quang và dải lửa cũng được nhìn rõ, kim quang là một con
chim lấp lánh lôi quang, phía sau là một đàn kiến đỏ dài cả thước rực hỏa sát
khí tức.
“Thiểm điện điểu?”
“Phi hỏa phệ cốt nghĩ!”
Nhìn rõ mọi yêu thú, toàn bộ tu sĩ Tứ Hải đường đều biến sắc.
Thiểm điện điểu chỉ là nhị cấp cao giai yêu thú, đặc điểm duy nhất là tốc độ
cực kỳ kinh nhân, chúng tựa hồ không cần hô hấp, không có cả lỗ mũi, có thể
vào những nơi dày đặc độc khí, nên được các tông môn dùng để truyền tin hoặc
vào nơi có độc khí để hái linh dược.
Như Di Thiên cốc lúc vẫn bị phong tỏa, có tu sĩ và tông môn định lợi dụng
Thiểm điện điểu vào hái linh dược, có điều trí tuệ của Thiểm điện điểu không
cao, chỉ nhận biết được vài loại linh dược, trong cốc đâu đâu cũng là Hủ thần
cực quang mà Thiểm điện điểu không cách nào chống nổi, Mười con vào đến chín
con mất mạng trong đó, sau này không ai thử cách này nữa. Thiểm điện vì quá
hiếm, tốc độ quá nhanh, rất khó bắt được nên mỗi con đều có giá chừng hai vạn
linh thạch.
Thiểm điện điểu uy hiếp không lớn, nhưng Phi hỏa phệ cốt nghĩ là ngũ cấp đê
giai yêu thú chính tông. Hỏa hệ yêu thú này không chỉ tốc độ nhanh khoái,
tuyệt đại đa số bán linh giai pháp bảo không thể theo kịp, khi Phi hỏa phệ cốt
nghĩ công kích tu sĩ, lập tức chui vào thể nôi, vào trong xương cốt, trừ phi
tu sĩ nhanh chóng gỡ đốt xương đó ra, bằng không Phi hỏa phệ cốt nghĩ cứ thế
tin bước, chẳng mấy chốc xương cốt toàn thân sẽ không còn.
“Đối phương rất có khả năng thị là tu sĩ biết ngự thú chi thuật!”
Biến sắc liên hồi, Hoàng Thiên Nhai vốn là túi khôn thường ngày chợt quát to,
“Các huynh đệ mau lui vào trong trang phòng thủ!”
“Chân Thiểm điện tựa hồ có vật gì đó!”
Hai, ba chục tu sĩ mai phục ngoài trang đều biến sắc nhảy lùi vào trong, thanh
bào tu sĩ đứng trên tường tinh mắt kêu to.
Hoàng Thiên Nhai và bọn Kim Hoàn đầu đà ngẩng lên, quả nhiên thấy chân Thiểm
điện điểu chụp một vật gì như tấm vải bố.
“Huyền âm ma trảo!”
Mắt lóe lên liên tục, Hoàng Thiên Nhai chụp lên không, thanh hắc sắc âm khí
tràn ra, phun trào sáu bảy mươi trượng, hình thành quỷ trảo chụp Thiểm điện
điểu chỉ lớn cỡ chim bồ câu kéo xuống.
Lúc rơi xuống, Thiểm điện điểu đã tan hết lôi quang, toàn thân đen xì, bị âm
khí của hắc sắc quỷ trảo thượng xâm nhập vào mà vong mạng.
Thiểm điện điểu quắp một tấm vải bố trắng cực kỳ bình thường, xòe ra thì khiến
bọn Hoàng Thiên Nhai giận đến mức nhảy choi choi vì trên đó có mấy chữ xiên
xẹo, “Nhìn nhĩ muội yêu!”
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: