Thông Thiên Chi Lộ

Chương 166: Kế hoạch và thay đổi

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Linh quang lóe lên, trong truyền tống pháp trận ở Lạc Nguyệt thành gần Thất
Tinh thành nhất hiện ra thân ảnh Ngụy Tác, Nam Cung Vũ Tinh cùng Hàn Vi Vi.

Sắc mặt ba người đều nhợt đi, có vẻ hơi choáng váng.

Truyền tống pháp trận cỡ này khi kích phát thì linh khí dao động quá kịch
liệt, sẽ xung kích thần thức tu sĩ. Tuy Thất Tinh thành và Lạc Nguyệt thành
chỉ cách nhau bảy ngàn dặm, nên truyền tống pháp trận này chưa phải loại
truyền tống vạn dặm, bất quá chỉ thế thì ba người cũng không chịu nổi.

Lúc trước Hàn Vi Vi đuổi theo tu sĩ đó đến Thất Tinh thành, cả hai đều phải
nghỉ một ngày tại Lạc Nguyệt thành rồi mới đến Thất Tinh thành.

Trong một ngày liên tục sử dụng hai lần truyền tống pháp trận cỡ này, tu sĩ
như Ngụy Tác khi ra khỏi cũng sẽ nhức đầu nôn mửa, thổ ra cả mật xanh mật
vàng. Thần thức tổn thương phải tĩnh dưỡng mười bữa nửa tháng mới hồi phục
được. Vì thế mà gã rất muốn có Hộ thần cổ phù.

Cả ba tuy hơi khó chịu nhưng Ngụy Tác nhanh chóng lấy ra pháp bảo bạch ngọc
hạc, chở ba người bay vào khu rừng bên ngoài Lạc Nguyệt thành.

Đi về hướng tây hơn trăm dặm, gã mới điều khiển phi độn pháp bảo đáp xuống.

Gã lấy ra một thứ giống tấm thanh sắc lệnh bài đặt lên một khối nham thạch.
Đoạn gã lấy ra bạch ngọc hạc không hề dễ coi, ba người lại vòng qua phía tây,
thoáng sau đã tan biến vô ảnh vô tung.

Chừng hai tuần hương qua đi, một con kim sắc cự điểu đột nhiên lao ra từ phía
pháp trận bọn Ngụy Tác truyền tống đến.

Ngoại hình kim sắc cự điểu ngoại hình như điêu, lông như hoàng kim lấp lánh
phát quang, trên hai cánh kim quang sáng nhất, lúc bay hai chân lôi quang liễu
nhiễu, là tứ cấp cao giai Kim sí lôi điểu.

Kim sí lôi điểu bình thường chỉ dài hai trượng còn con Kim sí lôi điểu này hơn
ba trượng, rõ ràng là trưởng lão cấp đã tiến giai.

Ngồi trên lưng nó là Tâm Hữu Lan mặc kim giáp.

Phổ thông nô thú đại không cách nào dung nạp yêu thú to lớn như Thủy văn thanh
ngưu, Khống linh thuật của Ngụy Tác cũng chỉ có thể khống chế một con yêu thú.
Nhưng Tâm Hữu Lan lúc cưỡi Thủy văn thanh ngưu, lúc cưỡi Kim sí lôi điểu, rõ
ràng ngự thú tông môn lớn nhất miền nam Thiên Huyền đại lục là Linh Thú cung,
không chỉ có ngự thú đại dung nạp được yêu thú to lớn mà có bí thuật chế ngự
hai con yêu thú trở lên.

Kim sí lôi điểu có vẻ ngoài bất phàm lượn vòng, đáp xuống phía sau tảng đá đặt
thanh sắc lệnh bài mà Ngụy Tác ẩn thân.

“Y quá cẩn thận nhỉ?”

“Lệnh phù nội môn đệ tử không có bất kỳ cấm chế nào, chỉ có Kim sí lôi điểu
của ta mới có thể tìm được theo khí tức Thanh đồng mộc chất liệu của nó, y lại
bỏ lại ở đây.”

“Vốn ta thấy y có tư chất, tuổi đó đã đạt tu vi Chu thiên cảnh tam trọng, muốn
thu hút làm đệ tử tinh anh Linh Thú cung. Hiện tại y cẩn thận đến mức này,
chưa biết chừng có bí mật gì đó, y cố ý phát ra nhị giai Vân vụ phù chắc để
che giấu bí mật. Thế ta lại càng hứng thú.”

Nhặt tấm thanh sắc lệnh bài khắc hình đầu thú đặt giữa đống đá sau khối nham
thạch, Tâm Hữu Lan cúi đầu lẩm bẩm mấy câu, lại cưỡi Kim sí lôi điểu bay lên,
tìm dọc theo khu rừng, thoáng sau cũng khuất bóng chân trời.

Ngụy Tác nghe thấy Tâm Hữu Lan nói tất đã toát mồ hôi lạnh.

Nàng ta không biết gì về Ngụy Tác hưng suy đoán gần như chuẩn xác, đổi lại là
tán tu thông thường, đều chỉ mong được gia nhập tông môn ngư Linh Thú cung,
nhưng gã có bảo bối là lục bào lão đầu nên không muốn liên can gì đến Linh Thú
cung, vạn nhất bị tu sĩ trong tông môn phát giác bí mật, bị sát nhân đoạt bảo
là việc đương nhiên. Ngụy Tác cũng không hiểu gì về Tâm Hữu La, không dám tin
tưởng mà e ngại nàng ta giở trò nên tuy không nhận ra lệnh bài nội môn đệ tử
nàng ta đưa cho có gì không ổn nhưng vẫn cẩn thận bỏ lại ở đây.

Lúc cùng Thiên Phong tử giao thủ, gã phát ra một đạo Vân vụ phù để không bại
lộ thực lực.

Thấy Thiên Phong tử có linh giai pháp bảo công kích và pháp bảo phòng ngự,
Ngụy Tác mà không dùng con bài tẩy nào tất không xong, nên chân nhắc một lúc,
gã quyết định dùng thần thức xung kích từ Huyền âm bảo y của Tần lão quái giải
quyết Thiên Phong tử.

Huyền âm bảo y được gã thay cho pháp y lúc trước, được mặc sau lớp áo vải bố
xanh.

Không muốn người ngoài thấy mình nhờ vào Huyền âm bảo y kích phát thần thức
xung kích, gã cố ý toàn lực lưu chuyển chân nguyên, thể hiện tám thần hải,
khiến tu sĩ tại trường cho rằng gã có thuật pháp thần thức xung kích kiểu Thất
thần thích. Thần thức tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng vốn hơn nhiều lưỡng
trọng, một đòn của gã đã đánh cho Thiên Phong tử đau đầu như nứt ra, không thể
trả đòn, cũng không khiến ai hoài nghi.

Mây khói che kín Ngụy Tác còn có dụng ý là không để tu sĩ tại trường phát hiện
gã là song linh căn tu sĩ.

Nếu không có lớ mây khói đó, lúc toàn lực lưu chuyển chân nguyên, hình ảnh hai
linh căn sẽ bịa lộ trước mắt mọi tu sĩ. Linh căn dị tướng không sáng như như
thần hải, Ngụy Tác tính toán kỹ rồi, nhị giai Vân vụ phù kích phát ra vân vụ
có thể che được, nhưng tu sĩ tại trường có thể thấy tám thần hải của gã rực tử
quang.

Đối với Ngụy Tác, càng ít để lộ bài tẩy thì lúc gặp cường địch, càng dễ giữu
được mạng. Giao đấu với Thiên Phong tử, gã đã ẩn tàng cực tốt. Chỉ không ngờ
Tâm Hữu Lan lại càng nghi ngờ, càng có hứng thú với gã.

Hơn một canh giờ sau, một cẩm y tu sĩ mày rậm và một thanh y đại hán cao lớn
đi vào Lạc Nguyệt thành.

Lạc Nguyệt thành có quy mô ngang với Linh Nhạc thành, khác nhau là Lạc Nguyệt
thành kiến lập tại một sơn cốc nằm giữa hai ngọn núi, một bên sơn cốc là mặt
hồ hình trăng khuyết, từ trên không nhìn xuống như vầng trăng khuyết rơi trong
sơn cốc, vì thế mà có tên Lạc Nguyệt thành.

Hai tu sĩ này không lại gì Lạc Nguyệt thành, không vòng vo mà đi thẳng đến
thành nam tập thị, vào một tiệm tên Linh Đơn phường.

Thấy hai tu sĩ vào, hai điếm viên nhìn nhau rồi ra đón, điếm viên hơi lùn mập
thì thầm hai ba câu, đoạn đưa cả hai vào tĩnh thất sau tiệm.

Thoáng sau, một hoàng bào tu sĩ mặt hơi vàng và hai tu sĩ cùng một lão giả mặc
áo thuê dáng vẻ như chưởng quỹ cùng từ trong tĩnh thất đi ra. Hai tu sĩ đã đổi
trang phục cho hai điếm viên.

Bốn người lại vào trong tiệm, vào tĩnh thất chuyên dụng luyện đơn, một lúc sau
thấy hoàng bào tu sĩ và lão giả chưởng quỹ đi ra, hai tu sĩ mới đến Lạc Nguyệt
thành ở lại đơn phòng.

Hoàng bào tu sĩ và chưởng quỹ trao đổi mấy câu, tựa hồ hỏi han nhau, chưởng
quỹ đi vào một nhà kho xử lý mọi sự, còn hoàng bào tu sĩ đi ra ngoài.

Nhưng mới ra khỏi cửa, một nữ tử mặt trái xoan thanh tú mặc áo vàng nhạt từ
ngoài đi vào. Thấy nữ tu, hoàng bào tu sĩ mặt vàng vọt hơi ngẩn ra, “Diệp Cố
Vi?”

Nữ tu mặt hơi lo lắng cũng sững người, nhìn hoàng bào tu sĩ thì kinh ngạc:
“Tiền bối, chúng ta gặp nhau rồi hả? Sao lại biết tên vãn bối.”

“Mỗ là Ngụy Tác.” Hoàng bào tu sĩ bước nhanh tới hai bước tới hai bước, nhân
lúc thanh tú nữ tu kinh hoảng lui lại theo ý thức thì nói nhanh mấy câu, “Mỗ
cố ý ăn mặc thế này.”

“Ngụy… đại ca?” Nữ tu thanh tú sững người.

Hoàng bào tu sĩ lấy ra truyền tấn ngọc phù như con cá lắc lắc trước mặt thanh
tú nữ tu.

Tức thì nữ tu tỏ vẻ vừa mừng vừa kinh ngạc, “Ngụy đại ca, sao lại đến đây?”

“Đây là sản nghiệp của một bằng hữu của mỗ, vào trong rồi nó. Nam Cung Vũ Tinh
cũng ở trong, đại ca Diệp Tiêu Chính sao lại không đi cùng?” Thật ra Linh Đơn
phường là cửa tiệm của Trân Bảo các tại Lạc Nguyệt thành. Ngụy Tác đến đây sau
khi tính toán kỹ. Hiện tại đối đầu ngoài sáng của gã gồm Hắc Sát, Kim Thứu
cung và Đông Dao thắng địa, thấy rằng về Linh Nhạc thành không an toàn, nên gã
để Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng Minh cùng đến, chuẩn bị tu luyện trong Linh
Đơn phường tại Lạc Nguyệt thành, đề thăng Tử Huyền chân quyết đến địa cấp
trung giai đã. Gã tính rằng chỉ cần hơn hai trăm viên Bổ thiên đơn, tối đa hai
mươi ngày là đủ.

Hiện tại lấy được hai phần địa đồ, cộng thêm Linh vụ trận kỳ nhắc nhở Ngụy
Tác: trong thành dễ bại lộ hành tung, chi bằng tự mở động phủ? Đằng nào cũng
có Diệt tiên đằng và Phệ tâm trùng, tìm một khu vực an toàn mà kiến lập động
phủ, chắc không đến nỗi đặc biệt nguy hiểm.

Kế hoạch hoàn chỉnh của gã là tu luyện trong Lạc Nguyệt thành, đề thăng Tử
Huyền chân quyết đến địa cấp trung giai, rồi trực tiếp tìm chỗ thích hợp kiến
lập động phủ, tiếp đó đến Đoạn long nhai xem có lấy được Kim ban sâm chăng rồi
đi xa, đến Tê Phượng thành, nếu đúng như lời Kim bà bà nói, lấy được thù lao
hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch thì chưa biết chừng gã có thể bế quan xung
kích Chu thiên cảnh ngũ trọng, thậm chí Phân niệm kỳ.

Ngụy Tác vốn định hỏi chưởng quỹ Linh Đơn phường rồi đi ra mua nguyên liệu
nuôi dưỡng Phệ tâm trùng và Bổ thiên đơn, đồng thời nhìn xem có thể mua được
phòng ngự pháp trận cho động phủ hay không thì không ngờ gặp Diệp Cố Vi.

Nhất thời không cách nào giải thích cùng Diệp Cố Vi, ở ngoài trò chuyện không
tiện, Ngụy Tác vốn định nhờ Diệp Cố Vi gọi Diệp Tiêu Chính đến hàn huyên, Diệp
gia huynh muội có thể coi là sinh tử chi giao cỉa gã, tại Thanh Phong lăng
cũng chính họ liều mạng đến giúp. Nhưng gã không ngờ là hỏi đến Diệp Tiêu
Chính, mắt Diệp Cố Vi lại ầng ậng nước, “Đại ca…”

Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-Cac-Manh-Thuong-
Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận