“Các vị!”
Ngụy Tác nhìn quanh, lão đầu áo da mắt ti hí đưa Đổng Thanh Y và Tâm Hữu Lan
vào chỗ trống ở chính giữa rồi đến trước mặt bọn Ngụy Tác.
Chào xong, lão đầu mắt ti hí bảo Ngụy Tác và Thiên Phong tử: “Hai vị xếp sau
một đôi tu sĩ khác sắp bắt đầu. Hai vị đã đặt cược với Đổng thiếu chủ, cứ việc
đợi ở sảnh khách quý. Lão phu sẽ an bài..”
Nam Cung Vũ Tinh không sao, còn Hàn Vi Vi chưa thấy nhiều máu tanh nghe vậy
thì nhợt nhạt mặt mày. Rõ ràng trong Thiết Huyết điện, vị trí gần đài đấu pháp
nhất là cỗ dành cho khách quý.
Thiên Phong tử cười lạnh, không nói gì, đến chỗ Đổng Thanh Y và Tâm Hữu Lan.
Ngụy Tác bình tĩnh hởi lão đầu áo da: “Tiền bối, tại hạ lần đầu tiên đến Thiết
Huyết điện, không rõ tiền bối có thể nói rõ quy củ của Thiết Huyết điện
chăng.”
“Quy của của Thiết Huyết điện là không có quy củ.” Lão đầu áo da cười ruồi rồi
đi đến chỗ Ngụy Tác nói, “Trong bình đài, có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào đối
phó đối thủ. Nhưng trước khi phân thắng bại, tốt nhất không chạm vào linh
quang quang tráo. Uy lực của quang tráo tương đương với tu sĩ Phân niệm cảnh
tứ trọng thi triển thuật pháp, phản lực cực mạnh, muốn xuyên qua có khi bị
chấn thương.”
“Hả?” Ngụy Tác nhìn linh quang quang tráo cơ hồ hoàn toàn trong suốt, “Quang
tráo không ảnh hưởng đến thi triển thuật pháp, kể cả nạp bảo nang, nô thú
đại.”
“Tất nhiên không bị ảnh hưởng, linh quang quang tráo chỉ để đề phòng song
phương đấu pháp phát ra thuật pháp cùng pháp khí phi ngộ thương người ở ngoài,
song phương bị hạn chế trong khu vực này để nhanh phân thắng bại.” Lão đầu
giải thích: “Bất quá thuật pháp vượt ngoài phạm vi trăm trượng thì sẽ bị ảnh
hưởng. Còn nữa, pháp khí dễ tổn hại thì không nên giáng vào linh quang quang
tráo.”
Ngụy Tác gật đầu, hơi trầm ngâm.
Gã ẩn giấu một tầng tu vi, thực tế là Chu thiên cảnh tam trọng, cộng thêm hơn
hai mươi ngày liên tục luyện hóa Bổ thiên đơn, tuy chưa đạt địa cấp trung
giai, nhưng ít nhất cũng cao hơn địa cấp đê giai. Thiên Phong tử chỉ có tu vi
Chu thiên cảnh lưỡng trọng, tu luyện huyền cấp cao giai công pháp, chỉ riêng
tu vi thì Ngụy Tác đã vượt.
Gã còn có Lục dương thần hỏa xoa, coi như thắng chắc, hiện tại gã chỉ cân nhắc
là sử dụng thì có lộ thân phận không, tốt nhất không để lộ tẩy, không nên mang
những pháp bao là tiêu chí như Lục dương thần hỏa xoa, không thì dù dễ dàng
giết được Thiên Phong tử thì cũng rất phiền hà.
Linh quang quang tráo lóe lên, đột nhiên tan biến, mùi mau tanh nồng lan tỏa,
hắc bào tu sĩ mặt mũi lạnh tanh trên bình đài, không thèm ngoái lại đi vào
thông đạo đối diện, nhanh chóng khuất bóng.
Rất nhanh chóng, hai tu sĩ từ trong thông đạo đi ra.
Hai tu sĩ này đều có tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng, một người mặc áo da màu
xanh, chừng hai bảy hai tám tuổi, lưng có hình con dơi cực lớn, thân thể cân
đối, mặt mũi lạnh tanh.
Tu sĩ còn lại mặc hắc sắc tinh kim liên giáp, cất bước là kêu lanh canh, chừng
hơn ba mươi, sắc mặt cực kỳ âm độc, hai hàng lông mày cong vút như thanh đao
vươn đến tận tóc mai.
Lên đài, linh quang quang tráo lại xuất hiện, hiển nhiên pháp trận đã kích
phát linh quang quang tráo, do tu sĩ Đông Dao thắng cảnh khống chế.
“Thiết Huyết điện mở rộng cửa với mọi tu sĩ vào Thất Tinh thành, bất quá tu sĩ
Thần hải cảnh tứ trọng muốn kiếm linh thạch thì bọn tại hạ sẽ an bài đối thủ,
song phương trước khi giao thủ đều được năm trăm viên hạ phẩm linh thạch. Bên
thắng, trừ pháp khí trên mình đối phương còn được thêm một nghìn hạ phẩm linh
thạch. Như hai người lúc trước không quen nhau, chỉ đến kiếm linh thạch.” Lão
đầu áo da lên tiếng khơi mào như thể nhớ ra, dặn Ngụy Tác và Thiên Phong tử,
“Hai vị đi vào, phải đợi đệ tử trong điện lên tiếng mới được động thủ, bất quá
kích phát thuật pháp phòng ngự và pháp thuẫn thì không sao. Đó là quy củ duy
nhất của Thiết Huyết điện, song phương đấu pháp còn phải đợi các tu sĩ vào xem
đặt cược.”
Trong lúc lão đầu áo da nói, hai tu sĩ trong trường quả nhiên chỉ kích phát
pháp khí phòng ngự.
Tu sĩ mặc thanh sắc bức văn pháp y phát ra thanh sắc quang tráo, đồng thời lấy
ra bán linh giai Tử đồng thuẫn.
Liên giáp tu sĩ sắc mặt hung hãn lấy ra hái tấm bán linh giai Huyền thiết
thuẫn, che chắn trước sau, lại kích phát hồng sắc ngọc phù, hỏa tường xuất
hiện trước mặt y, lửa cháy rừng rực, ở trên khán đài ai cũng nhìn rõ, nhưng từ
vị trí của thanh y tu sĩ e rằng không cách nào thấy được động tác của liên
giáp tu sĩ được hỏa tường che kín.
Trên khán đài ít nhất cũng có mấy chục đệ tử Đông Dao thắng cảnh đi qua đi lại
tiếp nhận cá cược.
Sắc mặt liên giáp tu sĩ cực kỳ khó coi, Ngụy Tác và Thiên Phong tử đi vào, lại
thêm Tâm Hữu Lan và Đổng Thanh Y cùng đặt cược, nhất thời số tu sĩ vào xem náo
nhiệt có tới tám, chín trăm người, mấy chục đệ tử Đông Dao thắng cảnh cuống
lên, ít nhất còn cả tuần hương nữa mới có hể bắt đầu đấu pháp.
Hỏa tường phù tối đa chỉ duy trì được một tuần hương, tình hình này thì đạo
Hỏa tường phù coi như lãng phí.
Đổi lại tu sĩ khác chắc đã xuất thủ, nhưng y đến đây để kiếm linh thạch, nếu
vi phạm quy củ của Thiết Huyết điện, dù y thắng thì Thiết Huyết điện khẳng
định dã cũng trừ rất nhiều linh thạch.
“Được! Sao lại đột nhiên có ngần ấy người vào nhỉ!”
“Lão tử đặt mối này không phải mất trắng một đạo Hỏa tường phù hả! Mẹ nó chứ,
xem tình hình đã.”
Nhất thời, trên khán đài, các tu sĩ đã đặt cược bắt đầu kêu lên. Có tu sĩ mắt
tinh nhận ra bọn Đổng Thanh Y, biết rằng sắp có đấu pháp không tầm thường sắp
xảy ra.
“Được!”
Một đệ tử Đông Dao thắng cảnh buông tay, cơ hồ đạo hỏa tường tắt đi, tiếng
chuông vang khắp Thiết Huyết điện.
Ngụy Tác thấy trên nóc đại điện có treo một cái thanh sắc pháp chung.
“Chết đi!” Đồng thời, liên giáp tu sĩ sắc mặt nhăn nhó vung tay, một đạo quang
ảnh lóe lên, va vào Tử đồng thuẫn của thanh sam tu sĩ.
“Được!”
Toàn thể những người trên khán đài đặt cửa liên giáp tu sĩ đều phấn chấn. Tử
đồng thuẫn rực hoa lửa, lõm hẳn xuống, rõ ràng uy lực của pháp khí mà liên
giáp tu sĩ phát ra còn cao hơn bán linh giai, đặc điểm của pháp khí này là tốc
độ thập phần kinh nhân, không khác gì thuấn di, quá nửa số tu sĩ không nhìn rõ
là vật gì.
Thanh sam tu sĩ mắt lóe hàn quang, thong thả kích phát bạch sắc phù lục.
Hơi sương lan khắp bình đài, mọi tu sĩ nhìn xuống vẫn lờ mờ thấy được thanh
sam tu sĩ kích phát phù lục xong thì liên tục biến ảo phương vị, áp sát liên
giáp tu sĩ.
Choang! Hoa lửa bừng lên, thanh sam tu sĩ đến sát bên trái liên giáp tu sĩ
trong tích tắc, một đạo hàn quang chuẩn xác xuyên qua hai tấm Huyền thiết
thuẫn tưởng chừng che kín mít chém vào eo liên giáp tu sĩ, cùng lúc hoa lửa
lóe lên, liên giáp tu sĩ tóe máu ở eo.
Ầm!
Tiếng hô kinh ngạc vang vọng, quang ảnh trong tay liên giáp tu sĩ thủ lóe lên,
vạch qua Tử đồng thuẫn ở cự ly tất gần, đâm thủng linh quang phòng ngự của
thanh sam tu sĩ như xé lụa, cơ hồ xé cả tay đối thủ không thì sẽ ăn đòn.
Sắc mặt thanh sam tu sĩ tựa hồ không thay đổi, tay phải cơ hồ đồng thời thò
ra, ba mũi tên đen xì từ ống tay áo bay ra, cắm vào thể nội liên giáp tu sĩ.
Liên giáp tu sĩ cứng lại!
Thời gian tựa hồ ngưng trệ, toàn trường lặng ngắt, bịch một tiếng, tu sĩ mặc
hắc sắc liên giáp gục ngã.
Thanh sam tu sĩ chỉ còn một tay lục lọi trên mình đối thủ rồi đưa tay.
Linh quang quang tráo tan đi, y mặt mũi lạnh tanh nhặt tay mình lên, khuất
bóng vào thông đạo.
“Con bà nó chứ, gặp phải hàng rắn quá!”
Những người trên khán đài đặt liên giáp tu sĩ doanh thắng, biến sắc mấy lần,
hậm hực thốt lên.
Tình hình ban nãy cho thấy thanh sam tu sĩ cố ý mất tay để giết chết đối thủ.
Y dùng pháp khí phá được liên giáp của đối phương rồi trong tích tắc đó dùng
tay thu hút đối phương rồi phản kích, không hề điều chỉnh vị trí pháp thuẫn.
Đòn sau cùng giết liên giáp tu sĩ thậm chí không phải là pháp khí gì hết mà là
ống nỏ ở cổ tay. Thủ đoạn bất ngờ này khiến mọi tu sĩ đều kinh hãi, dám dùng
thủ đoạn này rất có khả năng y có linh dược nối tay, nhưng tính toán cỡ này để
giết đối thủ trong tích tắc thì thật khiến tất cả lạnh mình.
“Hấp dẫn tột bậc!”
Lão đầu áo da ca ngợi xong thì gật đầu với Ngụy Tác và Thiên Phong tử: “Tiếp
theo là lưỡng vị xuất trường.”