“Đây là tình huống gì hả?” Hàn Vi Vi vã tu sĩ đứng xem đều ngẩn ra.
“Nam Cung Vũ Tinh, ngươi có ý gì?” Lý Hồng Lân ngẩn người không kịp phản ứng.
“Còn ý gì nữa, quá rõ rồi.” Tu sĩ qua đường bị Lý Hồng Lân kéo lại vỗ vai y
với vẻ đồng tình, “Rõ ràng nàng ta chọn y chứ không chọn các hạ.”
“Cái gì!” Lý Hồng Lân xanh lét mặt mày, “Nam Cung Vũ Tinh, ngươi thật sự đi
theo tiểu tử này?”
“Xin lỗi, tước đây ta và y có lẽ hiểu lầm.” Nam Cung Vũ Tinh xin lỗi: “Ta và y
có việc nói riêng, trước đây y có gì vì ta mà đắc tội với các vị thì với lòng
dạ của đại công tử chắc không chấp nhặt.”
“Oa ha ha ha!” Thấy Nam Cung Vũ Tinh đi về phía mìn, Ngụy Tác nở hoa trong
lòng.
Giữa đường giữa chợ, thật mất mặt quá, Nam Cung Vũ Tinh nói thế thì khác nào
cắm cho Lý Hồng Lân một cái sừng to, muốn phát tác cũng không cách nào phát
tác được.
Quả nhiên, sắc mặt Lý Hồng Lân thoạt xanh thoạt đó, không biết nói gì.
“Nam Cung Vũ Tinh, thật ra là chuyện gì.” Hàn Vi Vi khán nhìn Nam Cung Vũ Tinh
đi về phía Ngụy Tác, lên tiếng hỏi. Ban nãy còn lạnh lùng với Ngụy Tác, tựa hồ
sau này ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, giờ lại ấm áp như hoa
xuân nở, có thể cùng đi ngắm trăng với nhau, thay đổi quá lớn.
“Nam Cung Vũ Tinh, thật ra là chuyện gì, ngươi sợ ta đánh không lại y?” Ngụy
Tác hỏi Nam Cung Vũ Tinh đang đi tới.
“Ngươi biết thì tốt rồi, biết người ta lợi hại mà vẫn đấu hả.” Nam Cung Vũ
Tinh khẽ trách: “Ngươi đúng là, vào lúc này lại gây loạn, lần này bị ngươi phá
hoại việc lớn rồi, chốc nữa sẽ nói.”
“Thiếu chủ nhà ta rộng lượng nên không chấp nhặt nhưng ta không cách nào chịu
được kiểu huyênh hoang của y.” Nam Cung Vũ Tinh nói năng nhẹ nhàng khiến Hàn
Vi Vi ngẩn ra, nhưng trung niên tu sĩ mặt bẹt cười lạnh, “Hơn nữa tại hạ nói
là giữ lời chứ không như ai đó, tuyệt đối nhất ngôn cửu đỉnh, kẻ này đã ước
chiến với tại hạ, hôm nay không giáo huấn y, tại hạ không để y rời khỏi Thất
Tinh thành.”
“Không để y rời khỏi Thất Tinh thành, khẩu khí lớn thật.” Một giọng nói nhạt
nhẽo vang lên, “Thế nào, chả lẽ Thất Tinh thành do ngươi quản hạt?”
Tu sĩ mặt bẹt nổi giận, sát cơ lóe lên quay phắt lại.
Một kim sam tu sĩ trẻ tuổi cười nửa miệng đi tới, các tu sĩ dọc đường đều vội
tránh đi.
Kim sắc pháp y của tu sĩ trẻ tuổi này không rõ dùng nguyên liệu gì chế thành,
phát ra kim cương khí tức cực nồng, cổ áo và ống tay áo có lục sắc phù văn,
phẩm giai bất phàm. Y mày kiếm mắt sao, phong lưu tót vời, khí độ có vẻ là con
cháu thế gia có bối cảnh.
“Đông Dao thắng địa thiếu chủ Đổng Thanh Y!”
“Là Đổng Thanh Y bỏ ra ngần ấy linh thạch mua địa đồ?”
“…”
Các tu sĩ thì thầm bàn tán, tiết lộ thân phận của người này.
Tu sĩ mặt bẹt sững người, dù giận nhưng không dám để lộ.
“Tại Thất Tinh thành, dù là Tụ Tinh tông cũng chỉ có thể đuổi tu sĩ đi chứ
không ai đủ tư cách không cho người khác đi khỏi.” Tu sĩ mặt bẹt nhất thời
không nói gì, Đổng Thanh Y lại tiếp lời.
Tu sĩ mặt bẹt biến sắc mấy lần: “Tại hạ đích xác ban nãy hơi lỡ lời, bất
quá…”
“Tại hạ còn chưa nói xong.” Đổng Thanh Y không hề nể mặt tu sĩ mặt bẹt, cắt
lời ngay.
Ngụy Tác hơi ngẩn người, Đổng Thanh Y tiếng xấu vang lừng, sao bay giờ lại làm
việc tốt, giúp đỡ cho gã? Lẽ nào cậu ấm không thích cậu ấm khác đến địa bàn
của mình gây sự? Nếu để hai bên cắn nhau há chảy hay hơn sao? Nhưng gã mới dấy
lên ý niệm này thì Đổng Thanh Y hừ một tiếng, “Thất Tinh thành không ai có tư
cách hạn chế tu sĩ rời thành, bất quá mỗ ghét nhất việc nói rồi nuốt lời!”
Đổng Thanh Y nói vậy, Nam Cung Vũ Tinh biến sắc. “Nhĩ muội yêu!” Ngụy Tác cũng
trợn tròng trắng, hắn đâu phải đến làm người tốt mà cố ý gây sự.
Nghe Đổng Thanh Y nói vậy, sắc mặt tu sĩ mặt bẹt vốn cực kỳ khó coi tức thì
hớn hở: “Mong Đổng thiếu chủ đứng ra!”
“Vị huynh đệ này, ban nãy tại hạ nghe huynh đệ và y ước chiến.” Đổng Thanh Y
thản nhiên nhìn Ngụy Tác, “Không nuốt lời chứ?”
Nam Cung Vũ Tinh hít sâu một hơi, định lên tiếng thì Ngụy Tác mặt mũi lạnh
tanh nói: “Đấu pháp với y cũng không sao, nhưng y là người Kim Thứu cung, tại
hạ chỉ là tán tu, vạn nhất tại hạ đả thương y, Kim Thứu cung đến làm phiền thì
không còn là chuyện giữ lời hay không nữa.”
“Thế nào? Đường đường Đông Dao thắng cảnh thiếu chủ, còn có thời gian nhúng
vào việc này hả?” Một giọng nói uể oải vang lên, mặt đất rung ầm ầm, Tâm Hữu
Lan ăn mặc hở hang cưỡi ngũ cấp cao giai man thú đi tới.
“Là nàng ta!” Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi ngẩn người, rõ ràng là nữ tu liên tục
chống đối Đổng Thanh Y tại phách mại hội.
“Không sai, lâu rồi không thấy ai ước chiến trước đông người, tất nhiên ta có
hứng thú. Ngần này người cùng xem, chắc nhị vị không làm mất hứng của tất cả.”
Đổng Thanh Y nhạt nhẽo nhìn Ngụy Tác.
“Thế nào, ngươi có thể đối phó y?” Tâm Hữu Lan mỉm cười, hỏi Ngụy Tác, “Nếu
chắc chắn thì việc này ta đảm bảo.”
Ngụy Tác đáp: “Cô nương đảm bảo bằng cách nào? Vạn nhất sau này tại hạ bị Kim
Thứu cung ám toán, đem đi nuôi yêu thú, không thể tìm được thì cô nương có thể
bắt chúng trả lại một tại hạ chăng.”
Nghe gã nói năng thú vị, Tâm Hữu Lan cũng mỉm cười: “Đừng nói là Kim Thứu
cung, dù Thiên Nhất môn cũng không dám ám toán nội môn đệ tử Linh Thú cung.
Linh Thú cung nổi tiếng bênh nhau, điều tra ra thì không kẻ không đủ sẽ bắt
một trăm kẻ đền mạng, nếu nội môn đệ tử nào có thiên phú cao, chưa biết chừng
còn tăng thêm một cấp, khiến trưởng lão, thiếu chủ gì đó của đối phương đền
mạng.”
Ngụy Tác ngẩn ra: “Nội môn đệ tử Linh Thú cung?”
Tâm Hữu Lan đáp: “Không sai, nếu các hạ cần ta đảm bảo việc này, ta sẽ thu các
hạ làm nội môn đệ tử Linh Thú cung.”
“Không phải chứ? Nội môn đệ tử Linh Thú cung?”
“Tâm Hữu Lan có quyền thu nội môn đệ tử ma?”
“Linh Thú cung hành sự đặc biệt, nàng ta là đệ tử thân truyền của Linh Thú
cung cung chủ, chắc có quyền lực đó, bằng không đã không nói vậy.”
“Vận khí của y tốt thật, Linh Thú cung nổi danh bênh vực. Nếu được thu là nội
môn đệ tử, coi như được bảo vệ! Mấy ai dám trêu vào, Kim Thứu cung khẳng định
không được. Trước đây có một tán tu giết một nội môn đệ tử Linh Thú cung, kết
quả cả nhà tán tu đó bị giết, ca họ hàng thân thích cũng không thoát. Cả linh
dược tán tu đó trồng cũng bị nhổ sạch, đúng là trảm thảo trừ căn.”
“… , thấy linh dược hữu dụng, đương nhiên phải nhổ cả rễ, việc đó có liên
quan gì đến trảm thảo trừ căn?”
Nhất thời, mọi tu sĩ xôn xao.
“Ta đồng ý với ngươi có thể không cần thân phận nội môn đệ tử Linh Thú cung
này bất cứ lúc nào, cũng không bị bản cung quản hạt.” Tâm Hữu Lan bổ sung, “Đó
chỉ là đảm bảo của ta với ngươi, ngươi cứ việc tu luyện, không bị bất kỳ hạn
chế nào.”
Ngừng lại một chốc, Tâm Hữu Lan mỉm cười với Đổng Thanh Y, “Đổng Thanh Y, nghe
nói Thiết Huyết điện của Thất Tinh thành khá lắm, tựa hồ sánh được với Đấu thú
cốc của Vạn Thọ thành. Nếu để họ đấu ở đó chắc sẽ tăng thêm không khí.”
“Vậy càng hay.” Nghe Tâm Hữu Lan nhắc đến Thiết Huyết điện, Đổng Thanh Y nãy
giờ ra vẻ thản nhiên cũng hơi cau mặt.
“Thiết Huyết điện là gì hả?” Ngụy Tác khẽ hỏi Hàn Vi Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh.
“Thiết Huyết điện là chỗ chuyên dụng cho tu sĩ trong Thất Tinh thành đấu pháp.
Mỗi ngày đều có mười mấy trường tu sĩ đấu pháp, có trận là tu sĩ trong thành
tranh chấp, có trường hợp là tự nguyện báo danh, có trừng hợp là thuê tu sĩ
vào đấu pháp, vì phe thắng sẽ nhận được linh thạch. Tu sĩ vào xem cũng có thể
đặt cược vào hai bên đấu pháp, chỉ là thắng sẽ phải nộp một phần mười làm phí
dụng. Thiết Huyết điện do Đông Dao thắng địa xây dựng, nghe nói là chủ ý của
Đổng Thanh Y. Mỗi ngày mang lại cho Đông Dao thắng địa không ít linh thạch.
Chỉ có điều Thiết Huyết điện là học theo Đấu Thú cốc của Vạn Thọ thành, Đấu
Thú cốc là chủ ý của Tâm Hữu Lan. Vì thế mà hai người này không hợp nhau.” Nam
Cung Vũ Tinh khẽ giải thích.
“Hóa ra là giống với đổ trường, đặt cược vào hai bên tu sĩ.” Ngụy Tác hiểu
ngay. Nơi như thế này, gã cũng thập phần hứng thú, vừa được thấy tu sĩ đấu
pháp, lại còn được đặt cược, chỉ dùng mông mà nghĩ cũng thấy sinh ý rất tốt.
Chả trách Tâm Hữu Lan và Đổng Thanh Y chống đối nhau, một bên mất bao công sức
nghĩ ra cách kiếm tiền, một nhà khác lại học theo, cướp sinh ý của người ta.
“Xem ra ngươi nghiêng về tu sĩ Kim Thứu cung, bất quá ta lại đánh giá cao
người kia.” Tâm Hữu Lan nhìn tu sĩ mặt bẹt đứng cạnh Lý Hồng Lân rồi nhìn Ngụy
Tác, bảo Đổng Thanh Y, “Vạy thì chúng ta tăng phần cược, trợ hứng cho tất cả.”
“Cá cược?” Khóe môi Đổng Thanh Y nhếch nụ cười lạnh, “Chỉ cần cô nương muốn,
mỗ tất nhiên phụng bồi.”
“Bảy vạn linh thạch.” Tâm Hữu Lan lại ra giá: “Ta bỏ ra bảy vạn linh thạch, y
thua thì bảy vạn linh thạch là của ngươi.”
“Muốn chơi đương nhiên phải lớn một chút.” Đổng Thanh Y khán liễu nhất nhãn
Hàn Vi Vi: “Nếu mỗ không nghe nhầm, Ngũ sắc thạch do y mua. Mỗ bỏ ra mười vạn
linh thạch, cộng thêm Linh vụ trận kỳ, để cược Ngũ sắc thạch giá bảy vạn linh
thạch, thế nào?”
“Linh vụ trận kỳ? Được!” Tâm Hữu Lan giật giật chân mày, đáp ứng ngay. Linh vụ
trận kỳ là pháp bảo phát ra linh vụ bao trùm mấy chục dặm mà không tan. Linh
vụ do pháp bảo hóa ra, dù cương phong cũng không cách nào thổi tan, tuy bố trí
cần có phương vị đặc biệt, thời gian bố trí khá dài nhưng muốn khai tích động
phủ lại thập phần hữu dụng, làm pháp trận phòng vệ động phủ, giá trị ít nhất
từ năm vạn linh thạch trở lên.